Hựu Trí đến đón Trì Lạc như đã hẹn, người bí ẩn theo dõi cậu lúc sáng bây giờ đã chẳng còn thấy tăm hơi.
Hựu Trí thấy cậu cảnh giác nhìn trái ngó phải như vậy mới nhẹ giọng an ủi:
"Lạc Lạc này, cậu không cần phải lo, có tớ ở đây rồi tên đó không dám làm gì đâu."
Trì Lạc gật đầu:"Ừm, tớ biết."
Hựu Trí không muốn cậu cứ mãi lo lắng về chuyện đó nên đành đánh trống lảng sang chuyện khác:
"À đúng rồi, tớ xin được đơn gia nhập câu lạc bộ báo chí cho cậu rồi đó."
Tâm trạng e dè lo lắng của Trì Lạc thoắt cài mất tăm, cậu vui mừng quay sang nhìn cậu ta:"Thật sao?"
Hựu Trí gật đầu lấy từ trong balo ra một tờ giấy:"Điền đầy đủ thông tin cá nhân và lý do vào câu lạc bộ sau đó nộp lên văn phòng hội học sinh là được."
Trì Lạc cầm lấy:"Cảm ơn cậu nhiều nhé, hôm nay tớ khao, cậu muốn ăn gì?"
Hựu Trí cười hì hì:"Không cần đâu mà nhưng nếu cậu đã có thiện chí thì tớ muốn ăn gà rán nhé!"
.....
Tiếng lạch cạch của bàn phím vang lên bao phủ khắp mọi ngóc ngách của căn phòng.
Một thanh niên đang ngồi trước máy tính chăm chú xem thứ gì đó trên diễn đàn, hắn chú tâm đến mức mà không nhận ra cánh cửa phòng đã được mở ra và có một người khác bước vào.
Người kia cởi chiếc áo khoác cùng khẩu trang ra sau đó cầm máy ảnh đi đến bên cạnh máy tính, nhìn chăm chăm vào màn hình một lúc lâu sau đó cười khẩy:
"Sao rồi, có đối tượng tình nghi mới chưa?"
Người đang ngồi trước màn hình dường như vừa phát hiện ra sự hiện diện của gã, hắn xua tay:"Vẫn là hướng về tên sinh viên năm nhất kia."
"Vậy sao? Sẵn đây khi sáng vô tình gặp nó nên tôi tranh thủ chụp một ít hình để cậu đăng lên diễn đàn đây."
Bàn tay liên tục gõ phím của tên kia khựng lại, hắn liếc mắt nhìn sang gã rồi nhanh tay chộp lấy chiếc máy ảnh kia.
Gã giật mình nâng máy ảnh lên cao, trên mặt vẫn giữ một nụ cười nhìn không ra cảm xúc:
"Trao đổi đi chứ?"
Tên kia hậm hực, hắn đẩy ghế ra, lục tìm trong ngăn bàn một lúc, lôi ra một tờ năm trăm nghìn ném thẳng vào gã:
"Cầm tiền rồi giao ảnh ra đây!"
Gã vui vẻ ném máy ảnh cho hắn:"Không thành vấn đề."
(Đăng tải duy nhất tại noveltoon: Id_Túc Họa Mặc Nhiên)
Có được thứ mình muốn, gã kia cũng chẳng muốn ở lại nơi này lâu, gã lảm nhảm một lúc với tên kia rồi rời đi, trước khi đi gã còn ngoảnh đầu lại nói một câu:
"Hiệu Chấn này, tôi nghe nói có người muốn xin gia nhập vào câu lạc bộ của chúng ta đấy."đọc truyện đam mỹ
Người tên Hiệu Chấn ngước mắt nhìn gã, lạnh nhạt nói:"Không nhận, bảo với bên hội học sinh là câu lạc bộ đủ người rồi."
"Nhưng người muốn vào câu lạc bộ của chúng ta chính là sinh viên năm nhất khoa Báo Chí đó, cậu không nghĩ chúng ta có thể sẽ gặp được người mà ta muốn gặp sao?"
Nói xong gã đóng sầm cửa lại để mặc Hiệu Chấn siết chặt chiếc máy ảnh trong tay.
.....
Trì Lạc nộp đơn xin gia nhập câu lạc bộ lên hội học sinh theo như hướng dẫn của Hựu Trí.
Những ngày sau đó của cậu diễn ra vô cùng bình thường, kẻ theo dõi cậu sau lần đó cũng chẳng còn thấy xuất hiện nữa, có khi do ngày hôm đó anh ta chỉ tình cờ đi chung đường với cậu thôi chứ thật ra chẳng có ý xấu gì, chỉ là cậu nghĩ nhiều mà thôi.
Trì Lạc tự an ủi bản thân hãy suy nghĩ một cách tích cực, rồi cũng ném chuyện đó vào quá khứ.
Sau hơn một tuần vất vả ở công ty cuối cùng Cố Triển Phi cũng có thể trở lại trường học.
Việc đầu tiên anh làm không phải nghỉ ngơi, cũng không phải đi tìm giảng viên mà là đi tìm Trì Lạc.
Bao nhiêu ngày không được gặp mặt chỉ nghe thấy giọng qua điện thoại khiến anh vô cùng nhớ cậu.
Bọn họ đã dành suốt một ngày cho nhau sau đó lại quay về cuộc sống thường nhật.
Cố Triển Phi đến trước cổng ký túc xá của Trì Lạc như mọi ngày trước đây anh vẫn thường làm, hai người sánh bước bên nhau trong khuôn viên trường đại học dưới bao nhiêu ánh nhìn của các nữ sinh khác.
Đã khá lâu rồi không được tận hưởng cảm giác này nên Trì Lạc muốn thư giản một chút, nhưng chưa thả lỏng được bao lâu cậu đã cảm thấy một ánh mắt cứ nhìn đăm đăm vào cậu từ phía sau.
Trì Lạc giật thót quay lại nhìn, quả nhiên là không có ai, chỉ có một khoảng sân trống cùng cây cổ thụ đang dần rụng lá.
Cố Triển Phi để ý thấy hành động lạ thường của cậu, anh nhíu mày hỏi:"Có chuyện gì sao?"
Trì Lạc dáo dác nhìn quanh, đến khi chắc chắn rằng không có ai cậu mới quay lại cười với anh:"Không có gì cả."
"Thật?"-Cố Triển Phi nghi hoặc.
"Anh không tin em sao? Được rồi đi thôi, không nhanh lên là bị trễ buổi học đấy!"-Vừa nói cậu vừa đi ra phía sau Cố Triển Phi, mượn lực mà đẩy anh đi về phía trước.
Cố Triển Phi bị cậu đẩy đi không hỏi thêm được gì, anh chỉ đành nhìn phía trước để cho bản thân không bị vấp ngã mà thôi.
Ở phía sau cây cổ thụ khi nãy hai người nhìn sang, bóng dáng một gã đàn ông mặc đồ đen dần lộ ra, gã ta nâng chiếc máy ảnh của mình lên, liên tục hướng về phía hai người họ mà chụp ảnh, khóe miệng gã dần nhếch lên, gã lẩm bẩm:
"Lần này mày chết thật rồi, Cố Triển Phi.".