Lý Gia Đồ ra ngoài quá sớm, lúc vào kí túc xá dành cho giáo viên vẫn chưa nhìn thấy xe của Tô Đồng. Cậu đứng dưới kí túc xá chờ một lúc thì gặp Đinh Sở Ngâm xách đồ mua từ bên ngoài về.
“Lý Gia Đồ?” Đinh Sở Ngâm bước lại, cảm thấy kì lạ, “Em ở đây làm gì thế?”
Cậu không ngờ sẽ gặp cô, không kịp viện cớ nên đành đáp, “…Đợi người ạ.”
Đinh Sở Ngâm chớp mắt, “Đợi người? Đợi ai?” Đây chính là kí túc xá của giáo viên mà.
“Em có vài bài không biết làm, muốn đến hỏi thầy Tô nhưng thầy còn chưa về.” Lý Gia Đồ ăn ngay nói thật, dù vẫn giấu một phần lí do thật sự khác.
Với lí do cực kỳ chính đáng như thế, Đinh Sở Ngâm cũng không hiếu kì gì thêm.
Cô hiểu ý gật đầu, nói với ý thâm sâu, “Thầy Tô quả thật rất được học sinh hoan nghênh nhỉ. Hầy, thầy giáo đúng là tốt, không giống các cô, chẳng bạn nam bạn nữ nào chịu đến gần.”
“Cũng không phải đâu ạ…” Lý Gia Đồ cười xấu hổ.
Cô ân cần hỏi, “Thế ăn cơm chưa?”
“Em ăn ở căn tin rồi ạ.” Cậu nói những lời này rất thuận miệng.
Đinh Sở Ngâm nhìn đồng hồ, “Ồ, cũng phải, sắp bảy giờ rồi còn gì. Thế em cứ đợi tiếp nhé, chắc thầy sắp về rồi. Cô lên phòng trước.”
“Vâng, tạm biệt cô ạ.” Lý Gia Đồ lễ phép chào, nhìn giáo viên chủ nhiệm của mình lên phòng.
Dưới thời tiết này mà còn có muỗi. Lý Gia Đồ mặc chiếc quần dài đến mắt cá chân, đứng đợi mười phút mà trên mắt cá chân đã bị mỗi đốt thành một vết. Cậu hạ eo mấy lần, chỉ thiếu điều muốn gãi ngứa mãi thôi. Cậu nhớ hồi hè có để một hộp cao Tử Thảo trong cặp, bèn mở ra tìm.
Quả nhiên còn ở bên trong. Lý Gia Đồ thở phào may mắn một hơi, mở nắp, ngồi xổm xuống sát cao vào mắt cá chân. Nhưng vì quên kéo khóa túi nên sách giáo khoa, sách bài tập, đề thi và giấy nháp của cậu đều rơi xuống.
“Ôi…” Cậu vội vàng đóng nắp hộp lại, cúi đầu nhặt sách rơi trên đất.
Còn chưa gom sách xong, Lý Gia Đồ đã nghe thấy tiếng xe đạp, ngẩng đầu lên, quả nhiên là Tô Đồng đã về.
“Sao lại rớt ra thế?” Tô Đồng dừng xe trước mặt cậu, xuống xe giúp cậu nhặt sách lên.
Lý Gia Đồ không biết phải nói thế nào đành đáp, “Em quên khóa túi lại ạ.” Nghe thấy âm thanh nghi ngờ của Tô Đồng lại bổ sung thêm, “Ban nãy em mới tìm hộp cao để thoa — Em bị muỗi cắn.”
“Chỗ này nhiều cây cối nên muỗi cũng nhiều hơn.” Tô Đồng cầm giấy nháp và sách giáo khoa cho cậu, đứng dậy nói, “Thật ra em không cần mang sách giáo khoa với giấy nháp đâu, trên phòng tôi có hết rồi.”
Cậu nghe xong mới nhớ ra, bèn cười ngại ngùng, “À nhỉ! Em quên mất…”
Thức ăn Tô Đồng mua được ở bên ngoài còn treo trên xe. Vì chênh lệch về trọng lượng nên tuy lúc đầu xe vẫn bình thường nhưng một lúc sau lại nghiêng sang một bên. May mà anh nhanh tay lẹ mắt đỡ xe, chỉnh xe về vị trí cân bằng.
“Đã đói bụng lắm rồi nhỉ?” Anh đưa lưng về phía Lý Gia Đồ, dựng xe ở bãi đỗ rồi hỏi một câu như vậy.
Vì đã bôi cao xong nên mắt cá chân cũng không ngứa nữa. Lý Gia Đồ nói, “Cũng không hẳn ạ.” Cậu nhớ ra cặp vẫn chưa khóa xong, vội đưa sách cầm trong tay bỏ vào rồi kéo khóa lại.
Anh mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Lý Gia Đồ nhìn thoáng qua thì hình như có một con cá và cả xương sườn nữa. Hàng lang rất hẹp, cậu đi theo sau Tô Đồng, nhìn đậu tương và cà chua trong túi plastic mà đoán hẳn từ nhỏ anh đã tự lập nên mới có thể biết làm một số món chính.
“Ban nãy bị muỗi cắn ở đâu?” Bước chân của họ không nặng nên lúc vào hàng lang không tạo âm thanh khiến đèn cảm ứng sáng lên. Tô Đồng thấy tình huống như vậy bèn vỗ tay tạo âm thanh để đèn bật lên.
Lý Gia Đồ mù mờ ngẩng đầu, nhìn thấy anh đang quay đầu lại nhìn mình bèn ngại ngùng nở nụ cười, “Trên mắt cá chân ạ.”
Tô Đồng nhìn xuống mắt cá chân của cậu, nhưng Lý Gia Đồ vẫn đang đi về phía bậc thềm, hàng lang tối như thế thì sao có thể thấy được?
“Thầy, tối nay ăn gì ạ?” Cậu đi theo sau anh, hỏi một câu.
Tô Đồng suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi có mua cá rô, xương sườn và cả đậu tương, cà chua, nấm bào ngư, ớt xanh. Tủ lạnh trong phòng còn có nhiều đậu phụ và cà, còn tùy em muốn ăn gì.”
Rốt cuộc cũng bước vào cửa phòng của Tô Đồng, Lý Gia Đồ đứng nơi bậc thềm chờ anh mở cửa, “Em có giúp gì được không ạ?”
“Không cần đâu.” Anh mở cửa, ý bảo cậu vào phòng trước rồi mới bước vào, “Em cứ làm bài, xem ti vi hoặc lên mạng trước đi. Tôi làm xong sẽ gọi em. Phòng bếp rất nhỏ, hai người cùng ở bên trong không tiện lắm.”
Lý Gia Đồ đứng cạnh cửa, nhìn anh mở tủ giày lấy dép lê cho mình, vội nhận lấy để thay, “Em xách đồ vào bếp nhé.” Thừa dịp Tô Đồng đang thay giày, cậu thuận tay lấy thức ăn trong tay anh, im lặng bước vào phòng bếp.
Quả thật trong tủ lạnh còn rất nhiều miếng đậu phụ, còn hai cây cà kia đã khô héo, dựa vào kinh nghiệm sống ít ỏi của Lý Gia Đồ, cậu không thể đoán ra còn có thể ăn được không.
Cậu nhìn xung quanh rồi đóng cửa tủ lạnh, đặt thức ăn bên cạnh vòi nước. Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, theo thói quen sờ vào túi quần thì phát hiện không phải tiếng chuông điện thoại của mình.
Không lâu sau, cậu nghe thấy âm thanh của Tô Đồng đang nghe điện thoại bên ngoài.
Người đang gọi điện hình như có hỏi anh đang làm gì, anh bảo mới mua thức ăn về, vẫn chưa ăn cơm.
Lý Gia Đồ nhớ ban nãy ở kí túc xá, Phùng Tử Ngưng có bảo muốn sang ăn chực.
“Đêm nay chắc thầy không qua đâu, các em cứ chơi đi.” Tô Đồng bước vào phòng bếp, dùng bàn tay không cầm điện thoại mở túi thức ăn ra rồi mới mở tủ lạnh lấy hai quả trứng gà. Lúc đóng cửa tủ anh còn do dự một chút, lại cầm thêm hai quả, “Mấy đứa đã ăn cơm chưa?”
Hai tay của anh để bên cạnh bồn rửa, không đoán ra được người bên đầu dây kia trả lời như thế nào.
“Đừng để bụng đói mà chơi cầu nhé.” Tô Đồng quay đầu lại nhìn cậu rồi nói, “Hửm? Sao không nói sớm, thầy không mua nhiều đồ lắm. Để lần sau nhé, lần sau sẽ đưa các em ra ngoài ăn.”
Nghe thấy như vậy, Lý Gia Đồ âm thầm thở khẽ, cúi đầu xuống.
“Ôi trời, sắp bảy giờ rưỡi rồi.” Tô Đồng cúp máy, tiện mắt ngó thời gian. Anh vừa tháo đồng hồ trên cổ tay vừa nói, “Tôi làm cà chua trứng cho em lót bụng trước nhé, đừng để mình đói quá.”
Lý Gia Đồ sửng sốt, khẽ nói, “Không sao đâu ạ, em cũng không đói lắm.”
“Vẫn nên ăn cơm đúng giờ thì hơn. Dạ dày mà đau thì mất nhiều hơn được.” Tô Đồng đặt điện thoại và đồng hồ lên đỉnh tủ lạnh, lấy lòng nồi ra khỏi nồi cơm điện, nhanh chóng đổ đầy hơn nửa ống gạo vào bên trong rồi đổ nước dùng để uống vào trong, lau nước còn dính bên ngoài lòng nồi rồi bỏ vào nồi cơm điện, ấn phím nấu cơm.
Cắm cơm xong, chưa đeo tạp dề mà anh đã lấy một cái bát và một đôi đũa từ tủ ra, thuần thục đập bốn quả trứng vào trong bát rồi dùng đũa đánh trứng.
Lý Gia Đồ ngạc nhiên nhìn một chuỗi hành động của anh. Lúc thấy anh rửa thớt gỗ và cà chua xong, bắt đầu dùng dao mới không nhịn được mà thán phục, “Thầy, thầy giỏi quá…”
“Hửm?” Tô Đồng cắt cà chua thành từng miếng rất nhanh, mở chốt bình ga rồi bật lửa lên để chảo sôi rồi bâng quơ nói, “Hồi tôi còn học cấp cũng không thích ăn cơm đúng giờ đâu. Bệnh dạ dày lúc ấy mãi tới bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Em từng đau dạ dày bao giờ chưa?” Anh đổ dầu vào trong chảo.
Lý Gia Đồ lắc đầu.
“Đó không phải là một loại đau đớn mà con người có thể chịu được.” Dầu bắt đầu sôi, bắn về phía mu bàn tay anh. Anh rụt tay lại theo bản năng, quay đầu nhìn cậu rồi cười, “Bỏ cặp xuống đi.”
Lúc này cậu mới phát hiện ra mình vẫn đeo cặp trên lưng, nhất thời đỏ mặt, vội tháo cặp xuống để ở bên ngoài.
Cậu còn nhớ có một lần Tô Đồng từng bảo phòng anh rất lộn xộn, nhưng kể từ lần giúp anh bưng đồ lên phòng với vài người khác ấy, Lý Gia Đồ chưa vào phòng anh lần nào nữa.
Cậu ngồi xuống phòng khách, phát hiện quả thật phòng của Tô Đồng cũng không gọn gàng như của người khác. Trên bàn cơm đều là bộ sách và giáo án anh đang soạn, chiếc laptop vẫn chưa khéo lại, đang ở trạng thái “chờ”, bên cạnh là một cốc nước, bên trong còn chút cà phê pha chưa uống xong, lớp đường mỏng và váng dầu còn nổi lên trên.
“Lý Gia Đồ?” Tô Đồng cũng nhớ đến cái bàn ăn lộn xộn của mình, cầm chiếc xẻng lật trứng ló nửa người ra từ phòng bếp, xấu hổ nói, “Em dọn bàn ăn đi nhé, chút nữa còn ăn cơm.”
“À, vâng.” Lý Gia Đồ quay mắt nhìn về bàn ăn ở phía bên này, nhất thời không biết phải thu dọn như thế nào. Cậu suy xét một lúc, trước tiên là đóng laptop lại, đặt lên ghế sa lông, sau đó mới bắt đầu dọn đống sách trên bàn.
Cà chua trứng và cơm có mặt trên bàn rất nhanh. Tô Đồng chỉ lấy một đôi đũa đưa cho Lý Gia Đồ, “Em ăn trước đi.”
“Thầy cũng ăn cùng đi ạ.” Lý Gia Đồ lễ phép nhận chiếc đũa.
Tô Đồng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi xoay người vào bếp.
Lý Gia Đồ nhìn bóng dáng bận rộn của anh trong phòng bếp, tay cầm đôi đũa ngồi xuống bàn. Nhìn về phía bát cơm thơm ngào ngạt và màu sắc tươi đẹp của món ăn gia đình, Lý Gia Đồ xoa cái bụng sắp dính lưng kia nhưng vẫn chưa hạ đũa.
Một lúc lâu sau, cậu lại đặt chiếc đũa vào khay để đũa, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở chức năng ghi hình.
Khoảng cách từ phòng khách đến phòng bếp hơi xa. Sau khi đã chỉnh tiêu cự lại gần hơn, bóng dáng của Tô Đồng dường như đã hơi mờ. Lưng anh thẳng, ngoại trừ dáng người có vẻ hơi gầy và vóc người cao to ra thì thoạt nhìn không giống một người phía Nam.
Một lúc sau, Lý Gia Đồ ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt, bụng càng đói hơn.
Cậu thấy Tô Đồng gắp sườn ra khỏi chảo. Lúc anh nghiêng đầu, một bên gương mặt thoáng mang vẻ tĩnh lặng. Lý Gia Đồ còn tưởng anh phát hiện mình đang quay nên vội buông điện thoại xuống, giả bộ như mình đang chơi game. Nửa phút sau, cậu ngẩng đầu, thấy Tô Đồng vẫn bận rộn trong phòng bếp mới yên lòng lại.
Nhưng khi cậu nhìn thấy cái video mình quay xong, trong lòng nổi lên chút chán ghét bèn xóa đi.
“Tên nhóc này…” Âm thanh của Tô Đồng bỗng vang lên trước mặt.
Lý Gia Đồ giật mình, hoảng hốt ngẩng đầu.
Tô Đồng nhìn gương mặt hoảng hốt ấy của cậu mà bật cười, “Thế mà em không chịu ăn cơm trước thật.”
Thì ra anh đang nói đến chuyện này. Lý Gia Đồ lúng túng cười, bỏ điện thoại sang một bên, thấy Tô Đồng đang hai tay đặt món ăn lên bàn liền đứng dậy, “Để em xới cơm cho thầy.” Nói xong đã lập tức vào bếp.
Trên bếp còn nổi lửa và đặt một cái nồi, bên trong phát ra tiếng nước sôi sùng sục, hình như đang nấu cái gì đó.
Lý Gia Đồ xới một bát cơm đầy, không khỏi nhìn cái muôi đặt lên nắp nồi vài lần. Chiếc muôi cũng rung theo tiếng nước sôi, dường như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Trước khi đóng nồi cơm điện lại, cậu đột nhiên nhớ ra ban nãy hình như Tô Đồng có nói, đau dạ dày thì mất nhiều hơn được.
Mất nhiều hơn được…
Chẳng lẽ Tô Đồng biết sẽ nghĩ như thế nào sao? Nghĩ đến đây, Lý Gia Đồ lại xới thêm nửa muôi cơm nữa.