Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Trước kia không gặp Phí Nhĩ Đức, trong đầu Chu Mặc từng vô số lần xuất hiện hình ảnh khi hai người gặp nhau, hắn nghĩ sẽ trách móc Phí Nhĩ Đức thậm tệ, nói cho y biết hắn đã phải chịu bao chuyện đáng sợ thống khổ khi nói yêu y, thế mà tại sao y không xuất hiện, hắn cũng từng đoán Phí Nhĩ Đức có nỗi khổ riêng, có lẽ là bị gia tộc nhốt, hoặc do một nguyên nhân nào đó mà hắn không biết.
Chu Mặc suy nghĩ rất nhiều về lúc hai người gặp nhau, thậm chí ngay cả nói câu gì cũng đã suy nghĩ cẩn thận, song đến lúc đó, hết thảy đều không giống kế hoạch.
Có lẽ việc Chu Mặc không ngờ đến nhất chính là hai người gặp nhau lại vô cùng bình tĩnh.
Tựa như hai người xa lạ, im lặng mà nhìn, không khắc khẩu, không giải thích, không gì cả.
Tồn tại trong không gian, chỉ có trầm mặc im ắng.
Phí Nhĩ Đức là người đầu tiền đánh vỡ sự an tĩnh quỷ dị này, nam tử so với trước kia tựa hồ không thay đổi mấy, chỉ là hơi gầy một chút, hoặc là do quần áo trên người quá rộng.
Nhưng giọng nói đó, vẫn ôn nhu trầm thấp như xưa: “Gần đây em khỏe không?”
Chỉ năm chữ đơn giản, nhưng Chu Mặc không biết trả lời thế nào. Không lẽ mang theo châm chọc mà nói: Tốt! Tôi sống tốt lắm! Không có anh, tôi vẫn sống rất tốt.
Hay là sẽ tức giận mà đau đớn mắng: Tốt? Sao mà tốt được đây? Mặt tôi bị hủy, mắt thiếu chút nữa cũng mù, anh nói tôi sống có tốt không?
Vô luận là lựa chọn nào, cũng có thể phát tiết chút nội tâm bất bình của nam nhân, còn có thể dùng ngôn ngữ trả thù Phí Nhĩ Đức, mà không hề xúc phạm tới y.
“Tạm được.” Cuối cùng, nam nhân chỉ nặng nề đáp.
Có một số việc, có lẽ chỉ nên để trong lòng.
Nam nhân không khỏi thầm mắng bản thân quá mềm lòng, nhưng cho dù đối phương không phải là Phí Nhĩ Đức, thì hắn cũng sẽ làm như thế.
“Bọn họ sẽ đối xử tốt với em, anh cũng yên tâm.” Phí Nhĩ Đức đứng ở bên trái nam nhân, cũng theo thói quen nghiêng đầu nhìn ngắm người yêu, bỗng tóc nam nhân bị gió thổi bay, làm lộ ra vết sẹo như ẩn như hiện…
Thời tiết mùa đông thật là lạnh, hít vào trong ngực, như lưỡi dao đâm thẳng vào tim…
“Yên tâm cái gì?” Nam nhân hít sâu một hơi, cố ý dùng ngữ khí lạnh lùng nói: “Phí Nhĩ Đức, nếu anh tới đây chỉ đơn thuần là tìm tôi nói chuyện phiếm, thì bây giờ anh có thể đi.”
“Em hận anh, đúng không?” Kỳ thật vấn đề này không cần Chu Mặc trả lời, Phí Nhĩ Đức cũng đã biết đáp án, nếu y đứng ở lập trường của Chu Mặc, y cũng sẽ hận vô cùng.
Chu Mặc cắn môi, lấy trầm mặc thay cho câu trả lời, thấy thế, Phí Nhĩ Đức tiếp tục nói: “Anh chỉ muốn gặp em một chút, không có ý khác, lại càng không hy vọng xa vời em sẽ tha thứ cho anh.”
“Tôi vừa xấu vừa lôi thôi thế này, không biết có thỏa mãn được anh không? Nếu đã nhìn đủ, vậy bây giờ anh có thể đi.” Chu Mặc bắt đầu tức giận, Phí Nhĩ Đức bình tĩnh như thế làm hắn hết sức không thoải mái, hắn bực mình mà xoay lưng về phía y.
“Lục Hoa Thiên và Mile rất yêu em, sẽ bảo vệ em, bọn họ cũng rất dũng cảm, so với bọn họ, anh chỉ là một thằng tồi, ha ha.” Sau khi tự giễu một phen, Phí Nhĩ Đức lại bước tới bên trái Chu Mặc: “Sau ngày hôm nay, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.”
Chu Mặc hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ trừ việc đó ra, anh không có gì để nói với tôi sao? Một chút giải thích cũng không ư?”
“Chuyện đã xảy ra, giải thích nhiều mấy cũng chỉ là vô ích, là anh sai, cho dù giải thích thì cũng sao đây? Anh không xứng với em, ở bên em, chỉ mang tới cho em thống khổ cùng đau đớn.” Phí Nhĩ Đức thở dài.
“Vậy anh còn về đây làm gì? Tại sao không biết mất nhanh một chút?” Chu Mặc lạnh lùng nhìn Phí Nhĩ Đức, đột nhiên biến mất, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ đứng ở trước mặt hắn, thì hắn có thể tin tưởng cái gì. Nếu Phí Nhĩ Đức không muốn nói, vậy tại sao còn muốn xuất hiện.bg-ssp-{height:px}
Làm sao hắn có thể tiếp nhận cái loại thái độ này đây?
Sau khi rống to, nam nhân xoay người rời đi, bỗng phía sang vang lên tiếng la đầy sốt ruột của Phí Nhĩ Đức: “Chu Mặc.” Nam nhân làm như không nghe thấy, chạy càng lúc càng nhanh, rồi tiếng bước chân đằng sau cũng ngày càng gần, Chu Mặc vội vàng tăng tốc, nhưng Phí Nhĩ Đức cũng quyết bám theo.
Bỗng một tiếng phanh xé đường vang lên, sau đó là tiếng một tài xế chửi mắng: “Mày không muốn sống nữa hả?”
Chu Mặc vội vã quay đầu lại, thấy Phí Nhĩ Đức thiếu chút nữa bị xe đụng trúng.
Hắn vội chạy tới bên Phí Nhĩ Đức, mắng to: “Anh không muốn sống nữa sao, chạy qua đường mà không nhìn xe à?”
Bị nghe mắng, người kia chỉ cười cười xin lỗi chứ không nói gì.
Tài xế thấy Phí Nhĩ Đức không sao, đã sớm lái xe đi, nhưng Phí Nhĩ Đức có thể nói gì? Nhìn mắt trái của nam nhân đã khôi phục thị lực, y cảm thấy vô cùng vui mừng, bởi vì trên thân thể nam nhân, có một bộ phận thuộc về y.
Đúng vậy, mắt trái của y… đã mù…
Đối với người sắp chết như y mà nói, thêm một con mắt thì có ý nghĩa gì đây? Càng huống chi, y hy vọng lấy ánh sáng của mắt trái để trừng phạt chính mình.
Vốn nghĩ trước khi chết không nên gặp lại nam nhân, nhưng cuối cùng y lại không nhịn được.
Y sẽ không nói sự thực cho Chu Mặc biết, lại càng không nói y sắp chết, song làm một người sắp chết, Phí Nhĩ Đức vẫn hy vọng trước khi nhắm mắt, y có thể nhìn thấy người mà y yêu, có thể có được sự tha thứ của người đó.
Nhưng… y không có tư cách này.
Mà khi nãy, lúc y thiếu chút nữa bị xe đâm, y đã thấy Chu Mặc quay đầu lại, thấy hắn chạy tới bên y mà mắng, rồi lại nhìn ngó xem y có bị thương không.
Người này, vẫn như xưa.
Cho dù Chu Mặc không nói rõ có tha thứ cho y không, nhưng Phí Nhĩ Đức đã thấy hạnh phúc vô cùng.
Cũng đã không còn tiếc nuối gì nữa.
————————
Biệt thự của Lục Hoa Thiên.
“Về Phí Nhĩ Đức?” Lục Hoa Thiên nhìn Mile, mơ hồ phát giác có điều gì đó không đúng.
Mile thở dài, nói: “Kỳ thật cái lần tôi thôi miên ông nội của Phí Nhĩ Đức, tôi đã nghe được ông ta nói, Phí Nhĩ Đức không hề bị giam lỏng, mà là lúc đó anh ta đang hôn mê trong bệnh viện.”
“Cái gì?” Lục Hoa Thiên nhíu mày.
Mile tiếp tục nói: “Biết hai mắt của Chu Mặc vì sao trị khỏi không? Thực ra, giác mạc đó chính là của Phí Nhĩ Đức, kỳ thực anh ta bị ung thư tuyến tụy, chỉ còn sống được không lâu, sở dĩ tôi không nói với Chu Mặc, thứ nhất là muốn trả thù Phí Nhĩ Đức, thứ hai… cũng là ủng hộ cách làm của anh ấy.”
“Mặc kệ anh ta có nỗi khổ riêng hay không, nhưng người nhà của anh ta đã phạm sai lầm khiến anh ta không thể được ở bên Chu Mặc.”
“Mà việc tôi đáp ứng chuyện cho Phí Nhĩ Đức gặp Chu Mặc, cứ coi như là… cho anh ta cơ hội được chết nhắm mắt.” Nhìn bầu trời xa xôi, Mile thì thào nói.