Tôi chưa bao giờ quên bất kì người phụ nữ nào từng đi qua đời mình. Vậy nên trước khi ra Hà Nội lại lần nữa tìm tới nhà Vợ Lớn. Lúc đó giáng sinh đã đi qua ngày, nhưng những dư âm vẫn còn sót lại. Tôi treo vòng nguyệt quế trước cửa nhà Vợ Lớn , cùng tấm thiệp đính kèm ghi mấy chữ tiếng anh. Đại khái hẹn h tối ở quán café cũ. – “đến trễ cũng không sao.” Tôi cũng không chắc Vợ Lớn có nhìn thấy tấm thiệp không,và liệu khi nhìn thấy rồi thì có đến điểm hẹn hay không - không có gì là chắc chắn bởi lẽ chúng tôi đã xa nhau gần năm rồi. xa nhau vì hoàn cảnh nghề nghiệp của đôi bên. Vợ Lớn là người phụ nữ duy nhất không liên quan đến nghề nghiệp của tôi, không liên quan đến quá khứ của tôi. Cô ấy nửa đường xuất hiện , nửa đường ra đi. Vậy nên trước khi mạo hiểm trở lại miền bắc, tôi có tâm niệm phải gặp Vợ một lần. gặp để trong tâm tĩnh tại. Tôi nhớ , hôm ấy bắt đầu vào quán lúc giờ. Hạnh Nhi gọi báo rằng có khách quan trọng cần phải tiếp. Tôi gật đầu chấp thuận. Liền thuận tay tra xét một lượt danh tính vị khách kia. giờ, Vợ Lớn vẫn chưa thấy tăm hơi đâu,nơi tôi ngồi rất đắc địa có thể quan sát hết thảy lượt khách ra vào. giờ,Gái Hư điện báo đã đặt vé máy bay cho tôi.còn úp mở bảo rằng “tôi cũng như anh,bị lún sâu vào chuyện này. Vậy nên cần anh…” - ả luôn ngắt liên lạc vào đúng thời khắc quan trọng nhất. giờ, người anh em đưa tin tình báo các nhóm gái bắc đã rút hết,chỉ còn vài gái ở lại hoạt động đơn lẻ. sài gòn trời yên bể lặng. Than ôi,Môi giới mại dâm là cái nghiệp của tôi. Nhưng Vợ Lớn nói nghiệp cũng có nghiệp tốt và nghiệp xấu. Loại của tôi xui xẻo được gọi là nghiệp chướng. Người chủ quán café cũng có thể coi là bạn của tôi, khi quán chỉ còn lèo tèo vài mống nhân viên . Ông chủ bước tới nhỏ nhẹ hỏi : “tắc kè,quán sắp đóng cửa rồi mà bạn cậu vẫn chưa tới hả?” Tôi nhìn về phía cổng lớn,điềm nhiên đáp “phiền anh đợi thêm chút nữa, nhất định người đó sẽ tới” Ông chủ quán không biết làm thế nào,đành nể mặt tôi tiếp tục mở cửa. Rất khuya, bóng hình quen thuộc của Vợ Lớn mới chầm chậm bước xuống từ chiếc taxi. Tôi bất động trong khoảnh khắc rồi la ầm lên “Vợ tôi tới rồi,vợ tôi tới rồi.” Vợ Lớn nhìn tôi hời hợt nói : “em đi ngang qua nơi này thấy người ta sắp đóng cửa nên ghé vào xem sao” Tôi ngẫm nghĩ chặp,cho rằng nên nói mấy câu xã giao hết sức thông thường thôi. Bèn quan tâm hỏi : “không sao,chỉ cần em đến là anh vui rồi. Lâu lắm không gặp em vẫn sống tốt chứ?” Vợ Lớn lẳng lặng gật đầu “vẫn khỏe” – Vợ không trực tiếp trả lời rằng cuộc sống có tốt đẹp hay không, chỉ đáp “vẫn khỏe” – chữ “tốt”và “khỏe” thật ra khác xa trời vực. Vợ Lớn nhìn tôi mỉm cười,nụ cười này đã lâu không được trông thấy . “tấm thiệp đó là ai viết vậy?” “là anh,em không nhận ra chữ anh sao?” “anh cũng biết tiếng anh nữa?em tưởng anh chỉ rành tiếng pháp chứ” - câu này vợ lớn châm chọc chuyện tôi xem tạp chí tiếng pháp lúc trên máy bay lần đầu gặp nhau. Thật ra hôm đó tôi chỉ lật và xem hình. Ôi,tôi thở dài đặt tách café trong tay xuống : “chịu thua em rồi,thực ra anh bắt chước người ta viết lại thôi.” Vợ lớn cúi đầu ,môi hơi mỉm cười, ánh mắt nàng như có con sóng nước long lanh, ẩn ước nét tươi vui. tôi biết hôm nay nàng cố tình đến trễ mục đích thăm dò , cũng nói những câu sốc xỉa nhau nhằm kéo gần tình cảm đôi bên. Vợ Lớn của tôi, người tình từ kiếp trước của tôi quả nhiên tinh tế. Thế nhưng khoảng cách giữa chúng tôi quá xa. Xa về tuổi tác đã đành , về thân phận càng xa lắc. Còn nhớ ngày trước khi yêu nhau,chúng tôi đã từng nắm tay nhau sưởi ấm trên ánh nến vàng ở chính chiếc bàn này. Sau đó vợ lớn nói : “mẹ em muốn em đưa anh về nhà ra mắt,rồi mình sẽ bàn đến chuyện cưới xin” khi nói câu này ánh mắt nàng lấp lánh, đại diện cho niềm hạnh phúc được nhen nhóm bấy lâu nay. Chúng tôi đã từng bước đến cánh cửa hôn nhân,vượt qua ràng buộc của tuổi tác, nhưng lại vấp ngã trước những thị phi. Tôi mãi mãi không thể quên hình ảnh Vợ Lớn đứng bên kia khung cửa,lưng nàng áp vào lưng tôi cách nhau lớp kính. cả kẻ cô đơn đều không dám đối diện nhau,không biết phải nhìn nhận nhau như thế nào. Mãi rất lâu rất lâu sau mới nghe được âm thanh yếu ớt của Vợ : “sao anh không nói gì?sao anh không biện hộ?những chuyện anh giỏi làm nhất đâu mất rồi?” “cái nghề của anh..em không thể chấp nhận được.Em có thể chấp nhận anh trắng tay,nhưng không thể chấp nhận người chồng đi vào con đường đó” Tôi lẳng lặng đáp : “là mưu sinh” “mưu sinh? Mưu sinh? Cảm ơn lời biện hộ chân thành của anh. Người ta bao biện cho hành vi sai lầm của mình bao giờ cũng bắt đầu bởi từ mưu sinh” Tôi không có lí để nói lại Vợ Lớn, cũng không muốn tranh luận về vấn đề vốn không có đúng – sai này. Tôi nhớ trước đây có lần thử xem bói nơi bà thầy nổi tiếng cùng mấy cô em út. Bà thầy bói đó nói vợ lớn thuộc mạng thủy - biển nước lớn , còn tôi là Hỏa Diệm Sơn trong xử sự hàng ngày thường tương khắc nhưng thật ra rất thương yêu nhau .Chẳng qua khắc khẩu vì mỗi người đều có cá tính mạnh. Vợ Lớn cũng vô cùng hợp tuổi với tôi - Vợ sinh năm canh thân,sinh vào ngày hăm hai tháng chín. Như vậy theo sổ sách nếu kết thành đôi với tôi chắc chắn phú quý giàu sang, mẹ tròn con vuông,con cái đề huề,vợ chồng sinh sống đến đầu bạc răng long. Bói toán vẫn là bói toán, có thể xem tính cách , số mạng .Nhưng điểm khác biệt giữa chúng tôi chính là nghề nghiệp. Con đường mà chúng tôi đã chọn, điều này ko bói toán nào có thể lường được. Trong thế gian có vô vàn con đường , tôi và vợ lớn trời xui đất khiến thế nào lại đi hai hướng trái ngược nhau. Buổi tối hôm chia tay lòng đau như cắt ấy ,tôi hỏi Vợ Lớn : “em có biết ngày đầu tiên bước chân đến sài gòn,anh nghĩ gì trong đầu không?” “anh nghĩ đến câu : Sài Gòn hoa lệ, kẻ hoa người lệ. Liệu người như em có thật sự hiểu ý nghĩa của câu nói đó? Đối với anh, mấy chữ đó xa xa trên cao ,chỉ khi đứng dưới đáy xã hội nhìn lên mới thấm thía.” Đến ngày hôm nay,sau bao năm cách biệt, giờ phút tương phùng cả tôi và Vợ đều cảm khái không thôi. Chúng tôi lặng yên nhìn nhau dưới tán cây rì rào,cây nến trên bàn vẫn hiu hắt cháy. Cái nhìn này như quay ngược thời không,điểm lại những sự đã qua, năm nói dài cũng không dài , nói ngắn cũng chẳng ngắn. Đôi mắt vợ lớn trong suốt, sau một hồi chớp động bỗng phá tan bầu không khí yên ắng : “hôm nay hẹn em ra đây. Ngoài hỏi thăm sức khỏe,chắc vẫn còn mục đích khác phải không?” Tôi chỉ đơn giản trả lời : “anh sắp đi xa” “vậy sao? Lạ thật, anh vẫn thường đi đây đi đó cơ mà,tại sao hôm nay…” “lần này anh đi là để kết thúc một số rắc rối đeo bám từ quá khứ.Như em từng nói anh cần được giải thoát. Trước khi anh đi chỉ muốn chắc chắn rằng em vẫn ổn,muốn nói chuyện với em lần. lâu lắm rồi, lâu lắm rồi anh vẫn chờ buổi tối ngày hôm nay. Chờ để nói câu này với em,nhìn em lần rồi thôi.” Tôi cúi mặt nhìn cây nến lấy dũng khí nói,càng nói giọng càng run, đến khi hết câu bỗng cảm thấy tim mình nhoi nhói. Ngẩng mặt lên nhìn thì hóa ra - Vợ Lớn đang cười. Vợ Lớn cười thật thánh thiện. Trời cao có mắt, Vợ lớn hiểu được tâm ý tôi, vậy nên cuối cùng thốt ra câu mừng rơi nước mắt : ”đêm nay là đêm cuối. Anh đến chỗ em hay em đến chỗ anh?” Đôi vợ chồng suốt đời không cưới cứ thế dắt díu nhau về nhà .Tôi thành thục đẩy cửa nhà vợ lớn,cửa phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Vợ lớn khe khẽ mắng : “đừng như vậy đánh thức mẹ em.” Nói rồi mặt mũi ửng hồng. “mẹ em có nhà à? Được rồi,vợ chồng ta vụng trộm đi ngủ thôi” – người lén lút vào nhà. Vợ Lớn mặt đỏ như gấc nhưng không phản đối. Ngược lại còn rón rén theo tôi bước vào phòng. Đêm hôm đó chúng tôi tắt đèn nhưng tay chân không hoạt động, để dành cho cái miệng nói đủ mọi thứ trên trời dưới đất. Dĩ nhiên chủ yếu là nhắc lại chuyện xưa . ngày xưa tôi từng đi dưới mưa như thằng đần vì vợ lớn, từng bị vợ mắng mỏ đay nghiến thật thê thảm. Bây giờ ngẫm nghĩ lại thấy lúc đó thật khôi hài,cũng không quên trách vợ lớn vài câu. Vợ lớn nói “anh đã không phải người đàng hoàng,lại còn gái gú trăng hoa. Phụ nữ thích anh nhưng sẽ chẳng dại yêu anh” Tôi nói “cái số đào hoa nó vậy, đứa nào ghen ăn tức ở kệ cha nó.” Vợ Lớn dựng mày lên lườm tôi : “thời buổi này nó bơm đồ vào trong Phở ,ăn là chết nghe chưa ??” Sau mỗi mẫu chuyện khôi hài ,chúng tôi lại rủ nhau cười phá lên, và rồi thi nhau “suỵt suỵt be bé cái miệng thôi” Có ở gần vợ lớn mới thấy nút thắt trong lòng phần nào được gỡ bỏ. Cuộc gặp mặt đêm nay chính là sự giải thoát cho đôi bên. Vợ lớn kể cho tôi nghe một câu chuyện lí thú : "hôm nọ em đang ngồi trong nhà thì nghe gã say rượu ở trước cửa nói chuyện điện thoại. Gã say nói với người vợ ở nhà : _em cứ an tâm anh đang đi ăn tiệc với công ty. Ừ công việc tốt , giám đốc bắt anh uống nhiều quá.Đêm nay anh phải ở lại công ty. Em cứ an tâm ngủ đi, mai a sẽ về sớm với vợ con. Yêu em! Chụt chụt!! Nói xong gác máy bước xuống đường thủ thỉ với cô gái khác – “đi khách sạn cũ nha em” Anh thấy khốn nạn và giả dối chưa ? Vừa nói Vợ vừa liếc xéo tôi. Tôi thản nhiên đáp : "anh nghĩ anh chàng đó rất tốt bụng , thấy cô gái đáng thương có lẽ bị trúng gió nên đưa vào khách sạn . lưu ý đây là khách sạn cũ! Như vậy đã làm việc tốt này rất nhiều lần . phong cách trấn an vợ cũng rất bản lĩnh, anh nghĩ đó chắc chắn là người đàn ông của gia đình.” Vợ lớn trừng mắt nhìn tôi , mắng : "anh đang trào phúng gã kia hay đang tự biện hộ cho chính mình đấy?" “đáng lý em phải hiểu câu này : Không có đàn ông đàng hoàng, chỉ có đàn ông tử tế !!!” Vợ Lớn tò mò hỏi : “ có phải mọi đàn ông đều ăn vụng không anh?” “không phải đâu,chỉ là đa số thôi. Thiểu số thì giữ suy nghĩ đó trong đầu và đợi thời cơ.” Vợ Lớn cười khúc khích, nụ cười này không biết là mặn hay là ngọt. “cảm ơn anh đã chỉ cho em. Để sau này…em lấy chồng sẽ có biện pháp trị anh ta” Vợ Lớn thốt lên câu vừa rồi rất dửng dưng, nàng quay sang tôi thành thật hỏi: “có phải anh đã biết em sắp lấy chồng không?” “phải không?” Tôi không trả lời câu hỏi của Vợ. Nhưng trong thâm tâm quả đã nhìn ra điều này từ lâu rồi. Đúng lúc này, đột nhiên Vợ thành khẩn nói : “anh này,Đặt tay lên bụng em đi.” “ Để làm gì? “ “Không có gì, chỉ là tay anh rất ấm thôi. Anh cứ để nguyên như vậy,đừng bỏ ra nhé.” Đó là lần đầu tiên chúng tôi qua đêm với nhau mà ko hề tồn tại dục vọng ,ko chút ham muốn tầm thường. Bụng Vợ Lớn mát lạnh , hình như hơi gồ lên chứ không phẳng phiu như trước nữa. đột nhiên trong đầu tôi có suy nghĩ sai lầm khi đem so sánh giữa bụng Vợ và bụng Hạnh Nhi. Lúc này đã là rạng sáng, mi mắt Vợ Lớn díu lại,nàng vẫn như xưa chẳng thể nào thức quá khuya. Tôi thương Vợ biết rằng ngày mai nàng còn phải đến cơ quan như bao người. Bèn hôn lên trán Vợ âu yếm. Đã bao nhiêu lần trong đầu tôi thường trực câu hỏi phải chăng tôi chỉ xem vợ lớn như phần của Má Nuôi ? Phải chăng vì quá thương nhớ Má mà tôi dành trọn tình cảm cho Vợ Lớn ? Lẽ nào bi đát vậy ? nhưng đến hôm nay,trong lòng tôi đã minh bạch. Hình ảnh người phụ nữ giờ đây rạch ròi trong tim. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh,Vợ Lớn cũng choàng dậy hôn lên mắt tôi , nụ hôn phơn phớt khiến cõi lòng tôi phát lạnh. “anh có biết hôn lên mắt mang ý nghĩa gì không?” “…. Báo hiệu sẽ ra đi. Khi anh ngủ,em sẽ ra đi.” “Đúng ! em sắp có được thứ mà mình hằng ao ước. đó là hôn nhân. Em muốn cho anh nghe chữ châm ngôn dành cho các quý bà trong tình yêu và hôn nhân. Anh nghe nhé” "...ừm,em nói đi." Vợ Lớn hào hứng nói : “Đầu tiên là chữ PHẢI – nghe theo lẽ phải. Tiếp theo là THẬT- LUÔN SỐNG THẬT, bởi khi yêu người phụ nữ rất thật lòng. Nhưng nên biết khi yêu thì em nấu ăn rất ngon,một khi đã ghét thì bỏ tí muôi ặn tí. Đến lúc đó đừng có la làng. Hi hi” “Chữ thứ là NHẪN- anh biết không,phụ nữ bọn em rất giỏi nhẫn nhịn , đôi khi là nhẫn nhục !” “Cuối cùng dĩ nhiên là chữ TÂM- lương tâm trong sạch , hướng tới những điều tốt đẹp.” Dứt lời Vợ cười ha hả nói : “khi cộng lại thì nó mới vừa đấy các ông, để các ông còn biết quay đầu là bờ. bây giờ anh thử nghiệm lại chữ em vừa nói xem nào.” Tôi điểm lại những lời vàng ý ngọc Vợ Lớn vừa thuyết giảng, khóe miệng bất giác lắp bắp kinh hãi "PHẢI THẬT NHẪN TÂM!!?” Đó là những lời nói cuối cùng trong đêm hôm ấy, cũng là lời kết cho những tháng ngày hạnh phúc. Vợ Lớn là như vậy , mạnh mẽ dứt khoát không dông dài. Thật lâu sau này chúng tôi có dịp gặp lại, nhưng đó là một câu chuyện rất khác. oo. Tôi thức dậy lúc ánh nắng đã chiếu rọi khắp gian phòng,không hề ngạc nhiên vì Vợ Lớn đã đi khỏi. Trên bàn có để sẵn bàn chải đánh răng còn mới nguyên,bên cạnh viết mấy chữ chỉnh chu “dùng khăn mặt của em cũng được.” Ở trước cửa không thấy bóng dáng đôi giày. Tôi bèn ra phía hộc tủ bên dưới gầm cầu thang. Cửa tủ vừa mở đôi giày đen lập tức rơi ra ngoài. “Biết ngay mà.” - Vợ Lớn luôn biết cách xóa dấu vết giúp tôi. Theo kinh nghiệm quan sát chục năm trong nghề thì mẹ của Vợ cũng đã ra ngoài từ sáng sớm. Như vậy,tôi yên chí ngồi vào bàn ăn , dùng bữa sáng đã chuẩn bị sẵn,nhớ lại những món ngon tuyệt Vợ từng nấu. Chỉ lát nữa thôi, tôi phải đi. __________________