Bộ dạng Lâm Sâm trùm mũ bước trong mưa lay động ký ức của Tần Chiêu Chiêu, gợi cô nhớ tới bóng dáng Kiều Mục bước đi trong đêm cô đứng chờ bên ngoài “Trung Nam Hải”. Cô cứ thế vô thức trông lại lần nữa, không ngờ lại gặp đúng ánh mắt Lâm Sâm. Cậu ta thẳng thắn nhìn cô, hẳn là đang thấy lạ lắm, rốt cuộc cô nhìn gì cậu ta chứ? Cô nhất thời đỏ mặt, xấu hổ nhếch miệng bày ra một nụ cười vội vã. Với cô, đây chỉ là một lời chào lịch sự, cô vẫn thường chào bạn bè trong lớp như vậy, giữa đường tầm mắt vô tình gặp nhau thì gật đầu mỉm cười một cái. Cô hoàn toàn không hay biết lúc ấy nụ cười ngượng ngùng cùng gương mặt đỏ hồng xấu hổ của mình đã khiến nam sinh kia chấn động nhường nào.
Chậm bước theo hồ, cuối cùng cũng đến chỗ chơi.
Trên hồ có rất nhiều trò chơi trên nước: thuyền máy, thuyền đụng trên nước hay bè mảng… Thuyền máy hay thuyền đụng thì ở công viên thành phố cũng có, đã đi chơi công viên cùng ba mẹ có ai chưa thử chơi những trò này? Chơi nhiều tới giờ gặp lại cũng không thấy còn gì mới mẻ, chẳng thà cứ thử bè trúc phong cách cổ xưa còn hấp dẫn hơn, rất nhiều học sinh xếp hàng chờ được ngồi bè trúc dạo quanh hồ.
Một chiếc bè trúc chở được tối đa tám người, tám chiếc ghế trúc xếp hai hàng dọc theo thân bè. Bốn người Tần Chiêu Chiêu lần lượt leo lên một chiếc bè, xong xuôi phát hiện còn dư một chỗ trống. Chu Minh Vũ và Lâm Sâm xếp hàng ngay sau họ, cứ nghĩ hai người sẽ lên chung một chiếc bè khác, không ngờ Lâm Sâm lại bỏ mặc Chu Minh Vũ, nhảy lên bè trúc chiếm nốt chiếc ghế còn lại.
“Mộc Mộc, đồ trọng sắc khinh bạn!”
Chu Minh Vũ oán hận, Vu Thiến cười cười. “Tần Chiêu Chiêu, cậu đổi chỗ cho Diệp Thanh đi.”
Tần Chiêu Chiêu là người sau cùng của nhóm lên bè, ngồi ở một trong hai chiếc ghế cuối hàng, Lâm Sâm lên cuối, ngồi sóng vai với cô.
Diệp Thanh không muốn hùa theo, mở miệng oán trách: “Đang yên đang lành sao phải đổi chứ? Không đổi!”
Sào trúc chống xuống, bè trúc từ từ rời bờ. Nước xanh mênh mang lăn tăn gợn sóng, xa xa núi xanh biêng biếc mơ màng trong mưa bụi. Bè trúc nhẹ nhàng lướt trên mặt hồ. Tới giữa hồ, mưa lớn dần, nước mưa như vô số hạt châu tan vào lòng hồ thăm thẳm sắc thiên thanh, tiếng mưa tí tách như bạch châu rớt khay ngọc.
Tần Chiêu Chiêu mở chiếc ô hoa, tán ô vang lên tiếng mưa tí tách trong veo. Lâm Sâm bên cạnh không có ô che mưa, đành kéo nhanh mũ trùm kín đầu, tóc mái rủ trước trán ngấm mưa ướt đẫm. Bè trúc chật chội, hai người kề sát nhau, trời mưa lớn, cô mang theo ô, cậu không có, gần trong gang tấc không chia ô cho bạn cùng lớp cũng thật khó coi. Tất nhiên phải vậy, cô liền nghiêng tay che luôn cho Lâm Sâm.
Thấy ô che trên đầu, Lâm Sâm nhếch môi cười, ý cười từ trong lòng trào ra. “Cảm ơn Tần Chiêu Chiêu nhé!”
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười không đáp lại, trời mưa lớn, cô chỉ nhấc tay làm phúc, nếu là người khác hẳn cũng làm vậy thôi.
Nhưng Lâm Sâm không nghĩ vậy, cậu nhớ lúc trước Tần Chiêu Chiêu cứ quay lại nhìn mình mãi, còn thẹn thùng mỉm cười, đến giờ cô lại chủ động che mưa cho cậu, rõ ràng cô đối xử với cậu khác hẳn với mọi người. Một ngọn lửa ấm áp bùng lên trong lòng, mưa nặng hạt không dập được lửa ấm trong lòng cậu.
Dạo hết một vòng hồ vẫn “mưa trắng gieo châu nhảy rộn thuyền”, lên bờ Tần Chiêu Chiêu không tiện cho Lâm Sâm che ô cùng được nữa. Nam nữ sinh che chung ô quá nửa là người yêu, cô không muốn gây hiểu nhầm như thế, đành có ý tốt cho Lâm Sâm mượn ô, còn mình đi chung với Vu Thiến. Vu Thiến càu nhàu cô không nên cho Lâm Sâm mượn ô mới phải, cứ để cậu ta dầm mưa theo sau. Đến khi cậu ta toàn thân ướt đẫm, biết đâu Diệp Thanh sẽ mềm lòng, làm hòa, không thờ ơ với cậu ta nữa.
“Đây vốn là cơ hội tốt nhất cho Lâm Sâm thể hiện. Cậu có ý tốt khiến cậu ấy không kiên định ý chí, uổng công ông trời cho trận mưa đẹp như thế.”
Tần Chiêu Chiêu buồn cười, cảm thấy Vu Thiến hơi lậm phim truyền hình mất rồi. Trong phim, mỗi khi nam chính muốn xin lỗi nữ chính là y như rằng trời sẽ mưa. Nam chính phải đứng chờ thật lâu trong màn mưa mới có thể khiến nữ chính động lòng, bỏ hết hiềm khích xưa, đổi lấy một cái ôm thật chặt. Thực ra những cảnh như vậy xem một, hai lần còn thấy tương đối cảm động, xem nữa chỉ thấy sến đến buồn nôn. Nhớ có lần cô và Đàm Hiểu Yến xem ti vi có một đoạn tương tự, có điều nam chính trong phim không phải dầm mưa mà đứng trước cửa nhà nữ chính giữa trời tuyết, đứng từ lúc tuyết mới rơi đến tận khi tuyết ngập gối. Khi ấy Đàm Hiểu Yến còn cười. “Này, đã sửa thành tuyết rồi đấy. Mưa rồi, tuyết rồi, lần tới biên kịch muốn làm mới chắc phải để nam chính đứng giữa cơn mưa đá nhỉ!”
Lần này đi chơi thời tiết không đẹp, mưa liên miên lúc lớn lúc nhỏ, rất nhiều người cảm thấy mất hứng, riêng Lâm Sâm chỉ muốn hét lên khen ông trời một phen. Mưa được lắm, mưa hay lắm, mưa càng to càng tốt, trời không mưa lớn sao Tần Chiêu Chiêu cho cậu mượn ô chứ?
Tần Chiêu Chiêu lại nôn suốt dọc đường về, đối với người bị say, ngồi xe đúng là cực hình. Xe dừng ở cổng trường, mọi người xuống xe tự về. Tần Chiêu Chiêu nôn xong, toàn thân mệt rũ, không định về nhà mà vào ký túc xá nghỉ ngơi. Nhặt nhạnh đồ đạc chuẩn bị xuống, không thấy ô đâu mới nhớ ra ô còn đang trong tay Lâm Sâm.
Ngẩng đầu tìm người, đã thấy Lâm Sâm cầm ô đi tới. “Tần Chiêu Chiêu, giờ về nhà à?”
“Không, về ký túc xá thôi.”
“Vậy tôi đưa cậu về ký túc xá rồi cậu cho tôi mượn ô về nhà được không?”
Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, nhìn mưa như trút ngoài cửa xe, cậu ta tay không về nhà thật không tiện. Ngày mưa xe bus hay taxi đều khó kiếm, dầm mưa đợi thêm nửa ngày rất dễ bị cảm.
“Vậy… cũng được.”
Lâm Sâm miễn cưỡng đưa Tần Chiêu Chiêu về ký túc xá. Trăm ngàn giọt mưa tí tách rớt quanh tán ô hoa, chỉ riêng khoảng không bé nhỏ dưới tán ô khô ráo, hai người bất đắc dĩ phải đi sát nhau.
Tần Chiêu Chiêu lần đầu ở gần con trai như vậy, trong lòng có chút không thoải mái, chỉ muốn rảo bước đi nhanh về ký túc xá. Lâm Sâm vẫn đi chậm chạp, còn bảo cô đừng đi nhanh, đường toàn vũng nước đi nhanh sẽ bẩn giày và quần áo.
Cậu ta cao hơn cô một cái đầu, cầm ô ở bên trái cô, mỗi khi cậu ta quay sang nói chuyện, cô lại thấy hơi thở ấm nồng phả bên tai. Tai trái như bị lửa nóng thiêu đốt, theo bản năng cô dịch bước, muốn đứng xa một chút.
Lâm Sâm ghé lại gần, nghiêng ô che cho cô. “Tần Chiêu Chiêu, cậu say ghê thật đấy! Lúc đi nôn bốn lần, về cũng bốn lần…”
Tần Chiêu Chiêu không còn dạ nào lắng nghe nữa, cô cảm thấy đi chung một ô với nam sinh vừa xấu hổ vừa khó chịu, chẳng bằng cứ thế đội mưa chạy về còn hơn. Lòng chán nản, thật may có một nữ sinh đang về ký túc xá một mình, dù không phải bạn cùng lớp thân quen nhưng cô cũng không muốn nghĩ nhiều như thế.
“Cậu không cần đi cùng tôi nữa đâu, tôi đi cùng bạn nữ kia được rồi.”
Lời chưa dứt, Tần Chiêu Chiêu chạy khỏi chiếc ô hoa, chạy tới bên nữ sinh đi một mình kia, đi nhờ về ký túc xá. Cùng sống ở ký túc xá, dẫu bình thường không thân thiết thì ngẩng đầu cúi mặt cũng thấy nhau, bạn nữ kia cũng không hẹp hòi gì với cô.
Được đi chung một ô với Tần Chiêu Chiêu, Lâm Sâm cảm thấy hôm nay mưa quá dịu dàng. Mưa xuân rả rích như đóa hoa tinh tế, từng cánh, từng cánh trong suốt, êm dịu rụng rơi; hàng cây bên đường được tắm mưa lộ ra sắc xanh như ngọc bích. Cậu vốn không thích trời mưa, đến nay lần đầu tiên cảm thấy hóa ra mưa cũng nên thơ và lãng mạn biết mấy.
Tần Chiêu Chiêu cúi đầu ở bên, bóng dáng nhỏ nhắn, thấp hơn cậu cả một cái đầu; cúi mặt xuống thấy ngay mái tóc. Tóc cô không đen nhánh mà hoe hoe vàng, một sắc nâu trầm như hạt dẻ trĩu nặng đầu cành thu. Tóc suôn mềm buộc sau gáy, vài sợi hỗn loạn trên trán, theo gió phất phơ. Tóc lay động tỏa ra hương thơm dịu dàng như mùi hoa cỏ lẫn trong gió xuân mê người.
Tim không tự chủ được đập rộn ràng, Lâm Sâm cứ nghĩ mãi vẫn không biết có phải tóc con gái đều thơm như vậy hay không? Hương thơm lay động tâm hồn, thậm chí cậu còn bị kích thích đến độ muốn vùi mặt vào mái tóc ấy mà hít hà.
Nhưng có thế nào cậu cũng không dám vội vàng, cậu đã vội vàng trước mặt Tần Chiêu Chiêu một lần rồi. Nhớ tới năm lớp mười, phát hiện Tần Chiêu Chiêu nhặt được tiền đem giấu rồi như bị ma ám mà đưa ra cái “điều kiện” đó, cậu chỉ hận thời gian không thể quay ngược để mình có thể sửa sai. Mà không, quay lại một lần không đủ, phải thêm một lần nữa lúc xem Titanic, ngày đó ngồi bên cạnh một nữ sinh mà cậu có thể thoải mái “thưởng thức nghệ thuật” như vậy, vì cậu vốn không coi cô ra gì, không để ý cô có ấn tượng thế nào về mình, kết quả… Đến giờ muốn xóa đi những ấn tượng ấy có phải giống mất bò mới lo làm chuồng hay không? Cũng có thể thế, tuy lúc trước cô luôn giữ thái độ lịch sự nhưng vẫn xa cách với cậu song thái độ của cô hôm nay rõ ràng đã có biến chuyển.
Thế là Lâm Sâm quyết định mất bò mới lo làm chuồng, trước hết tỏ vẻ quan tâm. “Tần Chiêu Chiêu, cậu say ghê thật đấy! Lúc đi nôn bốn lần, về cũng bốn lần…”
Tần Chiêu Chiêu không đáp lại cậu, còn đột nhiên bỏ cậu lại mà đi cùng nữ sinh kia. Một mình cầm ô đứng nhìn cô xa dần, cậu giậm chân chán nản vô ngần.
Lâm Sâm xoay người một mình rời đi, vườn trường vẫn vườn trường ấy, cơn mưa vẫn cơn mưa này, nhưng cậu chẳng còn thấy nên thơ với lãng mạn ở đâu nữa. Dưới ô đã thiếu một người, tựa như thế giới muôn màu bỗng chốc chỉ còn hai sắc trắng – đen đơn điệu, thật buồn tẻ và vô vị.