Sau chuyến du xuân, Tần Chiêu Chiêu gặp phải một chuyện vô cùng phiền phức.
Chẳng hiểu sao bạn bè trong lớp đồn nhau cô thích Lâm Sâm. Lời đồn cũng có căn cứ lắm, nào là đi du xuân lần đó cô cứ thỉnh thoảng lại quay lại nhìn trộm cậu ta, còn xấu hổ bẽn lẽn cười, rồi chủ động cho cậu ta che ô cùng, rồi cho mượn ô… Lời đồn có căn cứ như thế, nếu Tần Chiêu Chiêu không phải Tần Chiêu Chiêu, chỉ sợ nghe xong cũng tin là thật, rằng cái cô Tần Chiêu Chiêu nọ đúng là thích cậu Lâm Sâm kia.
… Nhưng, Tần Chiêu Chiêu làm sao có thể thích Lâm Sâm được? Trong lòng cô rõ nhất điều này.
Tần Chiêu Chiêu đau đầu với lời đồn này, cũng không cách nào chối cãi. Dẫu cô đã đỏ mặt phủ nhận nhưng càng phủ nhận người khác nhìn vào càng nghĩ cô đang giấu đầu hở đuôi. Đến Vu Thiến cũng tin là thật, còn bảo cũng khó trách lần đó đi chơi cô chủ động cho Lâm Sâm mượn ô, hóa ra thấy người ta dầm mưa thì đau lòng, sợ người ta về sẽ cảm lạnh mà ốm. Cũng khó trách cô lại thích Trương Học Hữu đến thế, cũng vì Lâm Sâm thích nghe. Cậu ta mê Trương Học Hữu nhất lớp, bao nhiêu đĩa của Trương Học Hữu đều mua cả, cô đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Tần Chiêu Chiêu dở khóc dở cười, cô thích nghe Trương Học Hữu có khi còn trước cả Lâm Sâm. Chẳng qua cậu ta có cả tuyển tập Trương Học Hữu nên mọi người mới nghĩ cậu ta cực kỳ thích nhạc của anh ấy, rồi tưởng là cô học theo cậu ta.
Vu Thiến bảo Tần Chiêu Chiêu thích Lâm Sâm đúng là tự chuốc khổ vào mình. “Không phải cậu không biết Lâm Sâm thích Diệp Thanh, cậu thích cậu ta cũng được gì đâu.”
Tần Chiêu Chiêu chỉ hận không thể moi tim ra cho cô kiểm chứng. “Mình không thích Lâm Sâm thật mà!”
Cô còn ngây ngốc đi giải thích với Diệp Thanh, Diệp Thanh cười tỉnh queo. “Cậu thích cậu ta hay không đâu liên quan gì đến mình.”
Tự nhiên trong lớp xuất hiện một đôi “nhân vật chính”, cả lớp được dịp hứng chí mang họ ra trêu đùa. Thể dục giữa giờ xong, không biết ai viết hai câu từ nổi tiếng nhất của Tần Quán đời Tống trên bảng:
“Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì
Tẫn chích tại CHIÊU CHIÊU MỘC MỘC[]”
[] Nghĩa là: “Hai tình ví phỏng mãi lâu dài/ Ai khác ngoài Chiêu Chiêu Mộc Mộc.” Chơi chữ, nhại lại hai câu thơ: “Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì/ Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ” (Hai tình ví phỏng mãi lâu dài/ Đâu cứ phải mai mai tối tối – Nguyễn Xuân Tảo dịch) trong Thước kiều tiên của Tần Quán. Trong tiếng Trung, “chiêu chiêu mộc mộc” đồng âm với “triêu triêu mộ mộ” tức là “sớm tối bên nhau”.
Đã vậy, hai chữ Chiêu Chiêu Mộc Mộc còn được in đậm gạch chân, ai nhìn vào cũng không nhịn được cười, chữ Hán cùng âm khác chữ tráo được tới vậy cũng thật là khéo quá đi. Tần Chiêu Chiêu tập thể dục xong liền đi vệ sinh, vào lớp cũng gần tới giờ học, không để ý chữ trên bảng. Vào chỗ ngồi rồi mới thấy có gì không ổn, bạn bè chung quanh cứ quay sang ngó mình, cô có chút không hiểu. Vu Thiến bên cạnh liền nhắc cô nhìn lên bảng, đến lúc ấy mặt cô đỏ bừng như tấm lụa hồng.
Chuông vào lớp vang lên, bạn trực nhật liền xóa sạch bảng. Giáo viên vào lớp, Tần Chiêu Chiêu trong lớp thất thần, nhớ lại bốn chữ trên bảng mà đỏ mặt, tim đập rộn rã, không kìm được âm thầm nhắc mãi: Chiêu Chiêu… Mục Mục, Chiêu Chiêu… Mục Mục, Chiêu Chiêu… Mục Mục…[]
[] Chơi chữ: “mục” (tên Kiều Mục) đồng âm với “mộc” (cây) và “mộ” (buổi tối).
Sao trước kia cô chưa bao giờ nhận ra tên mình và tên Kiều Mục lại có thể ghép lại thành một cụm nghe êm tai như vậy nhỉ? Cô tảng lờ cái gì mà “Chiêu Chiêu Mộc Mộc” kia, cô chẳng liên quan gì tới biệt danh của Lâm Sâm hết.
Vẫn có câu, ngày nghĩ cái gì đêm mơ cái đó. Hôm sau rời giường các bạn cùng phòng khúc khích cười cô. “Tần Chiêu Chiêu, tối qua cậu cứ lẩm bẩm Chiêu Chiêu Mộc Mộc, Chiêu Chiêu Mộc Mộc suốt, thế mà còn kêu không hề thích Mộc Mộc nữa cơ.”
Lại còn nói mơ nữa, Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ mặt, cũng may chỉ nói mấy chữ kia thôi, không lộ thêm điều gì khác. Có điều, thêm chuyện này thì càng có thêm “chứng cứ” để người ta nghĩ cô thích Lâm Sâm… Rõ ràng chính miệng cô nói mơ như thế, muốn cãi cũng chẳng biết cãi đường nào.
Chuyện Tần Chiêu Chiêu nằm mơ nói “Chiêu Chiêu Mộc Mộc” được mấy nữ sinh truyền lại, Lâm Sâm mừng ra mặt.
“Thế nào, đã bảo cô ấy có ý với cậu còn gì. Mình mới thử một cái là ra ngay, có điều cô nàng này cũng rắn quá, rõ ràng trong mơ gọi tên cậu, thế mà vẫn cố sống cố chết chối bay chối biến.”
Cái kẻ phao tin đồn “Tần Chiêu Chiêu thích Lâm Sâm” không ai khác ngoài Chu Minh Vũ, không phải cậu ta rảnh rỗi kiếm chuyện phá phách, chẳng qua nam nữ sinh tuổi này đặc biệt thích những chuyện mơ hồ, thường dựa vào chút “manh mối” để suy diễn xem ai thích ai, sau đó bắt đầu lấy cớ ấy trêu chọc. Thật đúng là có thể đem hai người không liên quan gì nhau ghép thành một đôi.
Chu Minh Vũ nhìn ra Lâm Sâm thích Tần Chiêu Chiêu. Dẫu cậu ta sống chết không chịu nhận nhưng vừa nghe chuyện có thể Tần Chiêu Chiêu cũng thích mình là hai mắt sáng rỡ như kim cương lấp lánh. Ngẫm đi ngẫm lại, cũng thấy buổi đi chơi hôm ấy rõ ràng Tần Chiêu Chiêu cũng có ý với Lâm Sâm, Chu Minh Vũ quyết định lợi dụng điểm ấy, ra tay giúp bạn thân một phen. Lâm Sâm đã ngượng không muốn thừa nhận mình thích Tần Chiêu Chiêu thì để Tần Chiêu Chiêu thích cậu ta, thế là có thừa thể diện rồi chứ gì?
Tin đồn “Chiêu Chiêu Mộc Mộc” của Chu Minh Vũ mang lại hiệu quả bất ngờ, giờ trong lớp ai nhắc tới Tần Chiêu Chiêu và Lâm Sâm cũng cười vang mà gọi “Chiêu Chiêu Mộc Mộc”, ghép họ thành một đôi rất có triển vọng. Nhưng Chu Minh Vũ không ngờ được, Tần Chiêu Chiêu cũng cứng đầu hệt như Lâm Sâm, rành rành trong mơ gọi tên người mà tỉnh dậy vẫn liều chết không nhận; đã thế cô còn không buồn nói chuyện với Lâm Sâm, cứ thấy người là tránh mất; giữa đường gặp nhau là giả vờ không nhìn thấy, rảo bước đi thẳng, thậm chí không thèm liếc mắt lấy một lần.
Chu Minh Vũ cảm thấy hai người này đúng là xứng đôi vừa lứa, đến chết vẫn không nhận. Nhìn Lâm Sâm vui vui buồn buồn, cậu không khỏi thích chí khích đểu: “Mộc Mộc, cô ấy không nhận cũng chẳng sao nhỉ, đằng nào cậu cũng có thích cô ấy đâu.”
Lâm Sâm câm nín, đau khổ như người câm ngậm phải hoàng liên đắng, muốn nói cũng không nói được.
Tần Chiêu Chiêu trước sau chỉ có một cách xử lý: im lặng. Mọi người bảo cô thích Lâm Sâm, để chứng minh mình không liên quan tới cậu ta, cô quyết định không nói chuyện với cậu ta, cũng không qua lại dây dưa với cậu ta. Nếu cô cứ ngó lơ cậu ta, sớm muộn gì mọi người cũng tin cô không thích.
Không dây dưa với Lâm Sâm cũng chẳng có gì khó, trước kia cô chẳng qua lại mấy với cậu ta, lớp mười thì càng không nói, bị cậu ta bắt nạt còn suýt xách dao liều mạng với nhau, sau đó lúc nào cũng căng ra đề phòng nhau. Lên lớp mười một thì có khá hơn, giống như bạn bè cùng lớp; trong lòng đã rõ như vậy nên giờ có gặp nhau cũng chẳng gật đầu chào, cứ thế đi thẳng như không quen biết.
Tần Chiêu Chiêu không chỉ tránh Lâm Sâm, đồ gì liên quan tới cậu ta cô đều tránh cho bằng sạch. Giờ tự học mượn băng đĩa của ai cũng phải hỏi rõ xem chủ nhân là ai mới mượn, tránh để mọi người có cớ nghĩ vẩn vơ cô mượn chuyện để tiếp cận cậu ta. Cô thật sự không muốn vẽ thêm chuyện nữa.
Cô cẩn thận như vậy, Lâm Sâm cũng tựa như chẳng có quan hệ gì với cô. Mỗi lần gặp cô, cậu ta đều làm mặt lạnh, ra vẻ không muốn nhìn thấy cô. Cô tự nghĩ cũng hiểu được, người ta xôn xao “Chiêu Chiêu Mộc Mộc” với cô cũng chẳng sao, nhưng với Lâm Sâm lại có ảnh hưởng lớn. Cậu ta luôn muốn gần gũi Diệp Thanh, giờ các bạn cứ đồn đại ghép đôi cậu ta với cô, rõ ràng Diệp Thanh nhất định sẽ dỗi, càng không để ý đến cậu ta nữa. Nhất định giờ cậu ta đang căm tức, cực kỳ căm tức.
Tần Chiêu Chiêu đột nhiên cảm thấy áy náy, thấy mình đúng là không tốt, lúc đi chơi đang yên đang lành tự nhiên lại quay đầu ngó Lâm Sâm làm gì không biết, đã thế còn cho cậu ta mượn ô nữa chứ! Đúng như Vu Thiến nói, rõ ràng là phá hoại cơ hội tốt của cậu ta với Diệp Thanh, còn tự đẩy mình vào cảnh xấu hổ, bực bội này. Thật tình, càng nghĩ càng thấy hối hận, biết thế chẳng làm gì.
Sau khi cẩn thận quyết định, Tần Chiêu Chiêu thề từ giờ không tùy tiện chăm chăm nhìn con trai nữa, cũng không tùy tiện gật đầu chào hỏi hay mỉm cười với con trai, càng không đưa cái gì cho ai để tránh hiểu nhầm không cần thiết.
Có điều, hiểu lầm đã có thì không dễ xóa bỏ.
Nam sinh lớp Xã hội tên Tiêu Kiếm dẫu bị cô cự tuyệt vẫn có ý theo đuổi. Muốn sang phòng lớp Xã hội nhất định phải đi qua lớp cậu ta, đã vậy cậu ta còn ngồi ngay bên cửa sổ, mỗi lần Tần Chiêu Chiêu đi qua cậu ta sẽ hướng ánh mắt nóng bỏng dõi theo cô như tiễn hoa. Dần dà, con trai lớp cậu ta thấy cô là ầm ĩ: “Tiêu Kiếm…”, sau đó thì nháy mắt ra hiệu, cùng nhau rống lên: “Cô bé hàng xóm sắp đi qua chỗ cậu đấy!”
Tin tức Tần Chiêu Chiêu thích Lâm Sâm cuối cùng cũng lọt tới tai Tiêu Kiếm, chẳng biết ai đã thêm mắm dặm muối kể cho cậu ta nghe, rằng cô gái cậu ta thích giờ đang thích người khác.
Đương nhiên Tiêu Kiếm không vui, tuy trước kia Tần Chiêu Chiêu vẫn cự tuyệt cậu ta nhưng tốt xấu gì cô cũng không có bạn trai, không ở gần con trai; ít nhiều cậu ta cũng được an ủi. Tới giờ nghe tin cô thích Lâm Sâm, đến nằm mơ cũng gọi tên hắn, bình giấm chua này làm sao có thể nuốt trọn đây?
Với đa số nam sinh, tiếng chuông báo tan học buổi sáng giống như tiếng hô xung trận đầy phấn khích, giục họ lao như bay về phía nhà ăn của trường. Bởi vì đi muộn đến trễ sẽ phải xếp hàng chờ tới lượt mình, mà hàng ngũ dài như rồng rắn uốn lượn, đi sớm xếp hàng bớt khổ, có thể thoải mái chọn đồ ăn. Con trai thiếu kiên nhẫn tất nhiên sẽ chăm chăm tranh lên trước để xếp đầu.
Trưa nay cũng vậy, nam sinh vừa nghe giáo viên báo hết giờ là phóng ra khỏi lớp, Chu Minh Vũ và Lâm Sâm ỷ vào vị trí thuận lợi, luồn cửa sau chạy ra đầu tiên.
Tần Chiêu Chiêu không thích kiểu hùng hục chạy xuống nhà ăn như quỷ đói ấy, không đến sớm được thì cứ từ từ mà đến, cẩn thận thu dọn hết đồ đạc, sách vở trên bàn rồi mới cùng Vu Thiến đi ăn. Vừa xuống tới lầu hai đã thấy giáo viên chủ nhiệm mặt mày xanh lét áp tải hai nam sinh mặt mũi bầm dập lên lầu, một là Lâm Sâm, người kia là Tiêu Kiếm. Giữa hành lang kẻ lên người xuống, chạm mặt nhau, cả hai người họ không hẹn mà gặp cùng bình tĩnh liếc cô một cái.
Tần Chiêu Chiêu đón nhận ánh nhìn của hai người, trong lòng có chút hốt hoảng, trực giác nói cho cô biết hai người này vừa xảy ra chuyện liên quan tới cô. Rốt cuộc đã có chuyện gì?
Chu Minh Vũ kể cho cô nghe chuyện xảy ra, lúc Lâm Sâm chạy khỏi hành lang có vô ý làm rơi hộp cơm của hai nam sinh đi trước, một trong hai người đó là Tiêu Kiếm. Cậu ta lập tức xin lỗi, một người đã im lặng, chẳng hiểu sao Tiêu Kiếm mặt mũi xám ngoét hẩy đổ luôn hộp cơm trong tay Lâm Sâm, dùng đúng kiểu “gậy ông đập lưng ông” chơi lại Lâm Sâm. Đến nước ấy Lâm Sâm làm sao mà nhịn được, hai bên lời qua tiếng lại rồi xông vào đánh nhau. Người ngoài xúm lại xem, quây thành một vòng, đúng lúc ấy thì giáo viên đi qua. Cô lớn tiếng khiển trách cả hai, giờ còn lôi hai đứa lên văn phòng giảng cho một trận. Nói chung thì trưa nay hai người họ đừng mong được miếng cơm nóng, cô giáo mà chưa giảng đủ một tiếng “chính trị, kỷ luật” thì còn chưa thôi.
Chu Minh Vũ xuống nhà ăn mua trước một phẠđồ ăn ngon lành cho Lâm Sâm, trước khi đi còn đặc biệt quấn lấy Tần Chiêu Chiêu ỉ ôi: “Tần Chiêu Chiêu, lần này Mộc Mộc chịu nạn là do cậu đó!”
Chẳng may đánh rơi hộp cơm của người khác, người ta có thể hiểu, chẳng qua Tiêu Kiếm cố tình kiếm cớ để động thủ trút giận mà thôi, có ngốc mới không nhìn ra nguyên nhân. Mấy nam sinh cùng lớp Tiêu Kiếm ngồi gần Tần Chiêu Chiêu cố tình lớn tiếng: “Ái chà, giận dữ xông pha biên ải vì hồng nhan[] cơ đấy!”
[] Nguyên văn: “Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan”, bắt nguồn từ câu chuyện Ngô Tam Quế vì mỹ nhân Trần Viên Viên bị Lưu Tông Mẫn bắt mất mà quay sang đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, đem giang sơn Đại Minh dâng cho Mãn Thanh.
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy có lỗi với Lâm Sâm, cũng tại cô mà Tiêu Kiếm mới vì chút chuyện ấy kiếm cớ gây sự với cậu. Nếu không vì cô, hẳn cậu cũng không gặp thứ “tai bay vạ gió” này.
Mà giáo viên chặn được cuộc đánh nhau nhưng cái “tai bay vạ gió” này không dứt theo. Lúc đánh nhau, Tiêu Kiếm không chiếm được thế thượng phong, dẫu có đấm cho Lâm Sâm được một quả thì cũng lãnh trọn vẹn hai cái tát của cậu ta. Có câu đánh người không làm bẽ mặt, vuốt mặt cũng phải nể mũi, đằng này một nam sinh tuổi trẻ khí thịnh bị tát hai cái, còn gì nhục nhã hơn, Tiêu Kiếm thề phải đáp trả cả vốn lẫn lời.
Lớp mười một mới phân khối học nên lớp Tiêu Kiếm cũng có học sinh của lớp . cũ, người này đương nhiên không thể bỏ qua chuyện này, tin tức nhanh chóng truyền sang lớp Xã hội . Nghe nói Tiêu Kiếm có một ông anh họ bằng tuổi hùng cứ ở trường Thất Trung, cả trường Thất Trung không ai địch nổi người này; Tiêu Kiếm định đi tìm anh họ, nhờ anh ta mang vài người tới giúp cậu ta hả giận. Tan học sẽ chặn Lâm Sâm ở ngoài trường, cẩn thận dạy dỗ một chút.
Chu Minh Vũ can Lâm Sâm tránh voi chẳng xấu mặt nào, tan học cứ tránh đi là hơn, nhưng Lâm Sâm bỏ ngoài tai. Thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, thể diện quan trọng hơn hết thảy, giờ mà trốn chui trốn lủi thì còn gì mất mặt hơn. Cậu ta chẳng những không trốn, còn lôi một con dao bấm ra cắm phập lên mặt bàn, hùng hổ nói: “Muốn dạy dỗ thằng này á, thằng này cũng liều mạng với bọn nó, xem cuối cùng ai dạy dỗ ai!”
Tần Chiêu Chiêu hết hồn, ánh mặt trời rực rỡ bên song cửa vào tới mắt cô thành cuồng phong bão tố. Cô đã từng mất hết lý trí liều mạng một lần nên hiểu rõ đao kiếm không có mắt, lúc nóng giận, chẳng may Lâm Sâm làm liều đâm phải ai thì cái hậu họa cô gây ra nhất định rất nghiêm trọng. Không được, bất kể ra sao cô cũng không thể để họ làm lớn chuyện thêm nữa.
Tần Chiêu Chiêu định chạy qua tìm Tiêu Kiếm thuyết phục cậu ta đừng tìm người đánh Lâm Sâm nhưng Tiêu Kiếm không ở lớp, đã đi Thất Trung tìm anh họ rồi. Chuyện đã đến nước này không còn cản nổi nữa, cô chỉ còn cách về tìm Lâm Sâm, cùng Chu Minh Vũ khuyên cậu ta về nhà trước. Có điều, Lâm Sâm nhất định không chịu chùn bước, cô càng khuyên thì cậu ta càng khăng khăng có chết cũng không làm rùa đen rụt cổ.
Tần Chiêu Chiêu không hiểu, lời khuyên của cô chỉ làm cậu hăng máu hơn mà thôi. Làm sao cậu có thể tỏ ra khiếp đảm trước mặt người mình thích được? Cậu thà liều mạng lấy một cản mười, đầu rơi máu chảy cũng quyết không lùi bước chạy trốn.