Nó chạy tới công ty anh, người thư kí bảo anh đang họp nên mời nó vào phòng chờ, nó ngồi trên phế mà nhấp nhỏm không yên, nó thấy có lỗi khi đã nghi ngờ anh, nó không nên làm vậy, nó đã vô tình sát muối lên vết thương ấy, liệu nó có nên nói ra những điều vừa nhìn thấy không, “anh sẽ cảm thấy như thế nào khi nghe chuyện ấy chứ”, điện thoại reo, là Hải Vương gọi, nó chẳng buồn nhấc máy, nó thấy kinh tởm con người ấy, cả người phụ nữ kia nữa, nhưng rồi nó cũng ấn máy nghe, để Hải Vương không phải nghi ngờ, bây giờ nếu xảy ra sơ suất gì thì không chỉ nó mà cả Khánh Minh cung sẽ gặp nguy hiểm:
-Em đi đâu vậy, sao không nói với anh?
-Tôi xin lỗi nhưng tôi có việc gấp nên phải đi trước, xin lỗi vì đã không nói với anh!
-Em có chuyện gì vậy, tôi có thể giúp không?
-À, không cần đâu, chuyện riêng tư của con gái thôi mà, lần sau tôi mời anh ăn tối nhé!
-ừ vậy thôi, em đi cẩn thận, hẹn gặp em sau!
-Vâng chào anh!
Nó thở ra một cái dài thượt, “sao anh họp gì mà lâu thế nhỉ?”, tiếng mửa cửa làm nó giật mình, quay lại nó nhìn thấy anh, mắt rươm rướm….
-Sao em lại ở đây?
Nó chạy lại ôm anh, anh đưa hai tay ôm lấy nó nhưng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra….
-Em làm sao vây? Em có làm sao không?
-Anh à, em xin lỗi, em xin lỗi anh nhiều lắm!
-Có chuyện gì vậy em?
Nó ngước mắt lên nhìn anh….
-Người phụ nữ đó đang cố hại anh thêm một lần nữa đấy, phải làm sao hả anh? Em không muốn như vậy!
-Em nói cái gì vậy?
-Hôm nay em đã nghe lén Hải Vương nói chuyện với Hoài My, họ đang âm mưu hại anh đấy!
-Trời ơi, ngốc à! Anh biết chuyện đó mà!
Nó ngây ngô nhìn anh, chẳng lẽ nó ngốc thật sao….
-Sao anh biết được?
-Vì họ đã hại anh một lần rồi, anh biết Hoài My là người của Hải Vương, vì thế tối qua anh không thể nào cho em lại gần anh được, anh đã ôm cô ta để em lùi bước, nếu cô ta biết em là người của anh thì tất Hải Vương cũng sẽ biết, như vậy em sẽ gặp nguy hiểm!
Nó lại càng khóc to hơn, như một đứa trẻ vậy….
-Vậy sao anh không giải thích cho em biết, để em hiểu lầm anh!
-Nhóc này, chẳng phải tối qua không thèm nhìn mặt anh sao, làm sao anh nói được chứ!
Nó ôm anh chặt hơn….-anh à, em xin lỗi anh nha!
-Không sao đâu, cũng là do anh không kể cho em nghe tất cả mà!
-Vậy anh kể chuyện của anh và người ấy cho em nghe đi!
-Chuyện đó anh nghĩ suốt cả cuộc đời này anh cũng không muốn nhắc lại, nó là nỗi nhục của anh, anh thất bại dưới tay một người đàn bà, người mà anh đã từng yêu rất nhiều….
Nó ngồi nghe anh kể không giám động đậy, nó sợ sẽ phá vỡ cái bầu không khí ấy….
-Cô ấy đến với anh rất trùng hợp, anh cứ nghĩ rằng Thượng Đế mang cô ấy đến cho anh cơ đấy, nhưng rồi anh biết mình thật ngốc, Hải Vương đã ra lệnh cho cô ta tiếp cận anh, lấy cắp tài liệu trong công ty vì âm mưu lật đổ Trần gia, lúc xưa bố anh ta thất bại dưới ta ba anh nên đến bây giờ anh ta vẫn chưa quên hận, khi anh phát hiện ra hai người ấy có quan hệ với nhau anh đã rất tức giận nhưng anh không sao từ bỏ Hoài My được, rồi cô ấy hẹn anh đến, anh nghĩ mình sẽ bỏ qua một lần, cô ấy không nghĩ anh đã biết hết tất cả nên anh cũng định không truy cứu, trên đường tới điểm hẹn, anh bị tai nạn, một tai nạn khủng khiếp, anh hôn mê ba tháng, lúc tỉnh dậy anh cảm thấy mất hết sự sống, anh biết tai nạn lần ấy là do hai người kia sắp đặt, bởi sau tai nạn của anh, tất cả những dự án mà anh ấp ủ đều rơi vào tay của Hải Vương.
-Anh ta nham hiểm vậy sao?
-Đúng vậy, vì thế anh đã giả bệnh thêm ba tháng nữa, một phía anh không chấp nhận được sự thật phũ phàng ấy, một phía anh muốn để cho Hải Vương thiếu cảnh giác, chuẩn bị cho sự trở lại của mình, cũng là vì em nên anh mới chịu tỉnh dậy đấy, không thì anh nằm luôn rồi, hì!
-Anh ngốc thế, đâu cần phải hành hạ bản thân, hành hạ luôn gia đình mình như vậy!
-ừ, anh ngốc thật nhỉ!
-Vậy mà cứ gọi em là ngốc!
-Hì hì, em cũng ngốc thật mà!
-Hứ, em mà ngốc thì anh là đại ngốc đấy! – nói rồi nó nhảy qua ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh và nói……-em sẽ bảo vệ trái tim anh cho đến hết cuộc đời này!
Anh mỉm cười và ôm chặt nó hơn, nó thật sự đã là của anh, trái tim nó đang đập cùng nhịp với trái tim của ai đó…..
-Cảm ơn em đã đến với cuộc đời anh, có lẽ anh đang được đền bù cho những gì đã trải qua! Nhóc à, anh yêu em