“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa đánh thức nam tử đang vùi đầu vào mớ giấy tờ, Phí Nhĩ Đức gỡ mắt kính xuống, xoa xoa mặt mình, hữu khí vô lực đáp: “Vào đi.”
Người vào là Kiệt Khắc, hắn đóng cửa lại rồi tiến đến bàn của Phí Nhĩ Đức, “Ta có thể ngồi xuống không?”
“Tùy ý.”
“Phí Nhĩ Đức, ngươi cùng Chu Mặc. . . . Ý của ta là, các ngươi không phải là đang rất tốt sao, như thế lại trở về giống như ban đầu như không quen biết nhau vậy. Các ngươi làm sao vậy? Có phải là đã phát sinh mâu thuẫn không?” Kiệt Khắc thở dài, ngón tay gõ gõ ở trên bàn, có chút phiền toái.
“Chúng ta. . . . . . Tốt lắm. Chẳng có gì cả.” Vẫn cùng nhau đi làm, tan tầm, chính là thiếu chút đối thoại, và dường như là lẩn tránh đối phương.
Câu trả lời của Phí Nhĩ Đức hiển nhiên là không làm cho Kiệt Khắc vừa lòng, sau đó cau mày nói: “Ta không biết giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi và hắn đều là người lớn cả, các ngươi hẳn có thể trở thành bằng hữu, có hiểu lầm thì phải hảo hảo mà nói chuyện với nhau.”
Kiệt Khắc tiếp tục nói: “Ngươi biết không, hôm trước ta nói chuyện với hắn để cám ơn hắn vì đã đi đến tiệc rượu thay ta, nghe trong lời nói của hắn có chút quái dị, nhìn trong mắt hắn ta thấy dường như hắn đang giấu ta chuyện gì, ta thực sự không biết và cũng không hiểu rõ, nhưng ta có thể khẳng định một điều, hắn thực đang rất thương tâm, nhưng ta không biết là vì cái gì lại khiến một nam nhân kiên cường như hắn trở nên như vậy.”
“Ý của ngươi là ta biết nguyên nhân?” Phí Nhĩ Đức cười khổ nói, đúng vậy, hắn biết, hắn đương nhiên biết nguyên nhân, đầu sỏ gây nên chính là hắn, nhưng hắn không biết nên làm gì bây giờ, càng không biết như thế nào nói ra.
Nói cho Kiệt Khắc biết rằng hắn cùng với Chu Mặc ở trên giường sao? Không. . . . . . Đương nhiên sẽ không.
Phí Nhĩ Đức có chút thống khổ nhắm hai mắt lại, hắn không thể đối mặt với Chu Mặc, là hắn chủ động thượng Chu Mặc trên giường, hắn cảm thấy mình có tội, nhưng lại tránh né tránh nam nhân kia.
Ở sâu trong thâm tâm, Phí Nhĩ Đức cảm nhận được Chu Mặc đang hận mình.
“Được rồi, Phí Nhĩ Đức, ta tin ngươi sẽ có cách giải quyết tốt sự việc này.” Kiệt Khắc nhìn biểu hiện của Phí Nhĩ Đức, nói, “Đã đến giờ, vị đại khách kia chắc cũng sắp tới rồi, nên đi nghênh đón thôi, phải biết rằng giữa thời cục hiện nay gặp được một người khách như vậy không phải là dễ.”
Đứng lên vỗ vỗ bả vai Phí Nhĩ Đức, Kiệt Khắc cười nói: “Bắt được con cá lớn này, ngươi sẽ thành công rực rỡ, Cách Lôi Ti có thể vì điều này mà sẽ kiêu ngạo một chút.”
Phí Nhĩ Đức cười, hít một hơi thật sâu, hỏi: “Người khách đó tên là gì?”
“Lục Hoa Thiên, một người Trung Quốc.”
——————————————————————
“Tiên sinh, ngài có bưu phẩm ở trên bàn.”
“Cám ơn.”
Đi vào văn phòng, trên bàn máy tính có một cái hộp màu đen, trên mặt hộp có cái dây màu tím kết thành hình nơ con bướm xinh đẹp. Chu Mặc ngồi ở ghế trên cầm lấy cái hộp xem xem, mặt trên không có tên người gửi cùng địa chỉ.
Vậy ai tặng hắn thứ này?bg-ssp-{height:px}
Chu Mặc xé mở cái hộp ra, bên trong chỉ có một cái di động màu đen, cùng với một mảnh giấy nhỏ.
Nam nhân cầm lấy mảnh giấy, trên mảnh giấy có ghi vài chữ bằng tiếng Trung: Cám ơn sự tiếp đãi của ngươi.
Chữ viết xinh đẹp, nhưng lại làm cho nam nhân cảm thấy ghê tởm, cái gì gọi là “tiếp đãi”? Mà đưa ta cái di động này là có ý gì, Chu Mặc như thế nào mà không biết người gửi món quà này là ai!
“Đinh linh linh. . . . . .” Ngay lúc nam nhân đang muốn đem mấy thứ này vứt vào thùng rác, di động chợt đổ chuông .
Do dự một lát, Chu Mặc vẫn là mở điện thoại ra tiếp, rất nhanh. . . . . . Bên kia vang lên tiếng nói có trầm thấp vừa lạnh lùng lại giống như chế giễu của Lục Hoa Thiên.
“Không biết buổi tối hôm đó tiểu tình nhân của ngươi có đem ngươi đi ăn sạch hay không? Ha hả.”
“Câm miệng!” Âm thanh của Chu Mặc có chút run rẩy.
“Hận ta?” Lục Hoa Thiên nở nụ cười, điệu cười làm cho Chu Mặc cảm thấy khó chịu, “Nếu không phải ta, thì ngươi cùng tiểu tình nhân của ngươi đến ngày tháng năm nào mới cùng nhau ở trên giường, chắc có lẽ đến lúc tiểu tình nhân của ngươi kết hôn với Cách Lôi Ti cũng được rồi nhỉ.”
“Ngươi vì cái gì phải làm như vậy. . . . . .”
“Vì cái gì? Chính ngươi phải biết rõ nhất, sự thật rất rõ —— trên thế giới không có đồng thoại, ngươi trước kia không có theo đuổi tình yêu, hiện tại và tương lai cũng sẽ không có. Như vậy không phải sẽ khiến tiểu tình nhân của ngươi thương tâm sao? Vì lợi ích cùng tình cảm lúc đó, hắn phải lựa chọn người lúc trước của mình, bởi vì ngươi ngay cái danh là người đến sau cũng không có được.”
Lục Hoa Thiên tiếp tục nói: “Ha hả, bất quá ta nghĩ ngươi hiện tại hẳn là đã hiểu.”
“Biến thái! Kẻ điên!” Nam nhân cắn răng nói, cầm thật chặt cái di động trong tay.
“Đa tạ đã khích lệ, ta sẽ nhớ kỹ.” Lục Hoa Thiên âm thanh có chút trở nên lạnh băng, nhưng sau đó lại cười một cách thật ấm, “Ha hả, di động ngươi nên giữ lấy đi, nếu không muốn cũng không sao, biết đâu sẽ lại có một người tặng cho ngươi cái khác, vì để tránh một số kẻ phiền toái ta nghĩ ngươi cứ giữa lấy cái này mà dùng.”
Sau khi nói xong, Lục Hoa Thiên cúp di động.
Người kia đã cúp máy nhưng Chu Mặc vẫn sững sờ không nhúc nhích, trong văn phòng trống chỉ có mình hắn.
“Ba!” Chu Mặc đem di động vứt sang một bên, suy sụp gục mặt xuống bàn làm việc.
Lục Hoa Thiên nói đúng, hắn là một kẻ ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức nghĩ rằng Phí Nhĩ Đức sẽ sinh ra hảo cảm với mình, nghĩ đến rằng Phí Nhĩ Đức là thật lòng muốn hắn cùng đi đến bữa tiệc rượu, mà sự thật là, hắn chỉ đi thay cho Kiệt Khắc mà thôi.
Hắn đã nhìn thấy được sự thật, Phí Nhĩ Đức cùng hắn đã kết thúc rồi.
“Rốt cuộc thì như thế nào ngươi mới chịu buông tha cho ta. . . . . .”
Nam nhân thống khổ nhắm mắt lại, trong bóng đêm, giống như đang có một đôi mắt đáng sợ đang theo dõi hắn, từ ba năm trước cho đến bây giờ, chưa từng ngừng lại.