Ngồi vào lớp, mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ thì bỗng nhiên Vỹ nhớ ra cái gì đó, quay sang Điệp:
“Thôi toi đời rồi đó Điệp, ngày mai cậu phải kiểm tra bù đấy!”
“Kiểm tra gì?”
“Kiểm tra tiết, Vật lý!”
Điệp phát hoảng lên:
“Cái gì????????? Ngày mai làm gì có tiết Lý?”
“Nhưng cô giáo bảo mai cho cậu kiểm tra bù, vì không có tiết nào bù cho cậu cả. Tại cậu nghỉ học nên mới không kịp kiểm tra bài này!”
Mặt Điệp biến sắc hẳn, nó không ngờ lại có chuyện này. Nếu mai kiểm tra bù môn Sinh thì nó ăn ngay chứ Lý thì coi như giết chết nó rồi! Nó chưa học một cái gì cả!
Điệp thẫn thờ ra khỏi lớp khi trống tan học vang lên. Trinh đã đứng ngay ở cửa, nhìn nó khinh bỉ:
“Sao? Chuẩn bị nhận con Vật lý hệ số nên buồn hả?”
Điệp bực mình:
“Liên quan gì đến cậu chứ?”
“Tôi thấy thương cậu thôi, vì cậu cứ đến kiểm tra Vật lý là như vậy mà!”
“Nhưng nếu tôi được điểm cao thì sao?” - Điệp tức giận hét lên.
“Để xem, dám cá với tôi không?”
“Dám! Cá thế nào?”
“Này nhé, chỉ cần cậu được trên điểm thì từ nay tôi sẽ không trêu cậu nữa, còn nếu cậu bị điểm thôi thì từ nay tôi bảo gì cậu cũng phải nghe!”
“Tôi đâu phải nô tỳ của cậu??????”
“Yên tâm, tôi không bảo cậu phục vụ tôi như nô tỳ đâu, nhưng cậu dám không? Hay là sợ rồi?”
“Không! Tôi không sợ! Được, cá thì cá! Nhưng cậu phải giữ lời hứa đó!”
“Yên tâm, tôi không giữ lời hứa thì cậu muốn làm gì tôi thì làm!”
“Được!”
Rồi Điệp nhanh chóng quay gót trở về, nhưng Trinh đã gọi lại:
“Này, còn một điều nữa!”
“Điều gì?” - Điệp quay lại.
“Cậu không được nhờ ai giảng bài giúp, cậu phải tự túc! Đặc biệt là anh Bằng và Vỹ đấy!”
Điệp lưỡng lự một hồi rồi gật đầu.
Về đến nhà, Điệp nằm ra giường. Sao nó hùng hổ thế nhỉ? Nó dám cá cược thế thì chỉ có vào con đường chết thôi. Từ hồi bắt đầu học Vật lý nó chỉ có điểm là hết cỡ rồi, mà mấy con đó cũng là…quay bài cái Thanh. Hix hix quay bài mà còn điểm, không quay thì thôi khỏi hỏi. Bây giờ nó chỉ còn có một ngày, để được trên điểm liệu nó có làm được không vậy???
Mải nghĩ quá, Điệp ngủ quên lúc nào không hay.
Bỗng điện thoại của nó vang lên.
“Alo…” - Điệp nghe điện thoại với cái giọng ngái ngủ.
“Em đang ngủ đấy à?” - Giọng nói dịu dàng vang lên trong điện thoại.
“Á anh! À không, em chỉ chợp mắt chút thôi!”
“Ngày mai em phải kiểm tra bù sao?”
“Anh biết rồi ạ?”
“Không được ngủ quên đâu đấy, mau tới nhà anh đi! Anh sẽ giúp em ôn tập cấp tốc!”
“Cấp tốc ấy ạ? Có được không anh?”
“Được chứ! Anh mà cấp tốc thì không có chuyện lâu đâu. Mau đến đây đi, mà đã ăn trưa chưa, anh có món trứng rán tuyệt hảo đây nè!”
“Ôi thật sao? Em đến ngay, anh đợi em chút nhé!”
Trời ơi anh Bằng đúng là vị cứu tinh của mình! Điệp chạy ngay ra ngoài với tốc độ phi như gió, haha món trứng rán sắp thuộc về ta rồi!
“Cậu không được nhờ ai giảng bài giúp…”
Bỗng lời Trinh vang lên trong đầu Điệp.
Kít!!!!! Điệp phanh gấp lại, nó mất đà ngã chúi xuống.
Hấp! Một bàn tay đã nắm tay nó kéo lên.
Nó quay lại. Gương mặt thần tiên của cậu bạn đó đang ở ngay sau nó.
“Chạy gì chạy như ma đuổi rồi lại phanh gấp thế hả? Muốn vỡ mặt sao?” – Vỹ cằn nhằn.
“À ừ cám ơn cậu…” – Gương mặt Điệp buồn rõ rệt.
“Cậu đến nhà tôi gặp anh Bằng à?”
“Sao cậu biết?”
“Khi nào cậu chạy như gió thế là tôi biết ngay, cậu muốn đến giúp học Vật lý chứ gì?”
Ặc ặc tên này đúng là quá thông minh!
“Thế thì tốt chứ sao, tự dưng lại phanh gấp lại! Tôi mà không đi qua thì chắc cậu vỡ mặt rồi đấy!”
“Vỹ à, cậu bảo hộ tớ với anh Bằng là tớ không đến nữa đâu.”
“Ủa sao vậy?”
“Không có gì đâu, cậu cứ bảo với anh Bằng thế là được!” - Rồi Điệp nhanh chóng đi về phía nhà mình.
Nhưng Vỹ đã nắm lấy vai nó xoay lại:
“Tôi sẽ không nói nếu không biết lý do đâu!”
Nhìn đôi mắt đang rất khó hiểu của Vỹ, Điệp lại càng không muốn cho cậu biết lý do. Nhưng mà cũng không thể im lặng được. Điệp bèn nở nụ cười gượng:
“Có gì đâu, nhà tớ bận mà, chiều nay không đến được! Để tớ tự ôn cũng không sao, có gì gọi con Thanh là được mà!”
Vỹ cũng nghi ngờ nhưng cậu cũng không biết trả lời thế nào nên đành buông Điệp ra. Nhưng với một cậu bé thông minh như Vỹ thì hoàn toàn có thể nhìn ra điều mà Điệp nói không phải sự thật. Điệp trở về nhà, nhìn cuốn sách Vật lý để trên bàn.
Nó phải tự một mình học.
Điều này thực sự nó chưa bao giờ làm được.
Đảm bảo nó sẽ không được điểm trên như Trinh nói.
Nhưng nếu nó bỏ cuộc thì sao?
Thì sẽ còn nhục nhã hơn cả việc nó không được điểm trên .
Không chỉ có Trinh mà còn nhiều người khác sẽ cười vào mặt nó.
Anh Bằng sẽ thất vọng vô cùng.
Vỹ cũng cảm thấy giận nó.
Không được! Mình phải học thôi! Dù không được cũng phải học!
h.
h.
h.
…
h
Điệp vẫn không hề rời khỏi bàn học.
Kiểm tra tiết xuyên suốt tận bài liền, nhưng cả chiều học nó mới chỉ ghi nhớ vào đầu được bài. Nhưng sau đó nó lại quên! Bài lại quá khó để ghi nhớ, học thuộc lý thuyết đã khó, còn vận dụng làm bài tập nữa thì…Có lúc nó tức tới mức ném cả quyển sách xuống đất, nước mắt chảy ra, gục đầu xuống bàn. Nhưng những lời của Trinh lại khiến nó ngẩng lên, quyết học bằng được.
“Điệp, xuống ăn cơm con ơi!!”
Điệp đi xuống ăn cơm rất nhanh, ăn xong nó định chạy lên học tiếp. Nhưng bố đã gọi:
“Điệp, bà nội đang ốm, con và bố đến thăm bà đi!”
Bà nội ốm ư? Trời ơi người mà nó yêu thương nhất lại ốm, nó làm sao có thể dửng dưng được. Thế là nó cắn răng đi, dù rằng nó chưa thấm được bài nào.
Bà nội Điệp đang nằm trên giường, tuy ốm, tuy già nhưng bà vẫn cố nở nụ cười hiền hậu. Nhìn thấy Điệp, bà nắm lấy tay nó. Nó rất cảm động:
“Cháu chào bà! Bà đã đỡ chưa ạ?”
“Bà đỡ rồi, sao trông con buồn thế?”
“Bà ơi, sao cháu học mãi mà vẫn không vào đầu được vậy ạ?” – Điệp nghẹn ngào.
“Vậy sao? Con học Vật lý à?”
“Sao bà biết ạ?”
“Bà thấy có môn đó là Điệp học còn chưa được như các môn khác, nhưng nếu cố gắng thì con sẽ học được mà!”
“Có thật không ạ?”
“Con muốn học tốt thì con phải quyết tâm, con hãy nghĩ rằng mọi thứ xung quanh chẳng còn gì nữa, chỉ còn con và bài học thôi. Con đừng để ý đến những tiếng ồn ào xung quanh, hãy tập trung vào bài học, con nhé!”
“Vâng ạ, cháu cám ơn bà!” - Những lời của bà làm Điệp phấn chấn thêm.
Khi Điệp về nhà thì đã là rưỡi đêm.
Trời ơi làm thế nào bây giờ? Nó chưa học được cái gì ra hồn cả!
“Con đừng để ý đến những tiếng ồn ào xung quanh…” - Lời bà bỗng hiện lên trong tâm trí Điệp. Ý của bà là cần phải học trong một không gian yên tĩnh ư?
Nhưng giờ, không gian yên tĩnh là lúc nào chứ?
Điệp bỗng giật mình.
Không gian yên tĩnh chỉ có…
…ban đêm!
Hóa ra là như vậy sao?
Thảo nào mà những đứa học giỏi lớp Điệp toàn học đến khuya.
Nhưng mà Điệp không bao giờ thức đêm được.
Cái gì mà không bao giờ chứ? Phải quyết tâm! Quyết tâm!
Nó tắt đèn, bật đèn bàn lên và ngồi vào bàn.
Đêm khuya, gió về rất lạnh. Nhưng quả là rất yên tĩnh.
Càng về khuya, càng yên tĩnh hơn. Thỉnh thoảng nghe tiếng giọt nước tí tách từ mái nhà hoặc tự dưng có chú chó tru lên mấy tiếng. Những lý thuyết mấy bài nhanh chóng nhập vào đầu Điệp rất nhanh.
Nhưng mi mắt Điệp sắp sập xuống rồi.
Buồn ngủ quá!
Không được, mở mắt ra nào!
Sắp được rồi, chỉ cần hiểu được những lý thuyết này là có thể làm được % bài rồi!
h. h. h.
Đêm khuya càng lạnh, cơn buồn ngủ cứ thôi thúc Điệp.
Hay ta chợp mắt một chút nhỉ, rồi học tiếp?
Không, Điệp mày có làm sao không thế? Mày mà chợp mắt thì ngáy đến mấy ngày mất!
Mở mắt ra! Không được ngủ!
Có muốn bị cái Trinh biến thành nô tỳ không hả?
Bài rồi, bài rồi.
Giờ ta đã quá hiểu bài.
Ôi vui quá đi mất! Nhanh lên nào!
Trời đất ơi!!!! Bài này là bài khó nhất trong bài.
Đầu óc đang quay cuồng thế này, làm sao mà nghĩ nổi đây.
Phải rồi, đi rửa mặt cái đã.
Cố lên nào Điệp!
Sáng hôm sau, tại trường học.
Thanh và Vỹ ngạc nhiên khi Điệp liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
“Sao mà ngáp lắm thế, mày định cho cả trường này chui vào miệng mày đấy à?”
“Sao mắt cậu thâm quầng thế? Đêm có ngủ không đấy?”
“Thôi đừng hỏi nữa, tôi ngủ mất tại đây bây giờ! Oáp!”
“Cậu thức đêm sao?”
“Liên quan gì đến cậu chứ!” - Thức đêm đã khiến Điệp gắt gỏng.
Thanh và Vỹ bó tay chấm nét, quay ra nói chuyện với nhau không dám dây dưa nữa.
Tiết là tiết Giáo dục công dân, chà một cái tiết không quan trọng lắm, buồn ngủ quá ngủ cái đã!
Bỗng có tiếng gọi:
“Điệp!”
Điệp giật mình ngẩng lên. Là cô giáo Vật lý.
“Em xin phép cô giáo dạy Công dân ra đây làm bài kiểm tra bù đi!”
“Dạ ngay bây giờ ạ?”
“Cô không có tiết khác đâu, ra đi!”
Trời ơi đúng là xui xẻo, buồn ngủ quá đi! Điệp phờ phạc đi ra ngoài, bỏ lại ánh mắt đầy khinh thường của Trinh.
Điệp nhận bài kiểm tra. Đầu óc nó đang quay cuồng vì buồn ngủ, trời ơi mệt quá, không muốn nghĩ nữa!
Nhưng mình đã cố gắng cả ngày hôm qua mà.
Phải ráng lên.
Nốt trận này nữa thôi là được mà! Ngay tiết , cũng là tiết hoạt động ngoài giờ lên lớp, cô giáo Vật lý đi vào trả luôn bài kiểm tra cho Điệp. Ai nấy cũng tò mò nhìn cô giáo, vì cũng muốn biết Điệp ra sao với bài kiểm tra này dù ai cũng biết sức học Vật lý của Điệp.
Cô giáo hắng giọng:
“Cô không hiểu vì sao có mấy câu trắc nghiệm rất dễ mà sao Điệp lại làm lộn tùng phèo đáp án cả lên, đầu óc em lúc đó có để đâu không vậy?”
Chết rồi! Cơn buồn ngủ chết tiệt.
Cả lớp ngao ngán. Trinh mỉm cười. Biết ngay mà, thắng làm sao được?
“Nhưng cô rất vui vì bài kiểm tra này của Điệp là sự tiến bộ quá vượt bậc!”
Ai nấy ngẩng lên. Điệp trố mắt. Trinh ngỡ ngàng. Vỹ giật mình. Thanh há hốc.
“Bài của em tuy chỉ được ., nhưng vì có cố gắng nên cô để điểm vào sổ! Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé!”
Cô giáo đưa luôn bài kiểm tra cho Điệp. Điệp không tin vào mắt mình nữa. Điểm . to đùng màu đỏ ở ngay phía trên bài kiểm tra.
Vỹ và Thanh cùng cả lớp sau một hồi mắt chữ A mồm chữ O liền chúc mừng lia lịa:
“Trời ơi cá chép hóa rồng rồi!”
“Giỏi quá, tự lực cánh sinh đây sao?”
“Không thể tin được, bài kiểm tra này khó như vậy kia mà!”
“Quá giỏi, bái phục bái phục!”
“Hoan hô, chúc mừng! Phen này khao đi!”
Còn Điệp thì chắc ai cũng biết rồi. Lần này nó cố kìm để không hét toáng lên, nhưng những giọt nước mắt hạnh phúc đã ướt đẫm bài kiểm tra. Tại sao khi thành công con người lại cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy hãnh diện đến thế? Không thể tin được, không thể tin được!
Điệp ngước lên nhìn Trinh, Trinh tức muốn xì khói, quay ngay mặt lại không thèm nhìn. Vậy là hôm nay Điệp không chỉ chiến thắng cuộc cá cược mà còn chiến thắng bản thân mình.
_