Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
“Ý cậu nói, giác mạc hiến cho Chu Mặc là của Phí Nhĩ Đức?” Lục Hoa Thiên kinh ngạc hỏi, y biết tên kia yêu Chu Mặc, song vẫn vì hành động của hắn mà rung động, ở đây ai cũng yêu nam nhân, chứ không phải chỉ mình y.
Nhưng bây giờ có thể ở bên Chu Mặc, mỗi ngày thưởng thức tài nghệ nấu ăn của hắn, chỉ có y và Mile thôi.
Có lẽ trước kia Lục Hoa Thiên có thể vì thế mà sung sướng, thậm chí còn có chút hả hê, song không biết có phải vì yêu Chu Mặc hay không, mà đứng ở vị trí của Phí Nhĩ Đức, y lại có chút tiếc nuối, nếu như đổi lại y là Phí Nhĩ Đức, y sẽ từ bỏ sao?
Từ bỏ sống cùng nam nhân những ngày cuối đời, mà lựa chọn cô độc chết đi.
Cùng với…
Nói hết sự thật cho người yêu, rồi cùng người đó sống nốt quãng thời gian còn lại.
———————
“Anh đi đây, noel vui vẻ.” Nam tử anh tuấn ôn hòa tươi cười, lo lắng trong nội tâm y đã theo gió bay đi, mùa đông chưa qua, nhưng lúc này, y như sống trong thời tiết ấm áp cùng ánh nắng rực rỡ của mùa xuân, bác sĩ không phải nói y sống không qua lễ noel năm nay sao?
Thế mà giờ, không phải y vẫn đang khoẻ mạnh đứng ở đây ư?
Vẫn kiên trì, kỳ thật chỉ vì muốn nhìn thấy nam nhân lần cuối.
Y không đủ kiên cường, không cách nào quên được tình yêu với Chu Mặc, không thể không nghĩ, cũng không thể không gặp lại hắn.
“…” Hận sao? Đúng là đã từng hận, nhưng Chu Mặc không biết tại sao mình không thể tiếp tục hận Phí Nhĩ Đức, hắn biết y có chuyện gì đó giấu hắn, chỉ là y không chịu nói cho hắn biết, cho nên hắn không thể làm gì được.
Lúc thấy Phí Nhĩ Đức xoay người rời đi, Chu Mặc bỗng có cảm giác, cả đời này sẽ không gặp lại y nữa…
“Cùng ăn cơm nhé!” Nhịn không được, cuối cùng Chu Mặc vẫn nói.
Đã đi ba bước, nam tử thoáng đứng lại, sống lưng có chút run rẩy, chỉ vài giây ngắn ngủi, mà như giãy dụa mấy vạn năm.
Giờ khắc này, trong lòng Phí Nhĩ Đức rất muốn, song y không thể động đậy nổi.
Hết thảy… đều đã qua…
Không còn cơ hội để quay lại nữa.
“Không được, hẹn gặp lại, Noel vui vẻ.” Chu Mặc nhìn không thấy mặt Phí Nhĩ Đức, mà Phí Nhĩ Đức thì cố nhịn thống khổ, cũng tận lực khắc chế tâm tình, thanh âm vẫn ôn nhu, như bông tuyết trong đêm, tung bay trong không trung… hàm chứa nỗi nhớ nhung với người y yêu nhất.
Phí Nhĩ Đức từng bước từng bước đi xa, trên con đường tuyệt lộ vĩnh viễn không thể quay đầu lại, y có thể cảm nhận được Chu Mặc đang theo sau mình, nhưng rất nhanh, tiếng bước chân đó đã dừng lại.
Y biết Chu Mặc muốn giữ mình lại, nhưng y không cách nào ở lại được, ở lại, chỉ làm nam nhân thêm một lần thương tổn.
Phí Nhĩ Đức không biết mình nên đi đâu, y không ngừng bước, từng bước từng bước một, hai bên đường, người qua kẻ lại tấp nập mang theo nụ cười hạnh phúc. Còn có một đôi trai gái đang đùa vui bên nhau, tiếng cười rộn rã vang lên hòa quyện cùng những bài hát noel vui vẻ.
Dưới gốc cây noel thật to, Phí Nhĩ Đức dừng lại, trong bụng vẫn truyền tới cảm giác đau đớn vô cùng mà từ nãy khi đứng cạnh Chu Mặc, y đã phải cố gắng lắm mới che dấu được.
Chu Mặc đã rời đi, lúc này Phí Nhĩ Đức mới đè một tay vào bụng mình, quay đầu lại, y loáng thoáng nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của nam nhân.
Hắn với y, đã càng ngày càng xa nhau.
Mà khoảng cách cuối cùng, sẽ là khoảng cách giữa sự sống và cái chết mà không ai có thể vượt qua.
Đau không? Rất đau, đau đến mức khiến Phí Nhĩ Đức chỉ muốn đâm thủng bụng mình, nhưng trên mặt y vẫn là nụ cười hạnh phúc, y không sợ chết, càng không sợ tử thần sẽ tới bất cứ lúc nào.bg-ssp-{height:px}
Bởi vì, hắn đã hoàn thành di nguyện của y.
Âm nhạc cùng tiếng cười rộn rã dần dần trở nên mơ hồ không rõ, cảnh tượng trước mắt cũng vặn vẹo loang lổ, Phí Nhĩ Đức hít sâu một hơi, nhưng vẫn không nhịn được đau đớn mà quỳ sụp xuống, đầu của y vẫn hướng về phía Chu Mặc đã rời đi, trong ánh mắt, chỉ còn duy nhất bóng lưng mơ hồ của nam nhân.
Thế giới… dần biến thành một màu trắng toát.
————————
Chu Mặc không biết bản thân trở về bằng cách nào, trong lòng hắn, tự dưng cảm thấy phiền muộn khó tả, là bởi vì Phí Nhĩ Đức đã thực sự rời đi, hay bởi vì hắn đã không còn hận y nữa?
Đúng lúc đó, bầu trời xuất hiện những bông tuyết trắng tinh, màu trắng của tuyết, kết hợp với màu đỏ lãng mạn, trông thật xinh đẹp…
Rơi vào trong tay, bông tuyết lạnh lẽo như cây kim đâm vào da thịt, có chút đau…
Một khắc đó, tựa hồ còn đâm vào tim hắn, đau đớn vô cùng.
Chuyện gì xảy ra thế này? Chắc do hắn suy nghĩ nhiều quá chăng…
Chu Mặc hít sâu một hơi, nắm chặt bông tuyết trong tay, vì nhiệt độ cơ thể, mà bông tuyết ngay lập tức tan thành nước, theo khe hở mà rơi xuống mặt đất…
Lễ Noel, vốn là ngày của màu trắng và màu đỏ.
Đằng sau nơi nam nhân không nhìn thấy, từ trên thân thể của Phí Nhĩ Đức chảy ra một thứ chất lỏng màu đỏ, đầy lãng mạn cùng thê mỹ, hòa vào trong những bông tuyết trắng tinh khiết.
Lúc Chu Mặc về tới nhà, vừa mở cửa ra, nghênh đón hắn chính là bữa cơm thịnh soạn với những ngọn nến lấp lánh do Lục Hoa Thiên và Mile chuẩn bị, khiến hắn không khỏi nhoẻn miệng cười.
——————
Chu Mặc…
Chu Mặc của anh, bây giờ nhất định em rất hạnh phúc, đúng không?
Trong làn tuyết lạnh như băng, nam tử cô độc đã không cách nào cảm nhận được người xung quanh đang la hét ầm ĩ, y lẳng lặng nằm trong làn tuyết tinh khiết, nhiệt độ cơ thể dần dần giảm xuống, một dòng máu đỏ tươi chảy ra, trên làn tuyết, như một sợi ruy băng đỏ chói.
Y vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc, ánh mắt bên phải cũng đã vĩnh viễn nhắm lại.
Lễ noel cuối cùng của y, là một lễ noel đẹp nhất, hạnh phúc nhất.
Chu Mặc, Noel vui vẻ.
————————–
“Chu Mặc, Noel vui vẻ.” Chu Mặc không biết mình có nghe nhầm không, mà tự dưng đang ở bên Lục Hoa Thiên và Mile, hắn phảng phất nghe thấy âm thanh của người thứ ba.
Người kia, cũng ôn nhu nói với hắn câu: “Chu Mặc, Noel vui vẻ.”
“Sao lại khóc?” Mile ôn nhu lau đi giọt lệ trên khóe mắt Chu Mặc.
Chu Mặc không nhịn được mà chảy nước mắt, hắn đang hạnh phúc kia mà, những người này yêu hắn, đáng lẽ hắn phải cao hứng chứ, tại sao không kiềm chế được mà rơi nước mắt đây?
Hắn không biết, thật sự không biết…
Trong lòng vừa vui vẻ vừa thống khổ, làm cho nam nhân không nói nên lời, chỉ có thể nhớ lại người yêu trước kia của hắn.
Lễ Noel hạnh phúc vui sướng này, kết quả lại tràn ngập nước mắt đau lòng của Chu Mặc.