"Tần Nguyên, mau cho người đến chặn anh họ lại đi".
"Vừa nãy tôi có gọi rồi, chắc họ sẽ đến ngay thôi".
Lời nói vừa xong, phía trước liền có khoảng xe ô tô cùng mấy xe mô tô đến chặn trước đầu xe hắn.
Hắn buộc phải dừng xe lại, lớn tiếng nói:
"Tránh ra!"
"Đại ca, không đi được. Bên đó đang có rất nhiều người canh gác cực kỳ nghiêm ngặt. Anh đến đó chỉ để ông ta bắn chết thôi".
"Không liên quan đến mấy người!"
"Đại ca........anh về đi. Tự bọn em sẽ tìm cách đưa anh dâu về".
"Tôi nói các người tránh ra!"
"..." Tất cả xếp thành hàng ngang đứng chắn trước xe hắn, hoàn toàn không có ý định tránh ra.
Hắn liền mở cửa xe ra ngoài, định là trực tiếp chạy bộ đến đó. Nhưng người vừa ra đã bị một lực mạnh đánh ngất.
"Đại ca, xin lỗi".
Rồi mọi người đem hắn trở về. Không phải nhà ở nông thôn mà là về biệt thự trước đó của hắn.
"Gia Minh, mau ăn gì đi con. Không ăn sẽ đói đó".
"Không ăn, không ăn, không ăn".
"Con thật sự không nhớ gì sao? Là mẹ đây. Lời mẹ nói trước giờ con chưa bao giờ cãi như vậy".
"Tôi..không biết bà là ai. Thả tôi ra, tôi muốn tìm Khang".
"Triệu Gia Minh, con ngồi yên đó cho ba".
"Không...tôi muốn ra ngoài".
Cậu cứ chống đối mặc kệ người khác can ngăn, vẫn muốn trốn chạy ra ngoài. Ba cậu thấy vậy bắt đắc dĩ phải chụp thuốc mê cậu, đợi đến khi bác sĩ đến chữa trị cho cậu.
Qua hôm sau thì bác sĩ đến...
Bước đầu kiểm tra thấy tình trạng cậu không có gì là nguy hiểm, vấn đề này đối với vị bác sĩ kia cũng không có gì khó. Bởi trước đây ông đã từng gặp qua không ít. Vì tình cũng có, mà vì tiền cũng không ngoại lệ.
ngày sau...
"Gia Minh".
Cậu từ từ mở mắt ra, vì đã vài ngày luôn nhắm mắt nên nó cần thời gian thích nghi với ánh sáng.
"Ba, mẹ, sao mọi người đều ở đây hết".
"Trời ơi, anh, mọi người Minh nó bình thường lại rồi".
Hai mẹ của cậu mừng đến khóc nghẹn cả lên.
"Con bị gì sao?"
"Ừ. Con bị mất trí, trở nên ngốc nghếch. Còn không nhận ra ba mẹ".
"Có chuyện đó sao? Con lại không có ấn tượng".
"Vậy con nhớ những gì nói ba nghe".
"Con...không phải con đang ở nhà Hùng Minh Khang sao? Anh ta muốn dùng gia đình để ra điều kiện".
"Con đã sống với hắn được một năm rồi biết không? Còn liên tục đòi trở về với hắn cho bằng được. Nếu lúc đó Hiên Kiên không gọi báo chắc giờ này còn vẫn còn ở bên nó rồi".
"Vậy, em ấy đâu".
"Trở về nhà rồi. Thời gian này rất tội cho thằng bé, nó vì con làm rất nhiều chuyện đó biết không? Mấy hôm nay nó canh con suốt, cũng tại ba sợ nó chịu không nổi nên dọa nó nếu không về sẽ không cho gặp con nó mới chịu về".
"Hừ...thật là".
"Để lát nữa mẹ gọi nó sang".
"Không cần đâu mẹ, con sẽ sang đó".
"Con mới tỉnh lại, cần phải nghĩ ngơi bồi bổ sức khỏe đã chứ".
"Mẹ, con ăn uống lại một tí là khỏe ngay mà".
"Nhưng mà..."
"Thôi được rồi, hai người cứ để Gia Minh sang đó. Dù gì...hai đứa cũng lâu rồi chưa gặp nhau. Hiên Kiện gặp con nhất định mừng lắm".
h tối...
Cậu đứng trước cửa nhà nó nhấn chuông...
Lát sau thì người giúp việc ra mở cửa...
"Trời, Triệu thiếu gia. Mau vào...thiếu gia đang ở trong phòng".
"Cảm ơn ạ".
Trước lúc đến ba nuôi cậu có gọi điện nói với ba mẹ nó cho hai đưa một khoảng thời gian riêng tư, nên họ đều không có ở nhà.
Cậu bước chân lên lầu, mở cửa phòng nó. Thấy nó đang ngồi gục trên bàn mà ngủ. Bộ dáng trông cực kỳ mệt mỏi, dưới mắt cũng xuất hiện quần thâm.
Cậu sắp xếp lại mái tóc hỗn độn của nó, rồi lướt qua mặt nó một cái. Nó liền tỉnh dậy.
"Gia Minh".
"Ừ".
"Hừ...chắc lại là mơ".
Nghe nó nói như không tin, cậu cuối người nói nhỏ vào tai nó.
"Anh...là Triệu Gia Minh, không phải mơ".
Nó quay sang nhìn cậu rồi đứng lên ôm lấy cậu.
"Triệu Gia Minh chết tiệt, có biết em đợi ngày này lâu lắm rồi không? Sau này tuyệt đối không cho anh đi đâu hết".
Cậu không biết nên nói sao cho phải, vẫn là ôm lấy nó đến khi nó muốn buông thì thôi.
"Em tên gì?" Nó vẫn sợ đây chỉ là giấc mơ nên tiếp tục xác minh.
"Trương Hiên Kiện, là........................."
"Tốt lắm".
Rồi bỗng điện thoại nó reo lên:
"Chuyện gì?"
"Thưa giám đốc họ vẫn chưa chịu ký hợp đồng. Bên MK cũng đã ra mặt nên phía chính phủ cũng yêu cầu dừng".
"Cái gì? Tôi không cần biết dùng cách gì, miễn sao buộc họ ký tên trong thời hạn là được".
"Vâng, tôi biết".
Kết thúc cuộc trò chuyện.
"Có chuyện sao?"
"Ừm...chính là lô đất được tập đoàn em nhìn trúng. Cư nhiên lại bị họ Hùng kia phá đám".
"Có thể từ bỏ không?"
"Anh nói cái gì? Từ bỏ? Đáng lý em cũng không quá kiên trị vào việc lần này. Nhưng đó lại có liên quan đến Hùng Minh Khang, em muốn những gì liên quan đến hắn đều không có gì tốt đẹp".
"Kể cả anh?"
"..."
"Em nên nhớ, anh ta với anh từng...."
Nó đưa tay chặn lời cậu nói, rồi hôn nhẹ lên đôi môi kia.
"Đừng nói nữa, anh muốn sao thì là vậy".