Điệp ra về với gương mặt vẫn cười ngoác đến mang tai, xung quanh vẫn là những lời khen không ngớt của chúng bạn. Vỹ đi cạnh nó, thấy nó cười lắm quá, thậm chí có lúc cười ha hả lên nên cậu liền “cắt” luôn:
“Sắp thi học kỳ rồi đấy còn đứng đó cười!”
“Người ta đang vui, nhắc đến thi học kỳ cụt cả hứng!” - Điệp gắt.
“Thì đằng nào vượt qua thi học kỳ cậu mới được công nhận trong môn Lý chứ?”
“Biết rồi nhưng sao thi sớm thế nhỉ? Hix hix vừa mới kiểm tra tiết!”
“Học là phải thế chứ sao? Mà trường mình xếp lịch đểu thật, trường khác toàn cho Giáo dục công dân thi đầu tiên, tự dưng xếp Vật lý đầu tiên rồi mới đến anh Cà dưa (Giáo dục công dân được Vỹ gọi là Giáo dục cà dưa, thực ra là tác giả nghe mẹ đùa thế nên gán luôn vào đây mà).”
Điệp giãy nảy lên:
“Cái gì? Cậu đùa đấy à?”
“Ban nãy cậu đi kiểm tra nên không nhận được lịch thi sao, tôi cầm cho cậu đây này!” - Vỹ đưa cho Điệp một xấp giấy toàn lịch thi với nội dung ôn tập.
Điệp mở ra, mặt nó biến sắc luôn khi nhìn thấy Vật lý ngay đầu tiên, mà lại thi vào tuần nữa. Nội dung ôn tập ngay bên cạnh, môn Lý chiếm mất…gần trang! Điệp hoa mắt, ngã ngửa ra sau. May có Vỹ vội đỡ lấy nó đứng lên.
“Huhu làm sao bây giờ? Tớ mà lại thức đêm tuần nữa chắc tớ thành thần chết mất!”
“Làm gì bi quan thế? tuần để cậu ôn tất cả các môn đấy!”
“Nhưng môn Lý của tớ khéo chiếm gần hết rồi ấy, nhiều thế này chắc anh Bằng không dạy nổi! Cậu còn cười được sao?” - Điệp nhìn Vỹ vẫn mỉm cười.
“Tất nhiên, tôi đâu bi quan như cậu? Nếu cậu không học anh Bằng, đến học với tôi thì tôi đảm bảo nhanh hơn đấy!”
“Hừm không bao giờ, mà dù thế nào chẳng đến nhà cậu chứ? Haha!”
“Ai nói cậu đến nhà tôi?”
“Thế cậu học ở đâu?”
“Đi với tôi!” - Vỹ nắm lấy cánh tay Điệp kéo đi.
Hình như Vỹ có bí mật gì lớn lắm nên cậu đạp xe rất nhanh, vừa đạp vừa mỉm cười. Cậu đỗ lại ở một ngôi nhà rất đẹp, cao phải tầng liền, chắc là nhà cho thuê mới đẹp và cao như thế. Khu vườn quanh nhà toàn cây hoa tuyệt đẹp, nhà cũng được bao quanh bởi hàng cây dây leo và vạn liên thanh. Điệp nhìn mà thích mắt.
“Đây là đâu vậy?” - Điệp thắc mắc.
“Cứ xuống đi thì biết!”
Điệp xuống xe, thấy Vỹ tưng tửng đi vào trong nhà. Nó thấy hơi run, cứ đứng đằng sau tấm lưng dài của cậu. Chủ nhà là một bác trai thân hình béo mập và một bác gái nhìn rất phúc hậu nhưng Điệp nhát nên không dám thò mặt ra. Bác trai đang đọc báo liền bỏ báo xuống:
“Cháu đến rồi à? Học hành tốt không cháu?”
“Dạ tốt ạ, dạo này cháu sắp thi nên sẽ đến đây thường xuyên đấy!”
“Ủa ai sau lưng cháu vậy?” – Bác gái hỏi.
Vỹ quay lại kéo Điệp ra, hừm đáng ghét thật!
“Đây là bạn cháu, cháu đưa bạn ấy đến tham quan chút.”
“Ô lần đầu tiên bác thấy Vỹ dẫn bạn bè đến đây đấy, chà cô bé xinh quá!” – Bác gái tấm tắc.
Điệp đỏ cả mặt vì lời khen ấy.
Bác trai niềm nở:
“Hai cháu cứ lên đi, chắc cháu chưa biết PVL của Vỹ nhỉ?”
“PVL là cái gì ạ?” - Điệp khó hiểu.
“Cứ lên cậu sẽ biết!” - Vỹ đẩy Điệp đi lên cái cầu thang xoáy ốc nhìn đã thấy quá đẹp của ngôi nhà.
A mỏi qua đi, cái PVL gì mà ở tít trên tận tầng vậy. Nhìn Vỹ bước một bước đã bậc cầu thang, thậm chí nhanh hơn còn , Điệp thì mệt lử cả ra mới lê được đến nơi.
Cuối cùng cũng lên được tầng . Tầng gì mà chật thế nhỉ, tưởng tầng thượng phải có ban công nhìn ra ngoài chứ. Có mỗi một căn phòng, tường nhìn cũng khá rộng nhưng cửa thì bé tí, đề cái biển:
“PVL. Tên người dùng phòng: H.Q.Vỹ. Ai vào không phận sự chết liền!”
Cái biển này chỉ có Vỹ mới “đẻ” ra nổi!
“Cạch cạch!” Vỹ lấy chìa khóa mở phòng. Cửa mở.
Ôi trời ơi!!! Mình đang mơ hay tỉnh đây!!????
Căn phòng rộng hơn bề ngoài của nó nhiều, đối diện ngay với Điệp là ban công cực rộng có cửa kính, ngoài ban công trồng mấy cây cảnh và nhìn thấy gần như cả quận này với biết bao nhà cửa. Nhưng điều mà Điệp ngỡ ngàng hơn là căn phòng này đầy những vật dụng thí nghiệm, toàn là thí nghiệm cấp cao rất chuyên cùng sách vở đầy trong một cái giá. Những đồ thí nghiệm không hề để bừa bãi, nhưng thứ dễ nguy hiểm hay chưa dùng đến thì cất trong tủ kính, còn những vật đang cần dùng thì để trên bàn, bàn to bàn nhỏ đều có. Những vật thí nghiệm này đa số đều là đồ thí nghiệm Vật Lý, dù học kém nhưng Điệp nhìn ngay ra: nào nước, nào đèn, nào cân, nào quả cầu sắt, nào thìa, nam châm,…là những thứ đơn giản, và còn những cái thứ mà Điệp chưa nhìn thấy bao giờ.
“Vậy cái PVL của cậu nghĩa là…?”
“Là Phòng Vật Lý, ngốc ạ!” - Vỹ dí trán Điệp.
“Cậu tậu được cả một phòng to thế này chỉ để làm thí nghiệm thôi sao???”
“Tất nhiên, đây không chỉ là nơi làm thí nghiệm của tôi, nó cũng giống như nhà tôi luôn. Ăn ngủ có tất mà, đây là nhà cho thuê còn gì?”
“Sao cậu không ở đây luôn, vừa đẹp vừa gần trường mà!”
“Tôi không thích lắm, dẫu sao quen về nhà rồi. Ở đây thì cứ sợ đêm có thứ nào phát nổ thì sợ!”
“Không sợ trộm sao?”
“Trộm nào dám? Đây là phòng V.I.P, camera ngày đêm, vả lại cửa đóng thế kia, không bao giờ chúng nó vào được đâu!”
Điệp suýt nữa té ngửa. Tên Vỹ này đúng là đại gia hơn mình nghĩ. Để có được phòng như thế này khéo phải mất chục triệu chứ có ít đâu?
“Cái PVL này…bố cậu giúp đỡ hả?” - Điệp buột miệng.
Vỹ giật mình nghe câu ấy, cậu im lặng không nói gì.
“Ôi xin lỗi, lẽ ra tớ không nên nói…!” - Điệp quên mất Vỹ không thích nhắc đến bố.
“Phải, là bố tôi!” - Vỹ thở dài nhìn ra ngoài.
“…”
“Tôi càng lớn càng nghịch ngợm nên khi anh Bằng nói chuyển về đây bố tôi đã xếp cho tôi cái phòng này để tôi chú tâm học hơn. Mặc dù bố tôi ở nước ngoài nhưng vẫn thừa sức giúp được tôi. Tôi cũng rất vui, chỉ tiếc là…”
“Tiếc gì?”
“Tôi không thể tha thứ cho bố được!”
Một không khí im lặng bao trùm.
“Thôi nói chuyện này làm gì nữa!” - Vỹ lên tiếng trước – “Giờ cậu thích có thể đến đây, tôi nghĩ nếu học Lý mà làm thí nghiệm nhiều thì cậu sẽ giỏi đấy. Cậu có thể mất một đêm để học tận bài mà chỉ dựa vào lý thuyết, giờ cậu nên thực hành đi!”
“Nhưng…có cho người khác đến được không vậy?”
“Cậu muốn gọi anh Bằng đến chứ gì?”
“Sao cậu biết?”
“Anh ấy cũng phải thi, cậu nghĩ anh ấy rảnh mà đến chắc!” - Vỹ đi ra ngoài ban công. Rõ là cậu cũng chẳng thích gì việc anh Bằng đến.
“Sao? Em định học ở cái PVL ấy à?” - Bằng giật mình nghe Điệp nói.
“Vâng, em nghĩ cái PVL ấy cũng tốt anh à!”
“Nhưng có nhiều thứ nguy hiểm lắm đấy, em cứ đến học với anh đi!”
“Anh cũng phải thi mà, anh học đại học còn khó hơn em nhiều, em nghĩ em sẽ không làm phiền anh nhiều nữa.”
“Đâu có phiền? Anh sẽ sắp xếp thời gian…”
“Anh à, dù sao em cũng được con rồi mà anh!”
“Sao?”
Điệp giơ ra bài kiểm tra Vật lý sáng nay của mình, cười tươi:
“Đây là công em thức đêm để có được đấy!”
Bằng kinh ngạc nhìn bài kiểm tra, rồi lại nhìn Điệp.
“Trông em bơ phờ quá, để được thế này em vất vả vậy à?”
“Vì thế em muốn dùng thực hành để bớt vất vả mà anh, học đi đôi với hành!” - Điệp cười tươi hơn trấn an Bằng. Anh đúng là dễ lo lắng mà!
“Anh, sau khi thi cũng được nghỉ học kỳ, rồi mấy tháng nữa nghỉ Tết, khi đó đi chơi được chứ?” - Điệp liền bày trò.
“OK ngay, anh sẽ đưa em đi!”
“Hihi anh Bằng muôn năm!”
Tạm biệt anh Bằng, Điệp trở về và bắt đầu với một công việc mới.
_