Tưởng nàng dẫn đi đâu, hóa ra là lên tút chợ Bến Thành, rồi vòng qua Hàm Nghi, hết Hàm Nghi thì lại quẹo phải rồi đi vào đường dưới chân cầu Khánh Hội. Tôi cứ guồng chân đạp theo chỉ dẫn của nàng, đến khi nàng chỉ vào một bãi gửi xe của một tòa chung cư cũ thì tôi dừng lại rồi dắt xe lên vỉa hè để gửi. Lúc này thì tôi mới nhìn khung cảnh xung quanh, là bờ sông Sài Gòn (sau này tôi mới biết đây là bến Bạch Đằng). Khung cảnh và không khí khá là trong lành khi sát bờ sông là một hang lan can cao đến ngang ngực, rồi con đường nhỏ lát gạch, bãi cỏ. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn nàng khi thấy xung quanh toàn là. . . mấy cặp đang đứng tâm sự to nhỏ với nhau.
“Đi lên xuống dưới kia xíu, chỗ đó ít người hơn.” – Nàng nhận ra ánh mắt nghi hoặc của tôi thì mặt hơi đỏ rồi cúi đầu nói.
“Ừm, đừng nói Linh hay ra đây nhé.”
“Ít thôi, dưới kia khá vắng. Chỉ khi nào buồn thì mình hay ra đây.” – Nàng nhẹ nhàng nói, đôi mắt lại lặng lẽ nhìn xa xăm vào khoảng không trước mặt
“Chỉ khi nào buồn?” – Tôi quay sang nàng thắc mắc.
“Thôi vào gửi xe đi, đứng đây hoài sao được.” – Nàng đẩy vai tôi thúc giục
Tôi tiếp tục lại đóng vai một con rối khi nàng chỉ đâu đi đó. Đến một chỗ khá vắng người vì nơi này không được chiếu sáng như dưới kia, cũng không có bãi cỏ hay ai buôn bán gì thì nàng mới kêu tôi dừng lại. Rồi tôi cũng chỉ đứng bên cạnh nàng, thỉnh thoảng hơi liếc nhìn sang thì chỉ thấy trước mặt tôi là ánh mắt u buồn đang nhìn mông lung vào bóng đêm trước mặt, thỉnh thoảng lại khẽ thở dài.
“Hiếu thấy chỗ này thế nào?” – Lúc sau nàng mới quay sang nhìn tôi rồi hỏi.
“Nếu tới mùa hè thì sẽ khá mát mẻ, còn giờ này thì hơi lạnh rồi. Nhưng mình cũng thích cái không khí yên tĩnh ở đây.”
“Những khi buồn mình thường ra đây, và mình cứ nhìn vào bóng đêm đó rồi tự hỏi: Mình cần gì, mình muốn gì, mình nên làm gì, mình phải làm gì. . .Đến khi tìm được câu trả lời hoặc tâm trạng khá hơn thì mới đi về.”
“Rồi nhỡ không tìm ra câu trả lời hay vẫn buồn như thế thì Linh định không về à?”
“Không có gì là không thể tìm ra, chẳng qua là Hiếu có muốn có câu trả lời hay không thôi.”
“Vậy có câu trả lời rồi, mình lại không muốn hoặc. . . không nỡ để làm. . .”
“Thế thì lựa chọn như nào cũng phải do bản thân mình thôi, vì muốn điều gì cũng tốt đẹp, điều gì cũng vẹn toàn. . . Hiếu nghĩ cái đó có thể được sao.”
“Không thể vẹn toàn. . .” – Tôi khẽ lẩm bẩm, rồi thở dài và đưa mắt lặng nhìn vào dòng sông đang lặng lờ trôi.
Đang yên lặng suy nghĩ vẩn vơ, thì tôi lại nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng vang lên bên tai. Tôi nghe lõm bõm câu được câu mất, rồi khẽ cau mày suy nghĩ.
“Bài này. . .” – Tôi vỗ vỗ trán.
“Hiếu biết à?”
“Hình như có nghe qua đâu đó.” – Tôi cau có nhíu chặt cái trán lại, nhưng cũng chả thể nhớ được là mình đã nghe được bài này ở cái xó xỉnh nào.
“Mình thấy Hiếu thích đọc truyện kiếm hiệp thì phải, chứ Hiếu không xem phim à?”
“Không, mình đọc truyện thôi vì lười xem phim lắm.” – Tôi nhún vai.
“Ừa, thế về tự tìm nhé.” – Nàng nhìn tôi mỉm cười.
“Vậy ý Linh nói bài này là nằm ở phim kiếm hiệp nào đó hả, thế tên phim là gì?”
“Thì mình nói Hiếu về tìm mà, hì.”
“Cả đống phim thế tìm thế nào được?” – Tôi bực bội nói.
“Không tìm được thì khỏi nghe.” – Ai dè đâu nàng nhún vai nói xanh rờn, rồi bỗng nhiên nàng giật mình – “A chết rồi. . .”
“Sao thế?” – Tôi ngạc nhiên.
“Lúc chiều mình tính dặn Hiếu tối mang sáo đi mà mình quên mất.” – Nàng ủ rũ nói.
“Con bé Thảo lại khoe linh tinh nữa hả?” – Tôi cau mày hỏi nàng.
“Có gì đâu mà làm dữ vậy?” – Nàng khẽ đập vai tôi cười.
“Thôi để lần sau vậy.” – Tôi gật gù – “Ủa mà con bé đó kể những gì về mình cho Linh nghe thế?”
“À, cũng không có gì nhiều. Thảo chỉ nói Hiếu là người cộc cằn, thô lỗ, hay bắt nạt con gái, cậy lớn ăn hiếp nhỏ, nhưng đó là ở nhà. Còn trên lớp thì hay nạt nộ bạn bè, thích chỉ tay năm ngón, thêm cái tật ham nhìn lén con gái người ta đặc biệt là ai mà đẹp là Hiếu nhìn không dứt ra được. Học hành thì không tập trung, học trước quên sau. . .”
Nàng nói đến đâu thì mặt tôi đen lại đến đó, nghiến răng muốn trẹo cả quai hàm. Nàng nói một thôi một hồi thì liếc sang nhìn tôi, thấy tôi như sắp phát hỏa đến nơi thì nàng bật cười
“Mình đùa đấy, không có thật đâu.”
“Ừm.” – Tôi cũng biết là nàng đùa, nhưng nghe. . . vẫn tức anh ách
“Thật đó, muốn Thảo kể xấu về Hiếu thì nghe chừng hơi khó à nha.” – Nàng nhìn tôi trêu chọc.
“Có chuyện này nữa à?” – Tôi ngạc nhiên. Con bé đó tốt thế sao, sao trước giờ tôi không biết kìa.
“À đúng rồi, Thảo chỉ nói có mấy lần Hiếu giận cá chém thớt. Tức chuyện gì là quay sang mắng người ta.” – Nàng vỗ vỗ trán nói.
“Ừa. Thỉnh thoảng thì. . .cũng có” – Tôi cũng gật đầu thở dài, không thể để nàng tiếp tục trách cứ nữa, tôi quay sang hỏi luôn – “Lúc nãy Linh nói khi nào có chuyện buồn thì ra đây phải không?”
“Ừm.”
“Kể mình nghe được không?”
“Cũng không có gì. Chẳng qua sau này nghĩ lại thì thấy chuyện đó cũng bình thường thôi, nhưng vào những lúc tâm trạng thì cũng hơi khó giải quyết.”
“Nói rõ mình xem nào.”
“Thì chẳng hạn như lúc trước có áp lực học tập chẳng hạn, rồi một số chuyện cũ nhưng mình không quên được. . .”
“Áp lực học tập? Là sao?”bg-ssp-{height:px}
“Năm lớp mẹ mình cứ bắt lên cấp phải thi vào bên Lê Hồng Phong để học. Nhưng mình không thích học trường chuyên nên mình có phản đối mẹ. Ba thì bênh mình nhưng mẹ mình vẫn không chịu, lúc đó mình rất khó chịu nhưng cũng không nói cho ai được. Thế là cứ học xong là mình lại ra đây đứng.”
“Ủa vậy giờ Linh đang học Bùi Thị Xuân mà?”
“Ừm, mình nghĩ thông suốt hết rồi về nói lại với mẹ. Rồi thêm có ba tác động vào thì mẹ cũng đồng ý thôi.”
“Cũng mệt ha, mới lớp mà đã. . .”
“Rồi một số chuyện quá khứ, mình không biết nói với ai nên mình lại ra đây rồi nghĩ ngợi lung tung, cho đến khi cái cảm xúc đó dịu đi thì mình đi về.”
“Sao không kể với Huy?”
“Có chuyện kể được, có chuyện không. Mình biết chắc rằng khi mình nói ra, thì người buồn nhất không phải là mình mà là Huy kìa.” – Nàng khẽ thở dài nói.
“Gì lằng nhằng vậy.” - Tôi cau mày khó hiểu
“Ủa chứ Hiếu thì sao, đang yên lành đang lành ở ngoài Bắc tự nhiên bị đưa vào trong này. Hiếu không thấy khó chịu à?”
“Mình thi ở trường ngoài quê mà, sắp nhập học rồi thì đùng một cái mẹ mình kêu mình vào đây. Rồi cứ thế mình ù ù cạc cạc có biết gì đâu, vì lúc đó mẹ chuẩn bị hết rồi nhưng giấu nên mình cũng đành chịu.” – Tôi nhún vai nói.
“Ừm, Hiếu cũng thích nghi môi trường nhanh đó chứ.”
“Vậy giờ ngoài kia chỉ còn ba mẹ Hiếu à?”
Tôi sầm mặt lại, cũng không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ lặng yên nhìn về phía trước.
“Sao thế?” – Nàng thấy mặt tôi khó chịu, khẽ nhỏ giọng hỏi.
“Xin lỗi, chỉ vì. . . mình không muốn nhắc đến chuyện này thôi.” – Tôi lạnh nhạt nói
“Ừm.” – Nàng cũng khẽ gật đầu. Rồi chúng tôi lại yên lặng đứng cạnh nhau, cũng không ai nói gì nữa.
“Linh này.”
“Hở?”
“Linh có ghét ai đó bao giờ chưa?”
“Ghét ai đó?” – Nàng khẽ nhíu mày.
“Ừm, ý của mình là ghét mà không muốn gặp mặt một ai đó.”
“Mình chỉ không thích một vài người thôi, chứ cũng không tới như Hiếu nói.”
“Ừm.”
“Sao vậy kìa?”
“Không sao, chỉ là mình buột miệng thôi” – Tôi thở dài.
“Vậy Hiếu thì sao? Chắc là có nên Hiếu mới hỏi vậy à?”
“Thôi đừng nói về cái này nữa.” – Tôi khoát tay nói
Miệng thì nói thế nhưng tôi càng nghĩ càng khó chịu, cái cảm giác mà tôi cố đè nén ngày này qua ngày khác nó lại trỗi dậy, chỉ chờ đợi như muốn bạo phát đến nơi. Nghĩ đến mẹ, nghĩ đến cuộc sống từ nhỏ đến giờ của mình. Tôi siết chặt nắm đấm, cả người cũng rung lên bần bật.
Quá khứ như những con sợi dây kẽm gai thắt chặt trong lòng, càng cố gỡ thì nó càng đâm sâu nhức nhối. Tôi nhớ bà trước khi mất từng nói với tôi – “Đừng bao giờ trở thành giống như con người đó, đừng làm mẹ cháu buồn”. Rồi nhớ đến những ánh mắt coi thường của một số người mỗi khi trong thấy tôi. Nhớ tới những buổi tối khi mẹ ôm tôi khóc trong căn nhà cấp bốn lụp xụp. Rồi bỗng nhiên nhớ tới cái khuôn mặt mà tôi nằm mơ cũng không muốn thấy. Càng lúc người tôi càng run dữ dội, từng sợi gân đỏ cũng nổi lên trong hốc mắt, móng tay đã in sâu vào lòng bàn tay tự bao giờ. . .
“Hiếu.” – Đúng lúc này thì có bàn tay mềm mại khẽ năm lấy cổ tay tôi, tôi quay sang thì thấy nàng đang lo lắng nhìn tôi. Thấy khuôn mặt đó, tôi mới từ từ dịu bớt lại cái đầu đang sắp phát hỏa của mình.
“Mình xin lỗi, chỉ là thỉnh thoảng mình không kiềm chế được cảm xúc.”
“Hiếu không sao chứ, mình thấy. . .”
“Không có gì đâu.” – Tôi khoát tay
“Có gì khó chịu lắm à?”
“Một số chuyện của quá khứ thôi”
“Kể ình được không, biết đâu sẽ giải tỏa được phần nào.”
“Mình cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, rồi khi kể ra mình không biết sẽ giải tỏa được không hay là mình sẽ càng mất đi sự kiềm chế. Nếu lỡ như vậy . . .” – Tôi quay sang nhìn nàng ái ngại.
“Chuyện đó khá quan trọng với Hiếu”
“Ừm”
“Hình như Hiếu bị ám ảnh bởi chuyện đó.”
“Ám ảnh à?” – Tôi mơ hồ nghĩ rồi cũng gật đầu – “Có thể cho là vậy?”
“Nếu mình đoán không nhầm thì Hiếu chịu đựng chuyện này đã lâu rồi.”
“Ừm.” – Tôi lại gật đầu rồi bỗng nhiên thở dài – “Chịu đựng bao nhiêu lâu nhỉ? Hình như là cũng chục năm rồi, từ khi mình bắt đầu nhận thức được cuộc sống này nó không đẹp như những bức tranh mà mình vẫn hay nguệch ngoạc vẽ. . . Mà không phải, chính xác ra là từ ngày hôm đó”