Tạ Tinh Lan nghe thấy âm thanh, sững sờ chốc lát, phản ứng lại ngay lập tức, trong nhà này người Giang qua biết còn gọi là dì —— chỉ có mẹ cậu.
Cậu đứng bật dậy, mắt tối sầm lại, cũng không để ý mắt cá chân mình vẫn sưng, chậm rãi từng bước chạy đến phòng bếp, Giang Qua đã cõng Viên Dục Văn lên: "Gọi xe cấp cứu."
Lúc Tạ Tinh Lan nhìn thấy Viên Dục Văn ý thức không rõ, tim phổi như muốn nổ tung, giọng nói cũng thay đổi: "Mẹ!"
Hai chân cậu mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, cả người đều bị cảm xúc hoảng sợ hỗn loạn bao phủ.
Sao mẹ cậu lại ngất xỉu?
Không phải khi cậu lên đại học mới ốm sao, mấy năm này cách hai tháng cậu đều phải quấn lấy mẹ cậu đi kiểm tra toàn thân, sao lại không có dấu hiệu nào mà ngất vậy?
Giang Qua thấy sắc mặt cậu trắng đến bất thường, duỗi ra một tay, dùng sức nắm chặt cổ tay cậu.
Cổ tay đau âm ỉ, hai giây sau Tạ Tinh Lan mới cắn răng ép mình tỉnh táo lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, bỗng dưng, cậu nhớ ra: "Thời gian này, cây cầu bờ sông bên kia qua đây đã bị chặn, ít nhất phải chặn hơn một tiếng."
Bên bọn họ là khu mới phát triển, tài nguyên chữa bệnh kém xa khu trung tâm thành phố.
Giang Quang quyết định thật nhanh, trầm giọng nói: "Gọi xe cứu thương đến dưới cầu."
Bên họ qua cầu thì không bị chặn lại, có thể xuống cầu rồi lại chuyển đến lên xe cứu thương đi cấp. Tạ Tinh Lan gật đầu, tốc độ nói cực nhanh: "Tôi đến ga ra lái xe, cậu đến cổng chính đợi tôi."
Cậu loạng choạng chạy đến ga ra tầng hầm, lái chiếc xe đến cửa chính, Giang Qua đỡ Viên Dục Văn lên ghế sau xe.
Lòng Tạ Tinh Lan rối như tơ vò, hung hăng nhắm mắt một cái, xe gào thét chạy trên đường lớn.
Hình như ông trời đang cố ý trêu đùa bọn họ, cầu vượt đi tới bờ sông bên kia đột nhiên xảy ra liên hoàn chạm vào đuôi xe, vừa lái trên cầu được mười mấy chục mét đã bị chặn lại.
Giọng nữ phát thanh trong xe đang tiếp sóng thời gian thực: "Căn cứ vào thông tin tình hình giao thông mới nhất, trên cầu vượt từ XX tiến về trung tâm thành phố xảy ra một loạt sự cố tông vào đuôi xe, đề nghị chủ xe chạy đường vòng..."
Tạ Tinh Lan hung tợn đập vô-lăng một cái, liều mạng nhấn còi như bị điên.
Hốc mắt cậu nóng rực đau nhức, đời trước ngay cả nhìn Viên Dục Văn một lần cuối cậu cũng không nhìn được, nhận được tin tức vội vàng trở về từ nước ngoài điều đối mặt chính là tự mình đưa mẹ cậu vào nhà hỏa táng. Cảm giác bất lực và tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm lại giống như một cơn ác mộng tập kích tới.
Lúc này, âm thanh mở cửa vang lên, Tạ Tinh Lan bỗng nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, Giang Qua đang đỡ Viên Dục Văn ra khỏi xe.
Tạ Tinh Lan lập tức xuống xe: "Giang Qua..."
Không đợi cậu nói xong, Giang Qua đã ngồi xổm xuống, cõng Viên Dục Văn lên.
"Cậu đừng chạy, tôi sẽ đưa mẹ cậu lên xe cứu thương. Mẹ cậu sẽ không xảy ra chuyện đâu." Giọng Giang Qua trầm thấp, trong nháy mắt nhìn Tạ Tinh Lan ánh mắt cực sâu thẳm, giống như là thì thào: "Cậu tin tôi."
Vừa dứt lời, Giang Qua nhìn cậu một cái cuối cùng, liền quay đầu, cõng Viên Dục Văn chạy về phía dòng xe cộ hỗn loạn.
"Giang Qua! Này!" Tạ Tinh Lan sốt ruột đến muốn bốc hỏa, vừa lo lắng tình trạng của mẹ cậu, vừa tức Giang Qua làm liều, hắn lắp chân giả, cõng một phụ nữ trung niên phát tướng đi hơn chục mét chắc hẳn sẽ đau, làm sao kiên trì được đoạn đường gần ba mươi cây số?!
Cậu cắn răng, chịu đựng mắt cá chân sưng đau, đi theo: "Để tôi cõng cho, tôi có thể chạy! Cậu đừng cậy mạnh vớ vẩn, tình trạng chân cậu như nào cậu không biết sao?!"
Trên trán Giang Qua toát mồ hôi hột, không biết là đau hay là vội, bên mặt hắn căng cứng, ánh mắt đóng băng, giống như không nghe thấy tiếng la của Tạ Tinh Lan, tự mình chạy về phía trước.
Giang Qua chạy quá nhanh, Tạ Tinh Lan căn bản đuổi không kịp, cậu chỉ có thể nhìn Giang Qua càng ngày càng xa.
Trong cổ họng cậu giống như có cây đuốc đang cháy, lo lắng lại sợ hãi, không biết lúc nào, trong mắt thậm chí toát ra hơi nước, làm mờ bóng lưng của Giang Qua.
Đợi khi Tạ Tinh Lan ruột gan rối bời chạy tới chỗ cấp cứu của bệnh viện, trong một mảng bóng người nhốn nháo hoảng loạn, nhìn thấy Giang Qua lẻ loi trơ trọi ngồi trên ghế.
Cậu vội vàng tới gần: "Giang Qua!"
Giang Qua như vừa tỉnh giấc chiêm bao, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Trên mặt Giang Qua không có chút màu máu nào, trên trán đều là vết mồ hôi uốn lượn, tóc đen thấm ướt dán chặt vào da, lộ vẻ vô cùng nhếch nhác. Đôi mắt tối tăm chẳng khác nào vực sâu, khi nhìn thấy Tạ Tinh Lan, mới chậm rãi có một chút màu sắc.
Mũi Tạ Tinh Lan cay xè, mắt đỏ hoe, còn chưa kịp lên tiếng, Giang Qua giành nói trước: "Cậu đừng sợ, dì ở ICU, tôi vừa hỏi qua, là đột ngột cung cấp máu không đủ, chúng ta đến rất kịp thời. Sẽ không có chuyện gì." Nói xong, hắn cắn chặt hàm răng, chịu đựng cơn đau dữ dội ở bắp chân, quật cường đứng lên, hình như hơi do dự, sau đó nhẹ nhàng đặt đầu Tạ Tinh Lan lên bả vai mình.
(ICU: phòng chăm sóc đặc biệt)
"Đừng khóc." Giọng hắn trầm thấp, giống như thở dài: "Sẽ không có chuyện gì."
Tạ Tinh Lan vốn có thể nhịn nước mắt, đột nhiên không kìm được.
Cậu đè ép tiếng khóc, túm lấy quần áo của Giang Qua, cơ thể khẽ run.
Hai chân cậu run lên từng đợt, sau khi căng thẳng và sợ hãi cực độ, cả người như thể cũng thoát lực.
Giang Qua nhắm mắt, lông mi rung động như kiềm chế, ngón tay co rút một chút.
Hắn khàn cả giọng kêu gào trong lòng dùng sức úp Tạ Tinh Lan trong ngực mình, đặt vào máu thịt của hắn, dù cho biết hắn là quái vật buồn nôn kinh khủng, cũng phải ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn không cho phép chạy đi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ ẩn nhẫn vuốt ve mái tóc sau đầu ướt mồ hôi của Tạ Tinh Lan, vỗ nhẹ tấm lưng gầy mỏng của cậu.
Một lát sau, cảm xúc của Tạ Tinh Lan đã ổn định một chút, cậu nhẹ nhàng tránh ra, Giang Qua thuận thế buông lỏng tay.
Tạ Tinh Lan lau mặt một cái, kéo Giang Qua ngồi xuống: "Cậu đợi tôi gọi điện thoại cho ba tôi, lát nữa tôi đi khám chân với cậu."
Nghe vậy, cơ thể Giang Qua mất tự nhiên cứng đờ, tay hơi siết lại, khớp nổi lên trắng xanh.
Hắn chậm rãi giấu chân phải không trọn vẹn xuống dưới gầm ghế.
Động tác quá kịch liệt và chịu sức ép quá tải, chân giả của hắn đã sắp tách ra, hắn thoáng động một cái cũng có thể nghe được âm thanh kỳ lạ.
Dáng vẻ xấu xí bất kham này của hắn... không muốn bị Tạ Tinh Lan nhìn thấy chút nào.
Tạ Tinh Lan không phát hiện ra động tác nhỏ của hắn, trước tiên liên lạc với ba cậu.
Sau khi Tạ Hạo Bằng cúp điện thoại, lập tức đi tìm người liên lạc với chuyên gia trong ngoài bệnh viện.
Chẳng mấy chốc, Tạ Hạo Bằng đã chạy tới, sau khi trao đổi với bác sĩ phụ trách, nhận được trả lời chắc chắn trước mắt Viên Dục Văn không có nguy hiểm tính mạng.
Trái tim vẫn luôn nâng lên của Tạ Tinh Lan cuối cùng cũng trở về chỗ thực.
Ba cậu đã tới, cậu nói với Giang Qua: "Tôi đi khám chân với cậu."
Ánh mắt Giang Qua rũ xuống, giọng thờ ơ nói: "Tôi không sao, không đau."
Tạ Tinh Lan nào tin lời nói dối của hắn: "Đừng giả vờ, tôi còn không biết cậu."
Cậu đứng lên đi mời một bác sĩ trẻ tuổi đến nhìn xem, bác sĩ bảo Giang Qua ngồi trên giường chẩn đoán điều trị, Giang Qua hơi nhếch môi, im lặng đứng không nhúc nhích.
Con người Tạ Tinh Lan có đôi khi không tim không phổi, hơn nữa cậu căn bản chưa từng để ý chân Giang Qua có khó coi hay không, cho nên hoàn toàn nghĩ không ra tại sao Giang Qua cự tuyệt bác sĩ chẩn đoán điều trị như thế. Cậu lo lắng vết thương ở chân Giang Qua tăng thêm, cau mày thúc giục hai lần, Giang Qua siết chặt nắm đấm, móng tay cũng bấm lòng bàn tay ra vết máu, mới cứng ngắc lại chậm rãi ngồi xuống giường chẩn đoán điều trị.
Bác sĩ muốn hắn vén ống quần, đồng tử của Giang Qua mạnh mẽ co lại, vô thức dùng sức đẩy tay bác sĩ ra, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Tạ Tinh Lan, bên trong mây đen phun trào khó mà xua tan.
Giống con thú hoang vết thương đầy người, bất lực lại tuyệt vọng bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng.
Tính tình bác sĩ rất tốt, đã đoán được chút gì đó từ trong ánh mắt Giang Qua thỉnh thoảng nhìn Tạ Tinh Lan, biết cậu trai này không muốn bị người khác nhìn thấy, cho nên kéo rèm lại, bảo Tạ Tinh Lan đợi ở bên ngoài.
Tạ Tinh Lan kéo cái ghế, ngồi dựa vào tường.
Quả nhiên, tách rời Tạ Tinh Lan ra ngoài, Giang Qua hơi hơi phối hợp một chút.
Dễ nhận thấy tư lịch của bác sĩ này còn thấp, anh cuốn ống quần lên, sau khi cẩn thận từng li từng tí gỡ chân giả tràn đầy vết máu ra, không nhịn được rất kinh ngạc mà thốt lên một tiếng.
(tư lịch: tư cách và sự từng trải)
Tạ Tinh Lan tưởng là xảy ra chuyện gì, kéo rèm ra một tí, thò đầu vào nhìn: "Sao vậy?"
Giang Qua không ngờ Tạ Tinh Lan đột nhiên thò đầu vào nhìn, toàn thân hắn run lên, ngay lập tức muốn kéo chăn che giấu chân, nhưng đã không kịp rồi.
Tạ Tinh Lan nhìn thấy một mảng máu thịt be bét khiến người ta kinh hồn bạt vía, gần như có thể nói là vô cùng thê thảm. Cả người cậu cũng đực mặt ra.
Sắc mặt Giang Qua trắng bệch, ánh mắt lại đỏ ngầu, hắn không nhìn Tạ Tinh Lan đột nhiên im lặng, trầm mặc lại cố chấp kéo chăn che chân lại, lừa mình dối người đừng để Tạ Tinh Lan nhìn thấy. Răng gần như muốn cắn chảy máu.
Bác sĩ vội vàng nói: "Này, cậu như vậy tôi giúp cậu xử lý thế nào?"
Giang Qua không lên tiếng, ngực kịch liệt phập phồng.
Từ đầu đến cuối hắn đều hơi quay đầu sang chỗ khác, mí mắt rũ xuống, lạnh lùng từ chối tất cả mọi người.
Lúc hắn bị đau đớn trong lòng tra tấn đến bên bờ vực sụp đổ, đột nhiên vang lên giọng của Tạ Tinh Lan: "Bác sĩ, cháu thấy bên các chú không đủ người, có lẽ bận không qua nổi, nếu không thì để cháu giúp chú đi. Người bạn này của cháu hơi hướng nội, cháu sẽ động viên cậu ấy."
Bác sĩ gật nhẹ đầu.
Tạ Tinh Lan kéo cái chăn bị Giang Qua lôi đến nhăn nhúm, nói khẽ: "Giang Qua, có phải cậu không muốn bị tôi nhìn thấy không?"
Giang Qua đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng cậu.
Trong đôi mắt tối tăm có đau đớn và tuyệt vọng mơ hồ, vẫn chưa kịp che giấu kỹ.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, che trước mắt Tạ Tinh Lan, rồi khàn giọng nói: "Rất khó coi. Cậu đừng nhìn tôi."
Trong lòng Tạ Tinh Lan hơi chua xót.
Cậu nói: "Cậu cảm thấy tôi sẽ ghét bỏ chân của cậu à?"
Giang Qua không nói gì, rõ ràng là chấp nhận.
Tạ Tinh Lan thở dài trong lòng, mắt bị Giang Qua che, cậu mặc cho hắn che.
"Nếu tôi ghét bỏ cậu, tôi sẽ không nói chuyện với cậu, sẽ không làm bạn với cậu. Tôi không thích một người, tuyệt đối sẽ không để thiệt thân mà giao tiếp với người kia, chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi là loại tiểu nhân ngoài mặt đối tốt với cậu sau lưng nói xấu sao?"
Tạ Tinh Lan nhìn không ưa một người đều bày ra bên ngoài, trước giờ chưa từng ngấm ngầm.
Đương nhiên Giang Qua biết.
Cho nên năm đó, sau khi hắn nghe được Lý Tiểu Bân và Tạ Tinh Lan nói chuyện, bởi vì nhạy cảm tự ti, triệt để thay mình vào. Mà dần dần lớn lên, hắn cũng suy nghĩ rõ ràng.
Mặc dù đời này Tạ Tinh Lan sẽ không có tình cảm mãnh liệt ngang nhau đối với hắn, nhưng ít ra... không ghét hắn. Hiện tại mà nói.
Sau này...
Nếu như bị Tạ Tinh Lan biết tình cảm mình đối với cậu gần như là bệnh trạng, bị cậu biết mỗi giờ mỗi phút khi mình nhìn thấy cậu, thật ra chuyện nghĩ đến đều là hôn cậu dã man, hoàn toàn chiếm lấy cậu như thế nào, chắc chắn sẽ bị dọa chạy.
Hắn nhắm mắt lại, che đậy dục vọng cuồn cuộn trong mắt. Lẩm bẩm, rồi để tay xuống.
Tạ Tinh Lan nhìn hắn, sau đó tiếp tục kéo chăn.
Ngay từ đầu Giang Qua còn nắm chặt không thả, cuối cùng, trong ánh mắt bình tĩnh bao dung từ đầu đến cuối của Tạ Tinh Lan, hắn buông lỏng sức lực từng chút một.
Cuối cùng, toàn bộ đầu tàn đều phơi bày ra.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương cho hắn.
Tạ Tinh Lan nhìn chằm chằm.
Mà Giang Qua như thể tín đồ hiến tế, hắn ngừng thở, nhịp tim như trống đánh, máu toàn thân đều như ngược dòng.
Hắn mở to hai mắt, không chịu bỏ qua bất kỳ một tí biểu cảm nào trên mặt Tạ Tinh Lan.
Hình như Tạ Tinh Lan chỉ cầm lộ ra một chút căm ghét, hắn sẽ lập tức rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Từ đầu chí cuối Tạ Tinh Lan đều không nhíu mày.
Nói thật, bọn họ chơi xe đua nguy hiểm cao, vết thương khốc liệt đến đâu cũng cũng đã thấy, không hiếm lạ gì. Nhất là bây giờ Giang Qua bị thương là vì cứu mẹ cậu, cậu càng không có khả năng ghét bỏ, trong lòng chỉ có cảm kích đau lòng và áy náy.
"Cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu." Giọng Tạ Tinh Lan hơi run run, cậu không biết nên làm thế nào để bày tỏ cảm xúc đầy trướng trong lòng mình, nếu như không nhờ Giang Qua, cậu cũng không biết cậu nên làm gì.
Giang Qua dừng một lát, nói khẽ: "Không cần cảm ơn tôi."
Rõ ràng hắn có tâm tư.
Rõ ràng hắn là quái vật không có tình cảm mặc kệ người khác sống chết.
Sau khi xử lý đơn giản, bác sĩ dán thuốc xong, dặn dò: "Trong một tuần tạm thời đừng lắp chân giả, đừng đụng nước."
Giang Qua ừ một tiếng.
Tạ Tinh Lan mượn xe lăn của bệnh viện, đẩy hắn đến chỗ yên tĩnh, hỏi hắn: "Có phải rất lâu rồi cậu không ngồi xe lăn không? Vẫn còn dùng chứ?"
Giang Qua gật đầu: "Ở trong nhà."
Bước chân Tạ Tinh Lan hơi dừng lại.
Bất ngờ không kịp phòng bị mà hỏi: "Mấy năm này rốt cuộc tại sao cậu không liên lạc với tôi?"
Giọng điệu của cậu không phải trách hỏi, là thật sự cảm thấy kỳ lạ.
Từ trận bóng rổ ban ngày, đến bệnh viện bây giờ, Tạ Tinh Lan không tim không phổi hơn nữa cũng có thể cảm giác ra, Giang Qua vẫn rất để ý người bạn là cậu đây. Nhưng đã để ý, tại sao không liên lạc chứ?
Giang Qua im lặng một lát.
Hắn tuyệt đối không thể nói, là vì hắn sợ tình cảm quá mãnh liệt và cố chấp của bản thân sẽ triệt để hủy hoại Tạ Tinh Lan – ánh sáng sạch sẽ tốt đẹp nhất trên thế giới này – trong mắt hắn.
Hắn từ từ mở miệng: "Giang gia theo dõi rất nghiêm. Mỗi một động tác của tôi đều nằm dưới sự giám sát của bọn họ, bọn họ không cho phép tôi liên lạc với bên ngoài, ảnh hưởng đến ông nội."
Tâm tư Tạ Tinh Lan chuyển một cái, suy nghĩ rõ ràng.
Mấy năm này đúng lúc Giang lão gia tử nhậm chức, Giang Qua lại tương đương với bị Giang gia đuổi ra ngoài, ý là muốn quản chặt chẽ.
Người Giang gia cũng không phải chưa từng làm chuyện này, Tạ Tinh Lan đơn thuần mà tin, ngày càng đau lòng Giang Qua. Nhất là nhớ tới ngày gặp mặt lần nữa, mình bởi vì để bụng hắn bặt vô âm tín, mà coi hắn là người xa lạ không thèm để ý, cậu không khỏi có phần hối hận áy náy.
Giang Qua không dễ gì có năng lực độc lập, vội vàng chạy về, mình thế mà còn phớt lờ hắn.
Thảo nào thằng cu phải tủi tủi thân thân đi theo sau cậu, nhìn cậu về nhà.
Tạ Tinh Lan nghĩ mình có phải hơi quá đáng không, bắt nạt Giang Qua người thành thật hướng nội không biết bày tỏ.
Cậu dừng bước lại, vòng đến trước xe lăn, Giang Qua hơi ngước mắt, nghi hoặc nhìn cậu, sau đó trợn to mắt.
Tạ Tinh Lan cúi người ôm lấy hắn, tình anh em tốt vỗ vỗ sau lưng hắn.
"Được rồi, quá khứ thì quên hết đi, từ hôm nay trở đi, cậu vẫn là thằng cu tôi thích nhất!" Tạ Tinh Lan đột nhiên cảm thấy gọi một nam sinh còn cao lớn, còn rắn rỏi hơn cả mình là thằng cu quá kỳ lạ, không khỏi nở nụ cười: "Ôm một cái lấy đó làm lành. Sau này có chuyện gì không được kìm nén, mặc dù chúng ta không học cùng trường, nhưng có thể giúp tôi chắc chắn giúp."
Toàn thân Giang Qua cứng ngắc.
Hơi thở ấm áp trong lành của Tạ Tinh Lan tràn đầy lồng ngực, ôm lấy trái tim đánh trống reo hò rung động.
Hắn hơi nghiêng mặt qua, nhẹ nói: "Ừ." Trong nháy mắt vừa dứt lời, bờ môi run run kiềm chế lại khó kìm lòng chạm một cái lên cái cổ mảnh khảnh trắng như tuyết của Tạ Tinh Lan.
Giang Qua híp mắt, cảm xúc ấm áp mềm mại kia, khiến người ta say mê. Hắn khống chế không nổi nội tâm đang rung động, cực nhẹ cực nhẹ liếm một cái ở cổ Tạ Tinh Lan, sau đó chống đầu lưỡi như dư vị, khóe miệng im lặng hơi vểnh lên.