"Nếu em muốn tùy ý lấy là được".
"Hừ..." Bật cười xoay qua ôm hắn.
"Vậy nhớ cho kĩ, mạng của anh bây giờ là của em".
"Được".
Nghe câu trả lời của hắn, cậu liền thưởng cho hắn một nụ hôn. Còn hắn thì tất nhiên không dừng lại ở đó.
"Cái gì?!" Hắn tức giận đập bàn.
"Bây giờ cậu tính thế nào? Cậu cũng biết đó người ở đây không ai ăn học tới nơi tới chốn, cũng không rành gì về pháp luật. Chỉ có cậu mới có thể giúp chúng tôi thôi".
"Phải đó".
"Đúng".
"Cậu nhất định phải giúp chúng tôi".
...
Lần lượt từ người này đến người khác cầu mong sự giúp đỡ từ hắn. Còn hắn nghĩ đến chuyện nó biết cậu ở đây thì trong lòng vô cùng rối rắm. Dự là hai người sẽ một lần nữa bỏ đi. Nhưng cũng không thể mặc kệ người dân ở đây, hắn cho người giải quyết chứ không ra mặt.
"Mình đi đâu sao?"
"Ừ. Chúng ta đến nơi khác sinh sống".
"Nhưng...tại sao? Nơi đây chẳng phải rất tốt?"
"Tôi tìm được nơi khác tốt hơn muốn dẫn em đi khám phá, nơi đó chắc chắn em sẽ rất thích".
"..."
"Sao vậy?"
"Là vì có người biết em sao?"
"..."
"Có thể nói cho em biết sự thật không?"
"..."
"Minh Khang".
"Xin lỗi. Đừng ép anh".
Hắn không muốn nói chính mình là nguyên nhân làm cậu thành ra như vậy. Cũng không muốn cậu chán ghét hắn, không muốn sự việc như trước kia lại lặp lại một lần nữa.
Cậu cũng xem như đã hiểu nên không hỏi tiếp.
Nhưng có lẽ hắn đã chậm một bước...
Hiện giờ ba nuôi cậu đã cho người bao vây toàn khu cậu ở. Và chờ sẵn ngoài cửa.
Mở cửa ra, hắn thấy ông cũng không có biểu hiện gì sợ hãi.
"Đưa thiếu gia về".
Hắn đứng chắn trước mặt cậu.
"Tránh ra! Một năm qua cậu đã làm gì con tôi, tôi bắt cậu phải trả giá".
Ông rút súng ra bóp còi chỉ thẳng vào thái dương của hắn.
Cậu thấy vậy liền xoay ngược tình huống chắn trước mặt hắn.
"Gia Minh, con tránh ra".
"Không được".
"Ba nói con tránh ra, con có biết vì nó mà cả nhà lúc nào cũng thấp thỏm lo âu? Giờ thì theo ba về".
"Không về. Muốn ở lại với Khang".
"Chết tiệt. Hiên Kiện đúng là nói không sai mà. Cậu làm gì con trai tôi mà bây giờ nó ngốc như vậy hả?! LẬP TỨC ĐƯA THIẾU GIA VỀ!"
Hai bên tranh đấu hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng không cầm cự nổi. Số lượng người đến càng ngày càng đông, mà hắn chỉ có một thân một mình nên đã để cậu rơi vào tay ba mình.
"Gia Bảo".
"Khang".
Về đến nhà...
"Bỏ tôi ra! Tôi muốn về nhà".
"Gia Minh, đây mới là nhà của con".
"Không phải".
Trên lầu nghe có âm thanh liền chạy xuống, đập vào mắt họ là gương mặt thân quen mà gia đình đang mong ngóng.
"Gia Minh, con về rồi hả? Mẹ.........a".
Do bà đi gấp quá nên trượt phải bậc thang mà ngã.
"Em đi từ từ thôi, con nó ở đây không đi nữa đâu".
"Gia Minh..."
Bà đi đến có ý định muốn ôm cậu thì bị né tránh. Mặt còn đần ra không hiểu chuyện gì. Rồi ở ngoài cổng lại ùa vào một dòng người.
"Gia Minh".
"Tôi...tôi thật sự không biết các người là ai. Có thể cho tôi về được không, tôi không muốn ở đây". Đang muốn chuồng ra cổng thì bị người của ba cậu cản lại.
"Đưa thiếu gia lên phòng". Mặc kệ cậu có chống cự cỡ nào thì những người kia cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, nước mắt rưng rưng dõi theo cậu.
"Tại sao lại như vậy?"
"Mọi người yên tâm đi. Tôi đã mời bác sĩ chuyên khoa đến đây để xem tình hình của Gia Minh. Chắc chắn Gia Minh sẽ bình thường trở lại thôi".
Đây cũng là điều mà hắn luôn luôn lo sợ. Chỉ cần ba nuôi cậu mà tìm thấy cậu thì tất cả coi như hết. Phạm vị quen biết của ông phải nói là rất rộng, chỉ cần ông lên tiếng biết bao người ra sức giúp đỡ. Rất nhanh thôi cậu sẽ không còn lúc nào cũng gọi tên hắn, quấn quýt bên hắn.
"Đại ca, em nghe nói cậu ấy..."
Vừa nghe được tin cậu được đưa về nhà thì Tần Nguyên đã vội chạy đến tìm hắn.
Cái y thấy là gương mặt thẫn thờ, thần sắc hỗn loạn trên gương mặt hắn kèm thêm nhiều vết bầm trên mặt.
"Đại ca, anh không sao chứ?"
"Đi rồi...thật sự hết rồi......"
Đã nói ngay từ đầu là không được, nên tìm cách khác. Nhưng hắn vẫn cứ kiên quyết muốn thực hiện điều này, đến cùng người chịu đau hiện tại chỉ có hắn.
Y lấy điện thoại ra gọi cho một người:
"Linh Đan, cô về nước chưa?"
"Vừa xuống máy bay. Sao vậy?"
"Haizzz...có chuyện rồi.........".
Tất cả mọi người hắn làm không chỉ có y biết mà cô cũng biết. Đều như dự đoán chuyện này không có kết quả.
"Hả?! Anh họ tôi làm sao rồi?"
"Không được ổn cho lắm".
"Ờ ờ để tôi qua đó".
Lát sau...
"Anh họ".
"..."
Đột nhiên hắn chạy thẳng ra cửa lái xe đi. Ai cũng biết rằng hắn muốn đi đâu, liền đuổi theo sau.
"Anh họ đi kiểu này chỉ có chết thôi. Dám đưa cậu ấy đi đến tận bây giờ, còn làm cậu ấy ra nông nổi như vậy. Cô chú bên đó nhất định không tha cho anh ấy".
Mai dự là sẽ có thêm hoặc chương nha!!!