Cô gái ấy bước vào phòng, anh cảm nhận được cái mùi hương ấy, cái mùi làm anh mê mẩn suốt hai năm trời, ngước mắt nhìn người con gái đứng trước mặt mình rồi thầm nghĩ “ cô ta chẳng thay đổi gì nhiều, chỉ là mặt có dày hơn chút thôi”….
-Mời em ngồi!
-Em nghe nói anh khỏi bệnh nhưng chưa có dịp tới thăm nên bây giờ mới có cơ hội gặp anh được!
-Cảm ơn em nhé! Nhưng tôi nghĩ tôi và em không còn gì để nói nữa cơ mà! Ngay từ cái lúc em nói lời chia tay ấy!
Cô ta đứng dậy đi ra phía sau Khánh Minh, ngồi lên thành ghế đưa tay ôm vai anh, thổi vào tai anh những lời ngon ngọt.
-Anh vẫn còn giận em vì chuyện đó sao, trẻ con thật đấy!
-Em ngồi đàng hoàng lại đi, người ngoài hiểu lầm đấy!
-Em không sợ, em chỉ sợ anh không tha lỗi cho em thôi!
-Em đâu có lỗi gì đâu chứ. Chẳng qua chỉ vì em hết yêu thôi mà!
-Không, em chưa bao giờ hết yêu anh Khánh Minh à, là do gia đình em không cho phép thôi, ba mẹ ép em phải thành hôn với người đã được hứa hôn từ trước, em không thể làm gì khác?- cô gái ấy nói trong nước mắt, chẳng phân biệt được cô ta khóc thật hay khóc giả nữa.
-Việc gì em phải khóc, tôi có trách cứ gì em đâu!
-Anh đừng nói vậy, anh nói vậy em càng đau lòng hơn nữa!
-Thôi được rồi, em về đi, lúc khác có cơ hội mình nói chuyện, được chứ!
-Anh không muốn gặp em nữa sao?
-Tôi và em còn nhiều cơ hội gặp nhau mà!
-Anh sẽ không lẩn tránh em chứ!
-Ok!
Nói rồi anh gọi cô thư kí vào tiễn khách giúp mình, lúc ra về cô không quên để lại số điện thoại để anh liên lạc. “trên đời này, con người có nhiều bộ mặt thật đấy” anh cười nhạt và thầm nghĩ. Vứt tờ sticker vào sọt rác, tắt máy rồi ra về, người con gái ấy giường như chẳng là gì trong anh hiện tại cả. lúc ra về, cô ta va phải nó, nó thoáng nhìn thấy nét mặt này rất quen, quen đến lạ lùng nhưng chẳng tài nào nhớ ra nổi, nghĩ bang quơ rồi bước tiếp, nó gặp anh ngay trước cửa phòng, rón rén đi từ sau tới khi anh đang khóa cửa, hay tay che mắt anh và nói cười nhẹ, vẻ tinh ranh:
-Em mà không bỏ ra là sẽ bị như lần trước đấy nhé!
Nó rụt hai tay lại vị trí nên để và ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, anh quay lại nhìn nó đút hai tay vào túi quần, cười rất tươi….
-Em đến đây làm gì?
-ừ thì nhớ anh nên tới thôi! Không được à!
-Gì đây, có vụ nhớ nữa sao?
-Sao, tính chọc quê em à!
-Được rồi, bây giờ anh sẽ dẫn nhóc của anh đi ăn món mà em thích nè, em thích ăn cái gì!- nói rồi anh cầm tay nó dắt đi.
-ừm, để em suy nghĩ nha, ăn cái gì ta?
- giây nữa mà không xong là anh dắt về nhà đấy!
-Ăn kem đi, quán bữa trước anh dẫn em tới ý!
-Được rồi, vậy đi nào!
-Ùm, hì hì!
Nó vẫn vô tư và hồn nhiên như thế, hạnh phúc đi bên anh, hình ảnh người con gái kia qua nhanh trong trí nhớ của nó….lúc đi xuống phía khu trung tâm mua sắm, nó vô tình đối diện với Quốc Dũng, anh ấy vẫn như xưa, vẫn mang cái nét đẹp trai phong lưu ngày ấy, nó bất chợt rụt tay ra khỏi tay anh, nó lúng túng, nó bối rối, nó biết như vậy là có lỗi với anh nhưng chính bản thân nó cũng không thể hiểu vì sao mình lại hành động như vậy.” chẳng lẽ mình vẫn không thể quên được con người ấy”-nó suy nghĩ và cuối mặt bước đi cạnh anh, Quốc Dũng nhìn thấy nó cũng rất ngạc nhiên và hiểu vì sao nó lại như vậy, anh ta chỉ nhìn và để cho nó bước đi, chỉ có anh là người duy nhất không biết được chuyện gì đang xảy ra. Khoảnh khắc nó rút tay ra anh đã thấy rất khó hiểu, bây giờ nó về nhà với vẻ mặt rầu rĩ ấy anh càng thấy khó chịu hơn nữa, anh ngồi đối diện hỏi nhỏ:
-Rốt cuộc có chuyện gì với em vậy?
-E…m em xin lỗi!
-Sao phải xin lỗi, tự dưng không ăn kem nữa mà đòi về nhà, về rồi lại lên phòng nằm một đống là sao?
Nó đứng lên đi về phía cửa sổ, mắt nhìn về phía xa ngoài kia:
-Lúc mới bước vào trường học, em đã có một tình yêu, tình đầu bao giờ cũng đẹp phải không anh…..nhưng rồi mọi chuyện không thành, mỗi người mỗi ngã, từ lúc đó em không còn đủ tự tin đứng trước người ấy nữa, em chỉ như một cơn gió thoáng qua cuộc đời của ảnh, khi gió đi rồi thì chẳng còn lại gì nữa cả, tình yêu của em trở thành chuyện tình đơn phương- nó quay lại đi chầm chậm về phía anh đang đứng như trời trồng, nét mặt đượm buồn-cho đến khi em gặp anh, em nghĩ mình đã tìm được một nửa của mình, em nghĩ rằng mình có thể quên anh ấy và yêu anh thật nhiều, em đã sống như vậy, em yêu anh, yêu nhiều lắm….nhưng khi gặp lại ảnh, em vẫn không thể ngẩng cao đầu được, em xin lỗi nhưng em không biết phải làm sao cả, em có lỗi với anh…..
nó khóc và ngồi bệt xuống đất, trong đầu anh đang rối bời, chẳng biết nói gì với nó bây giờ, anh cũng đã từng bị tổn thương như nó vậy, anh hiểu trong nó giờ là như thế nào, anh quỳ xuống và ôm nó vào lòng, ôm rất chặt-như sợ nó sẽ bỏ anh mà đi vậy, nước mắt anh rơi, anh đã cố nén nhưng không thể…
-Bây giờ em hãy chỉ nhìn về phía anh thôi nhé! Anh sẽ bù đắp cho em những gì em cần! anh sẽ không để em phải tổn thương thêm một lần nữa, anh sẽ khiến quên được anh ta! Hãy tin ở anh nhé!
Nó chẳng nói được một lời, ôm anh thật chặt nó quyết tâm sẽ quên đi quá khứ, sẽ không để anh phải buồn nữa, nó sẽ nghĩ về anh nhiều hơn để có thể quên được Quốc Dũng…
-Anh à, em xin lỗi!
-Được rồi, đừng khóc nữa!
……………………………………..
Nó tắm xong ngồi vào bàn mở máy tính lên, chợt nó lại nhớ đến cô gái và phải lúc sáng, nó tập trung suy nghĩ dường như đã lờ mờ nhớ ra đó là ai, chợt mắt nó ánh lên…. “là cô ấy, là cô ấy sao, cô ấy tới công ty anh làm gì chứ”…nó đã biết đó là ai, nó đã nhìn thấy nó trong cuốn nhật kí của anh, nó đã khóc khi đọc cuốn sổ ấy, “là người anh đã từng yêu rất nhiều, nhưng mày không được nghi ngờ anh đâu, anh đã tin mày rất nhiều vì thế mày không có cái quyền ấy, nhớ cho rõ đấy”….nó suy nghĩ nhưng vẫn không sao khỏi thắc mắc vì sao Hoài My lại đến gặp anh, nó định gọi điện hỏi nhưng rồi lại không giám, nó sợ anh giận…..
Tại nhà anh…..
Anh đang ngồi đọc báo thì điện thoại reo, là một số lạ nhưng hình như anh đã nhìn thấy ở đâu rồi, anh bắt máy:
-Anh à, là em đây, anh vẫn chưa quên giọng em chứ?
-Vâng, có chuyện gì không?
-Chỉ là em nhớ anh thôi mà, chẳng nhẽ em không gọi điện cho anh được à?
-Không, nhưng làm sao em có số điện thoại của tôi?
-Anh lạ thật, anh đã là người yêu của em suốt hai năm trời đấy, anh cũng đâu có đổi số điện thoại đâu!
-Được rồi, có gì em nói đi!
-Em muốn gặp anh!
-Bây giờ không được, tôi không thích ra ngoài!
-Em đang ở trứơc cửa nhà anh, anh không ra vậy em vào nhé!
-Sao, em đang ở trước cửa nhà tôi sao?
-ừm hứm!
-thôi được rồi, chờ tôi một lác!
“Lần này lại là thủ đoạn gì nữa đây, cô tưởng tôi không biết âm mưu của các người chắc, lầm rồi đấy My à, em cũng chỉ là con rối trong tay người khác thôi, em vẫn còn ngay thơ lắm, những chiêu của em chỉ là những chiêu thấp kém của bọn đàn bà lấy oán báo ân thôi, để tôi xem lần này em sẽ làm gì….” Anh thàm nghĩ và cười nhếch. Vừa ra khỏi cửa cô ta đã ôm chầm lấy anh không chịu buông ra:
-Em biết anh sẽ không bỏ rơi em mà, đúng không?
-Em bỏ ra đi, chúng ta đang ở ngoài đường đấy!
-Em muốn cho cả thế giới này biết được em yêu anh cỡ nào cơ!- nói rồi cô ta hôn anh bất ngờ làm anh không thể phản khán, nụ hôn vồn dập khiến anh thấy khó chịu, lưỡi cô lồng vào miệng anh trong từng ngóc ngách làm anh kinh tởm cho bản chất cô ta. Anh cố đẩy cô ta ra khỏi người mình một cách lịch sự, vì dù sao người ta cũng là con gái…..nó đứng nãy giờ trên sân thượng đã chứng kiến tất cả(sân thượng nàh nó nhìn qua thấy nhà anh rõ mồn một mà), ngay từ lúc cô gái ấy đứng trước nhà anh nó đã thấy, nó muốn xem chuyện gì đã xảy ra và rồi tim nó thắt lại, đau kinh khủng, nó không cất nên lời, cầm điện thoại trên tay nhưng không giám gọi cho anh. Bước vôi vào nhà để tránh nhìn thấy những cảnh tiếp theo.
-Em thôi đi, tôi và em chẳng còn là gì của nhau cả, em nên biết điều này, đừng làm tôi phải kinh tởm em, em về đi…..nói xong anh quay lưng vào nhà.
-Anh mà đi em sẽ tự tử ngay tại đây đấy!
-Tùy em!
Cô ta bước ra giữa lòng đường, hét lớn: Khánh Minh em yêu anh!. Anh quay lại thấy cảnh tượng ấy không thể nào bỏ qua được, chạy ra dắt cô ta qua bên kia đường.
-Cô điên rồi sao!
-Đúng em điên rồi, em điên vì đã yêu anh quá nhiều!
-Có thật là cô yêu tôi không hay là chỉ vì lợi dụng?
-A…nh anh đang nói gì vậy?-bất chợt tay cô ta run run “chẳng nhẽ anh ta biết tất cả mọi chuyện rồi sao”
-Tôi không biết cô đến với tôi là vì điều gì nhưng tôi và cô đã chẳng còn là gì cả.
Nó ngồi trong nhà lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, nó quyết định đi ra ngoài kia xem mọi chuyện là như thế nào, nếu không đêm nay nhiều đêm nữa nó sẽ chẳng thể ngủ được. anh nhìn thấy nó đứng đằng xa, anh rối bời, Hoài My là người người của Hải Vương, ít nghiều cũng nghe về chuyện của nó, nếu cô ta biết được nó là người của anh chắc chắn Hải Vương cũng sẽ biết, và như vậy nó sẽ gặp nguy hiểm như anh đã từng bị vậy, anh không thể để Hoài My biết được quan hệ giữa nó và anh, bất chợt anh ôm lấy cô ta:
-Nếu em không về, lần sau tôi sẽ không gặp em nữa, quên hết chuyện hôm nay đi!
-Anh nói thật chứ, anh sẽ cho em cơ hội nhé! Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm!
-Chúng ta sẽ nói chuyện sau, bây giờ em về đi! Bình tĩnh chúng ta sẽ gặp nhau!
Anh bắt taxi cho cô ta về, còn nó thì bây giờ không thể đứng vững bằng hai chân nữa, nó ngồi bệt xún vệ đường, anh lúc này vẫn chưa thể chạy đến bên nó được, mọi chuyện sẽ kết thúc nếu anh yếu lòng, nó cố giả vờ chờ anh chạy lại bên nó nhưng anh cứ coi như không thấy, nó biết anh đã nhìn thấy nó nhưng “tại sao lại như vậy, tại sao chuyện này lại xảy ra với nó cơ chứ”-mọi câu hỏi không lời giải cứ lẩn vẩn trong đầu nó, nó thấy tức tối, đứng dậy và quay vào nhà, nó không chờ anh nữa, không cần anh nữa, nó biết anh cũng như nó, cũng đang sống trong kí ức xa sưa, anh vẫn chưa quên được cô ấy giống như nó vẫn chưa thể hoàn toàn quên Quốc Dũng, “nhưng sao tim lại đau thế này chứ”. Nó đóng kín cửa phòng, anh lúc này đã đứng trước phòng nó, nghe tiếng nấc bên trong lòng anh như thắt lại, anh biết nó đã nhìn thấy những điều không nên thấy….
-LYLY à, mở cửa cho anh đi!
-Anh về đi, em không muốn nói chuyện với anh đâu!
-Nghe anh nói đã!
-Em không muốn nghe gì hết, nhìn thấy bấy nhiêu là đủ rồi, anh nghĩ em không biết cô gái ấy là ai sao, anh đừng quên em đã từng đọc nhật kí của anh cho anh nghe chứ…..nó hét lên trong phòng càng làm anh khó chịu hơn.
-Nếu lần này em không nghe anh nói thì em sẽ hối hận cả đời đấy!
-Thà vậy chứ em không muốn gặp anh lúc này, anh về đi!
-Thôi được rồi, ngày mai anh sẽ tới, bây giờ em nghỉ đi, không được nghĩ ngợi lung tung đấy nhé!
Nghe bên trong im thin thít anh mới ra về, anh cũng không biết bắt đầu nói với nó từ chỗ nào nữa. nhưng anh không thể để nó hiểu lầm mình như vậy…..
Nó khóc rất nhiều và ngủ thiếp đi lúc nào không biết, giờ sáng điện thoại nó reo, nó nghĩ là anh nên không thèm bắt máy, đến cuộc gọi lần thứ ba nó mới chịu cầm máy lên coi, không phải anh mà là Hải Vương..."sao tự dưng nh ta lại gọi cho mình nhỉ":
- alo, chào anh!
- em vẫn còn nhớ anh cơ à!
- tôi đâu phải là người vô tình như vậy, dù soa cũng đã ngồi với nhau vài lần rồi mà!
- ừ nhỉ, em rãnh không, tôi muốn mời em cà phê được chứ!
- tôi không thích cà phê cho lắm, hì!
- thì tôi chỉ mời vậy thôi, quan trọng là tôi muốn gặp em kìa! tôi tới nhà em nhé!
- ừ thôi, tôi đang có chuyện cần qua chỗ khu mua sắm gần công ty anh nên để tôi đến cũng được.
- vậy tôi chờ em trong quán hôm bữa nhé!
- dạ vâng, lát nữa gặp!
nó thay đồ rồi đón taxi đến chỗ hắn, cũng không thèm nhắn cho anh một tiếng. anh lúc này đng điều tra Hải Vương nên chưa thể liên lạc với nó được, anh nghĩ trưa sẽ đến gặp nó. hắn ngồi chờ nó trong quán như đã hẹn.
- em tới nhanh thế!
- vì tôi ũng ở gần đây mà!
- vậy à! lâu không gặp tôi thấy nhớ em.
- anh lại đùa nữa rồi.
- không, tôi không đùa đâu!
bỗng điện thoại hắn reo như muốn giải cứu cho nó, nó thở phào một cái nhẹ nhõm, nó nghe loáng thoáng tiếng con gái rồi hắn xin phép ra ngoài gặp bạn, nó tò mò nên đi theo, hắn lén lút gặp một người con gái trong một góc khuất của quán cà phê, nó nhận ra người con gái ấy, nó như không tin vào mắt mình, cố lấy tay che miệng lại để không phải á lên thành tiếng, nó đứng chết lặng lắng nghe hai con người ấy đang nói với nhau cái gì....
- cô gặp tôi làm gì? chuyện tôi giao cô làm xong rồi chứ!
- anh xem thường tôi quá, tôi đã liên lạc lại với hắn được rồi!
" ha ha" tiếng cười giòn tan của hắn càng làm nó rợn người:
- Khánh Minh ơi là Khánh Minh, cuối cùng rồi mày cũng đi lại con đường cũ sao? mọi chuyện chẳng còn thú vị gì cả, ai cũng sẽ chết dưới tay đàn bà mà thôi!
- một thời gian ngắn nữa thôi anh ta sẽ chẳng thể vùng vẫy nữa đâu!
- đúng vậy, giữ chân hắn ta cho đến khi ta kết thúc vụ làm ăn lần này thì mọi chuyện chẳng còn gì để nói nữa cả!
nó như không tin nổi vào tai mình, người con gái ấy...đã làm tổn thương anh một lần, lần này lại muốn đâm anh thêm một nhát nữa sao, nếu bây giờ nó đứng trước mặt cô ta có lẽ đã cho cô ta một cái tát nữa rồi, "còn anh, anh thì sao, anh có biết chuyện này không" nó nghĩ vậy rồi chạy thẳng đến chỗ anh, chẳng để lại cho hắn một lời nhắn nào.......