Viên Dục Văn ở ICU hai ngày, các dấu hiệu sinh tồn đều ổn định lại sau đó chuyển đến phòng bệnh bình thường tiếp tục quan sát.
Tạ Tinh Lan sợ Viên Dục Văn phát tác ung thư vú sớm, theo Tạ Hạo Bằng đi tìm hiểu qua tình huống, biết là não đột ngột cung cấp máu không đủ, tình huống còn lại đều tốt, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Xảy ra chuyện này, Tạ Hạo Bằng cũng không cho Viên Dục Văn đi làm lụng vất vả chuyện của lớp tốt nghiệp, trực tiếp giúp bà xin nghỉ nửa năm ở nhà dưỡng cơ thể.
"Chiêu à, gọi Giang Qua đến nhà ăn bữa cơm đi." Hôm xuất viện, ngồi trên xe, Viên Dục Văn đặc biệt dặn dò Tạ Tinh Lan: "Lần này thật sự may mà có đứa trẻ này."
Tạ Tinh Lan dạ một tiếng: "Không vấn đề gì."
Viên Dục Văn hơi bùi ngùi: "Khi còn bé mẹ đã cảm thấy đứa trẻ này thông minh, không ngờ đến bây giờ thành tích tốt vậy. Chiêu à, các con là bạn tốt, con có gì không biết thì hỏi nó nhiều hơn."
Tạ Tinh Lan vào tai trái ra tai phải: "Vâng."
Viên Dục Văn giả vờ tức giận nhéo lỗ tai cậu: "Con có thể để ý một chút không? Rõ ràng hồi nhỏ học giỏi thế, sao mà lớn lên lại bước lùi?"
Tạ Tinh Lan vừa nghe lại nhắc đến đề tài này lập tức ngang nhiên dựa vào nhận sai làm nũng với mẹ cậu: "Mẹ, đừng nói chuyện này nữa, da mặt con dày không sao, mẹ giận ra bệnh thì không đáng, hơn nữa con của mẹ mặc dù thiếu tinh thần học, nhưng mà vừa ngoan vừa đẹp trai còn nghe lời, này còn không đủ ạ?"
Viên Dục Văn không nhịn được bật cười, hơi đẩy cậu ra: "Thật không xấu hổ, họp phụ huynh giữa kỳ bảo ba con đi."
Tạ Tinh Lan chớp mắt một cái: "Để anh đi được không?"
"Không được, con còn muốn Tiểu Mân thay con đi bẽ mặt? Không có cửa đâu."
...
Ngày hôm sau là thứ sáu.
Buổi sáng tiết thứ nhất là tiết vật lý, giọng của giáo viên giảng bài vật lý của lớp bọn họ có thể so với âm thanh thôi miên, hôm nay Tạ Tinh Lan rõ ràng không buồn ngủ chút nào, nghe giáo viên vật lý giảng bài năm phút đã bắt đầu lim dim.
Đang lúc buồn ngủ, một cục giấy đập vào đầu cậu, cậu giật mình một cái tỉnh táo lại, sau đó quay đầu sang.
Lý Tiểu Bân điên cuồng ra dấu tay với cậu.
Tạ Tinh Lan cúi người nhặt cục giấy lên, mở ra xem, bên trên viết dòng chữ.
"Hôm nay trận chung kết đấu vòng tròn bóng rổ, Trường Minh đấu với trung học phụ thuộc, trường mạnh k, tuyệt đối đáng xem! Có muốn cúp học đi xem không?"
k=killing như kiểu PK (player killing)
Tạ Tinh Lan xoay người, ra dấu ok.
Nghĩ ngợi, Tạ Tinh Lan lấy điện thoại trong cặp ra, gửi tin nhắn cho Giang Qua.
[Người ngoài có thể vào trường các cậu không?]
Giang Quả trả lời rất nhanh: [Không được? Sao vậy?]
Tuần trước sau khi hai người tuyên bố làm lành, vì Giang Qua phải ngồi xe lăn, cho nên không đến trường, Tạ Tinh Lan rảnh rỗi liền dạy hắn chơi tài khoản xã hội như thế nào.
Cậu rất khờ dại tưởng rằng mấy năm này Giang Qua thật sự chỉ có thể ngây ngốc liều mạng với sách vở, đối với sản phẩm điện tử tiếp xúc không sâu.
Mà Giang Qua, một người lúc học lớp tám đã tham gia thi đấu Geek một người nặc danh trên mạng còn giành được một vị trí, đồng thời được trong nghề tâng bốc là thiên tài internet mười năm gặp một lần, vô cùng thuận theo mà theo Tạ Tinh Lan từ đổi ảnh đại diện học đến gửi tin nhắn. Còn luôn luôn đúng lúc nhắc đến một vài vấn đề vớ vẩn lại không đến mức khiến Tạ Tinh Lan thiếu kiên nhẫn.
(Geek thường là lập trình viên, hoặc người đam mê các hoạt động trí não)
(gốc là "白目" nghĩa ở đây là hỏi lung tung vớ vẩn khiến người khác bực mình)
[Hôm nay là trận chung kết bóng rổ của trường cậu và trung học phụ thuộc, tôi muốn đến xem, thằng con chó trường trung học phụ thuộc kia chơi ám chiêu, bị tôi bắt được tôi nhất định phải dạy hắn làm người như thế nào.]
Thua trận bóng rổ lần trước, cơn giận trong lòng Tạ Tinh Lan vẫn không thể đi xuống.
Bởi vì mắt cá chân bị thương, không thể lập tức đánh cái tên cao to của trung học phụ thuộc kia một trận, càng làm cho cậu từ nhỏ chưa bao giờ chịu ấm ức gì nghẹn đến muốn nổ tung.
Một lát sau, Giang Qua trả lời.
[Năm mươi mét bên phải cửa bắc, có thể giẫm lên đống đất trèo tường.]
Tạ Tinh Lan vui vẻ: [Hóa ra các cậu toàn là học bá biến thái Trường Minh cũng có người trèo tường trốn học. Cậu từng leo chưa?]
Giang Qua: [Ừ.]
Tạ Tinh Lan: [Cậu không chăm chỉ học hành, ra ngoài làm gì? Cậu đừng học xấu nha.]
Cậu còn trông cậy bồi dưỡng Giang Qua thành tài, sau đó kiếm tiền dưỡng lão đấy.
Ngàn vạn không thể bị kéo lệch.
Giang Qua: [Tôi nghe nói cậu sẽ ra sân, cho nên đến xem một lát.]
Tạ Tinh Lan sững sờ một chút, sau đó không nhịn được bật cười.
Cậu suy nghĩ trong lòng, mặc dù bề ngoài của Giang Qua khác một trời một vực với bộ dáng nhu nhược nhỏ gầy khi còn bé, nhưng bên trong cũng không thay đổi mấy.
Hôm nay cậu ở nhà hay ở trường?
Giang Qua: [Ở trường.]
Tạ Tinh Lan gõ chữ tạch tạch tạch, lúc này, một bóng râm bao phủ trên đầu cậu, trong lớp yên tĩnh không tiếng động.
Tạ Tinh Lan cảm giác ánh mắt cả lớp hình như cũng quăng về phía mình, cậu ngẩng đầu nhìn lên, giáo viên Vật lý đang chắp tay sau lưng đứng trước bàn cậu.
"Tạ Tinh Lan cậu đang làm gì dưới gầm bàn vậy?" Giáo viên vật lý niên tư lâu năm, thực lực mạnh, lại là Đại Ma Vương cả khối công nhận. Bởi vì ông nghiêm khắc lại hung dữ, người da mặt mỏng một chút đều từng bị ông mắng khóc, lúc này ông đang sầm mặt, khóe miệng chùng xuống, trên cả khuôn mặt là khí tức vô cùng không thân thiện.
(niên tư: tuổi và thâm niên phục vụ)
"Đừng giấu nữa, lấy ra!"
Tạ Tinh Lan để điện thoại trên mặt bàn, giáo viên Vật lý nhìn lướt qua giao diện trò chuyện.
Lên lớp không biết nghiêm túc nghe, trắng trợn chơi điện thoại gửi tin nhắn dưới mí mắt giáo viên, còn cười. Giáo viên Vật lý nắm chắc bảy tám phần mười, chắc chắn Tạ Tinh Lan đang yêu sớm.
Cũng không trách giáo viên Vật lý, Tạ Tinh Lan đẹp trai, ở cái tuổi này, nam sinh vừa cao vừa trắng đều được hoan nghênh, chưa kể Tạ Tinh Lan còn có gương mặt trời sinh. Chắc hẳn giáo viên nào nhìn thấy cậu một mực cúi đầu cười nhắn tin với người khác, đều sẽ có phần hoài nghi.
Sắc mặt giáo viên càng đen hơn một tầng, muốn để Tạ Tinh Lan mất mặt trước mặt mọi người, ghi nhớ thật lâu.
"Đọc tin nhắn của em gửi đi."
Các bạn học hai mặt nhìn nhau, cả đám đều không nhịn được ngồi thẳng, mắt nhìn đau đáu.
Mà Tạ Tinh Lan nghe được yêu cầu này của giáo viên Vật lý, đầu tiên là sững sờ, sau đó cúi đầu nhìn ghi chép trò chuyện, khóe miệng hơi co rút một cái, sau đó mím môi rõ chặt, giống như đang cố gắng kiềm chế điều gì.
Cậu thương lượng với giáo viên: "Thầy, thầy ơi, thôi bỏ đi, em không muốn đọc cho lắm. Thầy xem nếu không thì em nộp điện thoại?"
Trong lòng giáo viên Vật lý càng chắc chắn cậu đang yêu đương.
Lạc địa hữu thanh: "Đọc ngay lập tức!"
(lạc địa hữu thanh: chỉ âm thanh đồ vật rơi xuống đất có tiếng vang hình dung người khác nói chuyện làm việc kiên quyết mạnh mẽ)
Tạ Tinh Lan bất đắc dĩ nói: "... Vậy, được ạ."
Cậu cầm điện thoại lên, quay về phía giáo viên vật lý đọc cái tin nhắn vừa gửi đi: "Nhãi con! Lát nữa ba ba mang trà sữa cho con uống!"
Giáo viên Vật lý: "..."
Bạn học cả lớp: "..."
Sau khi im lặng như chết, không biết là ai không nhịn được phá công trước, sau một tiếng cười run run rẩy rẩy, tất cả mọi người không kiềm chế được, từ vài tiếng cười trộm cấp tốc biến thành cả lớp cười vang.
Giáo viên vật lý cũng xanh mặt, Tạ Tinh Lan vội vàng tự chứng minh sự trong sạch, đưa giao diện điện thoại cho giáo viên nhìn, vô tội chớp mắt: "Thầy ơi, em thật sự đọc theo nó. Không phải em nói với thầy."
Thịt rũ xuống trên mặt giáo viên Vật lý hình như cũng run một cái, không biết là giận hay thế nào, ông giận dữ mắng mỏ một câu: "Không tưởng nổi! Tịch thu điện thoại!"
Tạ Tinh Lan ngay lập tức chắp tay đưa điện thoại ra.
Giáo viên Vật lý vỗ cái thước eke trong tay: "Cười cái gì? Tưởng đang nói đùa hả? Có còn kỷ luật lớp học không!"
Bị ông quát, các bạn học vội vàng dừng lại không cười.
Ánh mắt mỗi người nhìn Tạ Tinh Lan đều tràn đầy khâm phục.
Thế mà vừa vuốt râu Đại Ma Vương, còn là dáng vẻ vô tội chiếm hết hời cha con. Trùm trường đúng là tuyệt.