“Dù sao Phí Nhĩ Đức cũng là người không thích sự phiền toái.”
Phiền toái? Ta đối với hắn là một sự phiền toái sao?
Nam nhân muốn cười, nhưng lại không thể nào đem khóe môi mình giương lên được, cự tuyệt Mile đưa hắn về thật là một ý tốt, nam nhân lựa chọn một mình bước đi trên đường, xuyên qua một tòa nhà với kiến trúc sắt thép lạnh như băng, xuyên qua toa tàu cùng với dòng người bận rộn, một bước đi như muốn đem chân giẫm nát nền xi măng phía dưới.
Đi từ lúc giữa trưa, mãi cho đến khi chạng vạng, mặt trời đã lui xuống, nam nhân mới kéo được cái cơ thể mệt mỏi đứng trước cánh cửa quen thuộc, đột nhiên nhận ra một điều. . . . . . Hắn mặc quần áo của Mile, trong túi làm sao mà có được chìa khóa kia chứ.
Thật đúng là, ngu xuẩn muốn chết.
Tay đặt trên cái chuông cửa, nam nhân do dự không biết có nên nhấn xuống hay không, Phí Nhĩ Đức đã trở về chưa? Hay là vẫn còn đang ở bên ngoài không muốn về, không muốn nhìn thấy mình.
Nam nhân cười khổ, tay đặt ở chuông cửa rơi xuống, hắn còn muốn làm chuyện này để làm gì? Khi hắn tỉnh lại thì đã biết, bọn họ đã chấm dứt thật rồi. Nếu nói trước kia còn có thể vẫn duy trì mối quan hệ đồng sự, và hiện thực chẳng phải đúng như vậy sao, họ bây giờ cũng chỉ còn lại mối quan hệ ấy mà thôi.
Nếu không thì còn có mối quan hệ gì?
Có lẽ là buổi tối hôm nay đến ở khách sạn một đêm, nam nhân theo bản năng sờ sờ túi, một cái thẻ lạnh lẽo nằm trong túi quần. Chu Mặc lấy nó ra, không khỏi cười khẽ, Mile cư nhiên bỏ cái thẻ đen này vào đây, người kia thật sự là. . . . . .
Tuy rằng ngay từ đầu Mile luôn luôn thần bí và làm hắn cảm thấy khác thường, hoặc là nói đúng hơn là nam tử tóc vàng kia thật là một kẻ quái dị, đến mức không biết dùng từ nào để nói hết được.
Mile biết hết mọi chuyện của hắn, vô luận là Lục Hoa Thiên, hay là Phí Nhĩ Đức, ngay cả đến căn bệnh e ngại tiếp xúc với nam nhân của hắn.
Bất quá loại chuyện này cũng không đáng được ăn mừng.
Nam nhân bước ra ngoài, vừa mới đi được vài bước thì đụng phải một người nào đó, đối diện truyền đến âm thanh kêu đau của nữ nhân, Chu Mặc vội vàng đứng dậy giải thích, vừa nhấc đầu, là Cách Lôi Ti, mà người đi bên cạnh Cách Lôi Ti —— là Phí Nhĩ Đức.
“Có sao không?” Phí Nhĩ Đức làm như không có sự hiện diện của Chu Mặc ở đó, chỉ lo quan tâm Cách Lôi Ti, thanh âm nam tử ôn nhu cùng trấn an, nhưng đối tượng lại không phải là hắn.
Chu Mặc đặt tay lên ngực mình, có chút đau, giống như trong nháy mắt hiểu được sự thật tàn khốc, bởi thời điểm hắn nửa sống nửa chết nằm trên giường, lại còn sốt cao, Phí Nhĩ Đức kia cũng nào có ở bên.
Mà giờ phút này, Phí Nhĩ Đức trước mặt hắn lại quan tâm đến một nữ tử, đơn giản là nữ tử bị hắn đụng vào. Có lẽ là Phí Nhĩ Đức ra ngoài cùng Cách Lôi Ti, bằng không hai người như thế nào lại cùng nhau trở về?
Chu Mặc, bất quá chỉ là một người ngáng đường mà thôi.
Thực sự khiến người ta nực cười. . . . .bg-ssp-{height:px}
“Ta không sao.” Cách Lôi Ti hướng hai người cười rồi ra về, hành lang chỉ còn mình Phí Nhĩ Đức cùng Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức bước ngang qua hắn, Chu Mặc vai bị đụng phải, điều đó làm cho trong tâm hắn dường như có cái gì vỡ vụn.
Từ nãy tới giờ, Phí Nhĩ Đức không hề chú ý đến hắn, như vậy hắn còn ở lại đây để làm cái gì?
Chu Mặc không đi vào, nắm trong tay chiếc thẻ đen, thẳng bước ra ngoài.
“Mau vào, đứng ở bên ngoài làm cái gì!” Phía sau truyền đến âm thanh của Phí Nhĩ Đức, nam nhân dừng bước lại.
Thấy Chu Mặc vẫn đang ở bên ngoài chưa chịu vào, trong lòng Phí Nhĩ Đức bốc lên một cơn lửa giận, liền ngay lập tức phóng ra ngoài túm lấy nam nhân kia, lôi vào trong nhà, “Ba” một cái, đóng mạnh của rồi đi lên lầu.
“Phí Nhĩ Đức, sự việc tối hôm qua. . . . . .”
“Thực xin lỗi.” Nam tử trên lầu dừng bước, đưa lưng về phía nam nhân giọng buồn nói.
“Không. . . . . . Không sao cả.” Nam nhân có chút nhớ nhung cười, cái gì mà kêu “thực xin lỗi”? Hắn không nghĩ sẽ nghe được lời giải thích, một chút cũng không phải, có lẽ càng ngu xuẩn chính là hắn, cư nhiên lại nói lên ba chữ “không sao cả”.
Nam nhân tiếp tục nói: “Tối hôm qua chúng ta đều uống rượu , coi như. . . . . là do say mà phát sinh ra chuyện.” Chu Mặc cúi đầu, cũng không có phát hiện nam tử trên lầu đã xoay người lại nhìn hắn, trong đôi mắt xanh dường như đang muốn nói một điều gì với nam nhân, mà cuối cùng lại không thể nói ra.
Mà Phí Nhĩ Đức, cũng nhìn thấy được đôi mắt bị che khuất của nam nhân đang hiện lên một cái gì đó bi thương.
Một kẻ trên lầu, một người dưới lầu, dù là khoảng cách không xa, nhưng lại hoàn toàn bị ngăn cách rõ ràng.
“Ân.” Nam tử lên tiếng rồi đi thẳng vào trong phòng.
Phí Nhĩ Đức đóng cửa lại rồi ngồi tụt xuống đất, hai tay bưng kín mặt, hắn nên làm cái gì bây giờ. . . . . . nên làm cái gì bây giờ. . . . . . Lý trí nói cho hắn, hắn cùng Chu Mặc là bằng hữu, hắn tuyệt đối cũng không phải là đồng tình luyến ái, hắn muốn quên đi chuyện hôm qua và hai người lại trở lại làm bằng hữu của nhau, nhưng điều đó là có thể sao?
Nghĩ đến một đêm điên cuồng, nhớ tới lời nói sáng nay của người cầm di động của Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức không có cách nào đối diện với Chu Mặc, ít nhất nếu muốn thì cũng phải có thời gian để điều chỉnh lại sự rối rắm trong lòng. . . . .
Về đến phòng, Chu Mặc suy sụp ngã lên giường, chìm đắm vào trong bóng tối, trời đêm ảm đạm không ánh sáng làm người ta cảm thấy có chút lạnh, làm cho người ta không biết làm thế nào.
Hai người cùng tự nhốt mình trong phòng, lại nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, cả hai lúc đó đều cố ý tránh né đối phương, giờ nhớ lại có chút gì đó xấu hổ.