Màn hình toàn là những câu hẹn chịch xã giao, một số khác là bình phẩm về mấy đứa con trai trong trường. Thỉnh thoảng khi có người gõ mấy câu cảm thấy tịch mịch gì đó, lập tức sẽ có người trồi lên tỏ vẻ phải “cứu nguy” ngay. Lý Gia Đồ còn chưa nhìn đến nửa màn hình đã rõ đặc điểm của nhóm này là gì, và khi đọc nội dung chat thì cậu nghĩ những người đang bàn tán sôi nổi kia nhất định là học sinh trong trường.
Vì vừa mới vào nhóm nên lúc Lý Gia Đồ không để ý đã có mấy người yêu cầu cậu tự giới thiệu về mình. Cùng lúc đó, có hai người hình như đều là học sinh lớp cũng đang tám về học sinh lớp năm nay, không thèm để tâm xem đàn em bọn họ nhắc đến có phải đồng tính hay không đã thèm nhỏ dãi, nóng lòng muốn “thử”.
Chủ nhóm tên Phu Quân Không Có Lương Tâm cảm thán: Tao thấy toàn bộ tiểu thụ của trường mình đều không hấp dẫn bằng Phùng Tử Ngưng lớp đâu.
Thành viên ở bên dưới không hiểu gì hỏi: Phùng Tử Ngưng là ai cơ? Là dụ thụ? Hay rất đoan chính ()?
(Cầu cao nhân ạ… 冯子凝是谁?诱受吗?很正?)
Một admin khác tên Nam Thành Chi Nam post ảnh chụp Phùng Tử Ngưng đang đánh cầu lông lên. Không lâu sau đã có vài người ít hoạt động trồi lên bày tỏ đã gặp qua, nhiều người khác còn bảo quả đúng là tạo vật của trời.
Phu Quân Không Có Lương Tâm: Đôi chân này, đủ để tao chơi cả một năm.
Viviso: Tên này lớp hả? Là lớp nào, có trong nhóm không?
Nam Thành Chi Nam: Lớp /, thành tích cực tốt, là một ngạo kiều thụ, người bình thường không cưa được đâu.
Ngà Say Giữa Đêm Hè: Tao biết cậu ta, là thành viên câu lạc bộ cầu lông của bọn tao, đánh rất hay. Eo siêu nhỏ siêu dẻo ~~~~
Ngoài mấy thông tin trên còn có một thành viên khác đăng liên tục vài bức ảnh chụp Phùng Tử Ngưng nữa. Lý Gia Đồ phát hiện trong số đó có một tấm chụp gần, lúc này Phùng Tử Ngưng đang mặc bộ quần áo mới, là chiếc áo sơ mi cuối tuần trước vừa mới mua. Cậu nhíu mày, nhìn người post ảnh lên, số QQ và cả tên đều rất xa lạ, không rõ rốt cuộc có phải là bạn cùng lớp hay không.
Đang định out khỏi nhóm, Lý Gia Đồ đột nhiên nhìn thấy có một thành viên tên là Thanh Minh Vũ gửi một tin nhắn đến, dội một gáo nước lạnh lên đầu những người muốn tìm hiểu về người tên Phùng Tử Ngưng kia.
Thanh Minh Vũ: Tốn công làm cái đíu gì. Giờ người ta đang bận theo đuổi thầy Tô, căn bản không rảnh để mắt tới trò mèo của mấy thằng đực rựa chúng ta đâu.
Nhìn thấy tên Tô Đồng, trong lòng Lý Gia Đồ lộp bộp một tiếng.
“Còn chưa tắm à?” Phùng Tử Ngưng đã phơi xong đồ, xoa phần tay còn vương bột giặt định đi ngủ, nhìn thấy Lý Gia Đồ còn tựa bên cạnh bàn học chơi điện thoại mới hỏi.
Lý Gia Đồ giật mình hồi thần, nhìn sang cậu ta, “À, đợi chút nữa đã.”
Cậu lại nhìn xuống điện thoại, trong nhóm sắp bùng nổ.
Viviso: Đuỵt?! Theo đuổi Tô Tô á? Tô Tô là nam thần của bố mày đấy!!!
Nam Thành Chi Nam: @Thanh Minh Vũ, thông tin này có chính xác không đấy? Xuống tay với thầy Tô ư, cậu ta điên rồi chắc?
Ngà Say Giữa Đêm Hè: Tao có thể chứng minh là thật, vì Tô Tô còn bị cậu ta gọi ra Dật Phu chơi cầu cơ mà. Chính là vào ngày chủ nhật đầu tiên đi học bù sau ngày quốc khánh ấy. Mà không thể không nói thêm, Tô Tô đánh cầu lông cũng ngầu bá cháy luôn!
Phu Quân Không Có Lương Tâm: Không ảnh không chứng minh được gì sất.
Manh Thụ Tiểu Lan: Tô Tô là ai?
Ngà Say Giữa Đêm Hè: Xem phấn khích quá quên mẹ chụp ảnh rồi. Thật đấy, siêu ngầu luôn! Lần sau ông ấy mà đến đánh ở Dật Phu nữa thì tao chụp một bức cho chúng mày xem!
Viviso: @Manh Thụ Tiểu Lan, Tô Tô là thầy Tô ở tổ Hóa học đó. Siêu siêu đẹp trai. Chắc mày đã từng nhìn thấy người ta rồi, cái anh thường cưỡi chiếc Tyrell đen trắng đi dạy đó ~
Manh Thụ Tiểu Lan: A a a a a a! Thì ra là cái anh đó!! Tao còn tưởng là đàn anh nào chứ ~ Anh ấy là giáo viên à? Trẻ quá điii ~
Bít-chuy-ed: Có mỗi tao thấy ảnh gầy quá sao?
Viviso: [Cười cry][Cười cry][Cười cry] Chắc chắn mày chưa thấy ảnh chơi bóng rổ khi nào rồi, tiện tay cũng có thể đánh bay Quốc Cường đấy.
Bít-chuy-ed: [Kinh hãi] Thật à?!
Viviso: Tao nguyện bị anh ấy chịch đến bắn!
Phu Quân Không Có Lương Tâm: [Cười trộm] Giọng hay như thế, rên lên chắc chắn sẽ rất tuyệt!
Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi: Thầy Tô cũng là gay à? Nhìn chẳng ra…
Nhân Sinh Đắc Ý Suy Tẫn Hoan: Thì ra cũng có thể theo đuổi Tô Tô à, vậy đừng trách tao không khách sáo!
Phu Quân Không Có Lương Tâm: Không phải chứ? A Suy mày cũng muốn theo?
Nhân Sinh Đắc Ý Suy Tẫn Hoan: Vô nghĩa, ông ấy dạy Hóa lớp tao mà. Tao đây đã đỏ mắt thèm thuồng cả mấy tháng trời rồi.
Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi: Mày cũng ở lớp / à?
Bít-chuy-ed: Tiểu thụ vừa mới vào nhóm kia, sao không hé nửa lời?
Nam Thành Chi Nam: Mưa Bụi tiểu thụ, A Suy là đại thần lớp /, thế mà mày cũng không biết sao?
Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi: [Đáng thương][Đáng thương] Đại thần à cầu quan tâm ~
Nhân Sinh Đắc Ý Suy Tẫn Hoan: Mưa Bụi, mày nhận ra Tô Tô cong mà không thấy Ricardo cũng cong à?
Manh Thụ Tiểu Lan: Áu áu áu! Nam thần Ricardo!!
Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi: Ricardo là ai thế?
Bít-chuy-ed: [Khinh bỉ][Nhìn gần][móc mũi] @Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi, mày không phải là một thằng thẳng đuột vào nhóm hóng hớt đấy chứ? Sao lại không biết cậu ta được?
Viviso: Mưa Bụi, Ricardo chính là Lý Gia Đồ lớp /. Cậu ta khá là chìm, không biết cũng không lạ.
Bít-chuy-ed: [Mồ hôi] Lý Gia Đồ đẹp trai đến mức đíu thể chìm nổi, ok??? [Khinh bỉ][Khinh bỉ]
Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi: Lý Gia Đồ cũng là gay hả???
Ngà Say Giữa Đêm Hè: Pffft ~ Nhìn cái là biết mà ~
Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Mụi: Cậu ta là bạn cùng lớp với tao, chung phòng kí túc xá luôn.
Manh Thụ Tiểu Lan: Áu áu áu áu áu áu! Cầu ảnh chụp! Cầu ảnh giường chiếu! Cầu ảnh nude! [Đáng thương][Đáng thương][Đáng thương][Đáng thương][Đáng thương][Đáng thương][Đáng thương][Đáng thương]
Bít-chuy-ed: Ricardo là người thương của lòng tao, mà mày lại còn chung phòng với nam thần cơ đấy, hâm mộ-ing ~
Viviso: @Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi, không được xuống tay với nam thần đấy, nghe chưa?
Manh Thụ Tiểu Lan: Ngay cả nằm mơ tao cũng mơ thấy bị ảnh chịch, chỉ cần nghĩ tới ảnh sẽ cứng ngay… [Đáng thương][Đáng thương][Xấu hổ][Xấu hổ]
Lý Gia Đồ nhíu mày đọc mấy lời bàn luận về mình, quan sát những người khác trong phòng. Trương Cạnh Dư đang chơi game, dùng máy tính chat voice; Phùng Tử Ngưng đang nằm trên giường chơi máy tính bảng; Chu Thư Uyên và La Tử Hào vẫn đang tắm, còn mỗi Đàm Hiểu Phong và Trịnh Đào vẫn chưa về phòng.
Thành viên tên Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi không nói gì nữa. Lý Gia Đồ mở đèn khẩn cấp ra, ghi ID QQ của người này vào ghi chú rồi thoát khỏi cái nhóm đang tám hăng say, khí thế ngất trời kia.
Trước khi lên cấp ba, Lý Gia Đồ từng xem một bài post trên tieba của trường, nói là trường có một nhóm gay, thành viên có nam cũng có nữ, người thật sự là đồng tính không nhiều, chủ yếu là các hủ nam hủ nữ, còn có một số người mới tham gia để góp vui. Nhưng cho đến tận bây giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ tới sẽ gia nhập một nhóm như vậy, nên lúc vào trường rồi cũng không thử tìm hiểu về cái mà bọn họ gọi là tổ chức này nọ.
Lý Gia Đồ không ngờ mình sẽ tình cờ vào nhóm, càng không nghĩ đến là, thì ra một người chìm nghỉm như mình cũng được người ta chú ý. Và cả Tô Đồng nữa… Lý Gia Đồ bỗng cảm thấy hơi buồn cười, không biết nếu Tô Đồng biết được mình bị học trò đàm tiếu sau lưng như vậy sẽ xuất hiện vẻ mặt gì.
“Lý Gia Đồ?” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Tô Đồng đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng chưa có ai ngủ bèn nhắc nhở, “Ngủ sớm đi.”
Lý Gia Đồ sửng sốt một lúc, lúng túng gật đầu.
Đã mắc gần xong màn, Phùng Tử Ngưng quay lại nhìn, cất lời chào, “Thầy Tô, hôm nay thầy trực ạ?”
Tô Đồng gật đầu, “Ừ, nhìn qua phòng của các em thấy đèn vẫn sáng.” Anh nhìn thoáng qua Trương Cạnh Dư đang đeo tai nghe điện thoại, say sưa chơi trò chơi mà không phát hiện ra anh, hỏi Lý Gia Đồ, “Những bạn khác về hết cả chưa?”
Cậu lắc đầu, “Đàm Hiểu Phong và Trịnh Đào vẫn chưa về.”
“À…” Tô Đồng xoay người, đúng lúc gặp hai cậu học trò vừa về đến cửa phòng.
Bọn họ thấy anh, lễ phép chào, “Em chào thầy.”
“Mới về hả?” Anh nhìn đồng hồ, nói, “Tắt đèn đóng cửa, đi rửa mặt rồi ngủ sớm nhé.”
Trịnh Đào vào phòng, bắt đầu soạn đồ đi tắm, còn thường xuyên liếc sang Tô Đồng đang đứng ở cửa bàn về chuyện câu lạc bộ với Đàm Hiểu Phong. Cậu ta quay đầu lại nhìn Lý Gia Đồ cũng đang tìm đồ ngủ, ngạc nhiên hỏi, “Gia Đồ, ông vẫn chưa đi tắm à?”
“Chưa, bọn Chu Thư Uyên đang ở trong đấy.” Lý Gia Đồ sạc điện thoại, nhìn thấy hai cửa phòng tắm đồng thời mở ra, liền trực tiếp vào cánh cửa mà La Tử Hào vừa ra.
Sau ngày quay phim xong, Lý Gia Đồ còn phải biên tập và làm hậu kỳ cùng các thành viên ban kĩ thuật khác. Vì đã đạt được thành tích tốt ở cuộc thi giữa các lớp trong kỳ vận hội trước nên dặn những bạn có nhà trong thành phố đừng về nhà vào cuối tuần, sáng đến sân chạy điền kinh luyện tập.
Thứ sáu tan học xong, cậu trở về phòng, gọi điện về nhà nói cuối tuần phải tập luyện trong trường, không về nhà được. Mẹ nói trong nhà có rất nhiều đồ ngon, đang đợi cậu về nhà ăn. Cậu bèn đáp tuần sau nhất định sẽ về rồi cúp điện thoại.
Còn Phùng Tử Ngưng dù rảnh rỗi vẫn không có ý định về nhà. Lý Gia Đồ cúp máy xong, nghe thấy cậu ta nói với người nhà trong điện thoại rằng, bận việc bên câu lạc bộ, tuần này không về được, còn bảo bố mẹ đừng tới thăm mình.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Phùng Tử Ngưng xuống giường, vừa cầm vợt cầu lông vừa gọi một cú điện thoại khác, cười hỏi, “Thầy Tô, thầy tan lớp chưa?”
Buổi tối thứ sáu quả đúng là buổi sinh hoạt của câu lạc bộ cầu lông. Trịnh Đào cũng đang cầm vợt, đứng bên cạnh chờ Phùng Tử Ngưng, thấy cậu ta cúp máy bèn hỏi, “Tối nay thầy Tô cũng đến chơi?”
“Thầy bảo còn phải sửa vở bài tập, có lẽ sẽ muộn chút.” Phùng Tử Ngưng khẽ hít một hơi rồi cười, “Bây giờ thầy đang mua đồ ăn bên ngoài.”
Mắt Trịnh Đào sáng lên, “Thật hả? Thầy Tô ư?”
Cậu ta cười gian, “Đợi chút nữa thầy về trường, tôi hỏi xem có thể đến ăn ké không ~” Nói xong, cậu ta hỏi Lý Gia Đồ đang ngồi làm bài bên cạnh, “Lý Gia Đồ, tuần này không về nhà à?”
“Không về được, cái video kia còn chưa hậu kỳ xong. Ngày mai phải đi làm rồi.” Lý Gia Đồ nhìn hai người họ, hỏi, “Các ông ăn chưa? Giờ đi đánh cầu à?”
Trịnh Đào nói, “Phải đến chiếm chỗ trước đã, đến muộn là không còn sân nữa. Bình thường bọn tôi hay đánh hết một hiệp mới đi ra ngoài ăn.”
Hình như ở bên Phùng Tử Ngưng một thời gian dài nên Trịnh Đào cũng dần có thói quen tiêu pha ăn uống bên ngoài. Lý Gia Đồ hiểu ý gật đầu.
“Ông thì sao? Ăn chưa? Không đi là căn tin đóng cửa đấy.” Trước khi đi, Phùng Tử Ngưng còn nhắc nhở.
Lý Gia Đồ mỉm cười cảm ơn, “Không sao, tôi ra tiệm thức ăn nhanh chỗ đối diện ăn cũng được.”
Hai người kia vừa đi, phòng trở nên trống trải.
Lý Gia Đồ làm hai bài còn trống, nghĩ một lúc lại lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Tô Đồng, hỏi anh có phải đang mua đồ ăn bên ngoài không.
Lúc cậu đang làm bài còn lại, Tô Đồng trả lời: [Ngạc nhiên] Sao em biết?
Lý Gia Đồ khẽ cười, đè phím gửi tin nhắn thoại, Em vừa nghe Phùng Tử Ngưng nói.
Rất nhanh sau đó, điện thoại nhận được tin nhắn thoại đáp lời, Thế à… Hôm nay là cuối tuần, ăn căn tin nhiều cũng ngán nên tôi đành ra ngoài mua chút đồ về nấu.
Cậu xoay chiếc bút bi trong tay này, tay kia thì gõ chữ, Trong sách bài tập có vài câu em không biết làm, em cầm sang hỏi thầy nhé?
Em không về nhà à? — Tô Đồng trả lời ngay sau đó: Được, em cứ mang sang đi. Ăn tối chưa?
Lý Gia Đồ nhếch môi gõ: Vẫn chưa ạ…
Tô Đồng: Tôi mua xong rồi, đang định về. Em mang vở qua đây, ăn chung nhé.
Thật là một người thầy bình dị và gần gũi. Tuy Lý Gia Đồ đoán rằng nếu là những người khác hỏi anh như vậy, chỉ e là cũng nhận được câu trả lời đầy khách sáo như thế, nhưng cậu vẫn gõ: Vâng, thế em không khách sáo nữa. Cảm ơn thầy.