Người Câm là phóng viên đã đưa tin về vụ án mạng này, lúc vụ án chưa được tra rõ ràng, anh ta đã gán cái danh tội phạm giết người cho Kẻ Điên.
Anh ta tuyên bố bạn học của Kẻ Điên nói cô có mâu thuẫn với người chết, còn khắc họa Kẻ Điên ra thành một nữ sinh vì tiền mà dám làm ra chuyện táng tận lương tâm.Những người khác đều khen Nhỏ Mù là một cô gái tốt, giúp người chết nhắm mắt, nhưng cô ta lại đẩy Kẻ Điên vô tội xuống địa ngục.
Bài báo đó không chỉ ảnh hưởng tới Kẻ Điên mà còn ảnh hưởng tới cha mẹ cô.Bà Tần mập mờ nói: “Nhóc à, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”Tên tội phạm bị móc mắt trong lồng giam số đeo bảng tên của Kẻ Điếc, Bạch Mộc Trạch âm thầm ghi nhớ rồi tiếp tục đi tới phía trước.
Họ tìm đến Người Câm, mong anh ta có thể xóa bài báo đó, đồng thời nói với đại chúng rằng thông tin này là giả, thực tế tin tức này đúng là giả thật. Nhưng Người Câm không chịu, nhờ có bài báo này mà anh ta đã trở thành phóng viên xuất sắc nhất trong tòa soạn, sự nổi tiếng đang ở trong tay, Người Câm vẫn đang không ngừng đào bới thông tin về Kẻ Điên thì sao có thể thừa nhận những tin tức đó không có thật được chứ.Người đàn ông thấy vẻ mặt kinh tởm của cô ta thì cảm thấy rất thú vị. Như một trò đùa, hắn trét máu lên mặt Lý Mạn, Lý Mạn giãy giụa hét lớn, Hứa Dạng lo lắng hỏi: “Chị Mạn, chị sao vậy?”
Tòa soạn tổ chức tiệc ăn mừng cho Người Câm, anh ta uống say rồi rời khỏi khách sạn, lúc rẽ vào góc lại bị một người mặc đồ đen trùm kín đầu rồi dẫn tới nhà tù số .Hứa Dạng bừng tỉnh, “Cho vay để phẫu thuật thẩm mỹ à, giờ có rất nhiều, ở trường chúng tôi còn quảng cáo bảo sinh viên phải cảnh giác với loại mưu mẹo này, nhưng sao cô ta với người tình của mình không bị nhốt chung vậy?”
Trong bóng tối, anh ta cảm thấy có người đang cầm kim may miệng mình lại, anh ta nghe Kẻ Điên đang nói: “Nếu cái miệng của anh đã không chịu nói thật thì chi bằng im lặng mãi mãi đi.”Thẩm Kha nói: “Có bản lĩnh thì cậu nói thẳng mặt hắn đi, nếu không được thì đừng có nói, ồn chết đi được.”Bài báo đó không chỉ ảnh hưởng tới Kẻ Điên mà còn ảnh hưởng tới cha mẹ cô.“Chị Mạn à, có cần tôi giúp không?”
“Khụ khụ khụ, nghẹn chết tôi rồi.” Hứa Dạng phát hiện miệng của mình đã cử động được, cực kỳ kích động: “Tôi nói chuyện được rồi, chị Mạn, tôi nói được rồi!”Bạch Mộc Trạch hỏi về chuyện vừa rồi của họ: “Sao người lại khiến quản ngục truy đuổi vậy?”“Ha ha ha, lấy đi.” Người đàn ông đã thỏa mãn, ném thẳng miếng da vào mặt Lý Mạn.
“Suỵt, coi chừng khiến quản ngục tới đấy.”“Kha Kha, anh nói thế là sai rồi, chúng ta phải nói nhiều để tăng thêm dũng khí chứ.”Người đàn ông nói: “Nhỏ Mù, cô không tới đây thì sao tôi đưa cho cô được?”
“À à.” Hứa Dạng hạ thấp giọng, “Chị Mạn à, chúng ta tới phòng số đi.”Họ tìm đến Người Câm, mong anh ta có thể xóa bài báo đó, đồng thời nói với đại chúng rằng thông tin này là giả, thực tế tin tức này đúng là giả thật. Nhưng Người Câm không chịu, nhờ có bài báo này mà anh ta đã trở thành phóng viên xuất sắc nhất trong tòa soạn, sự nổi tiếng đang ở trong tay, Người Câm vẫn đang không ngừng đào bới thông tin về Kẻ Điên thì sao có thể thừa nhận những tin tức đó không có thật được chứ.Hứa Dạng xung phong nhận việc đưa Lý Mạn tới cổng khu D, bản thân cậu ta sẽ ở ngoài hành lang chờ, chỉ cần NPC không nhảy ra dọa thì cậu ta vẫn có thể đảm bảo được.
“Khụ khụ khụ, nghẹn chết tôi rồi.” Hứa Dạng phát hiện miệng của mình đã cử động được, cực kỳ kích động: “Tôi nói chuyện được rồi, chị Mạn, tôi nói được rồi!”
Trong phòng giam số , tội phạm bị biến dạng kia thấy Nhỏ Mù tới thì rất kích động.Anh ta tuyên bố bạn học của Kẻ Điên nói cô có mâu thuẫn với người chết, còn khắc họa Kẻ Điên ra thành một nữ sinh vì tiền mà dám làm ra chuyện táng tận lương tâm.Nhỏ Mù vẫn kiên quyết: “Tôi đã nhìn thấy mà, tôi nhìn thấy thật!”
Cô ta gần như phát điên nhìn Lý Mạn, cảm thán nói: “Làn da đẹp thế, cho tôi đi.”Bạch Mộc Trạch cũng hành lễ lại: “Xin hỏi thầy, thứ mà thầy cần đang ở đâu?”
Hứa Dạng kéo Lý Mạn ra sau lưng, cảnh giác nói: “Cô đừng hòng.”Bà Tần bỗng nói: “Con nhóc gian xảo, bà đây cho cô một gợi ý nhé, người tình của con điên này ở khu D, cô có thể đi tìm hắn.”“Ê, tao đi thì sao, có bản lĩnh thì tới đánh tao đi!” Quản ngục đi rồi, Hứa Dạng mới bắt đầu kêu gào.
“Ha ha ha ha, đây là thứ các người muốn đúng không?” Người phụ nữ bị biến dạng cầm bảng tên Nhỏ Mù trong tay, huơ huơ trước mặt họ.Thấy cô ta cả người đầy máu bước ra, Hứa Dạng hơi run rẩy.Mùi máu tanh nồng cuộn trào trong không khí, dù Lý Mạn không nhìn thấy gì những cũng biết chắc chắn tình hình bên trong còn nghiêm trọng hơn so với khu C nhiều.Khu D… “Rốt cuộc nhà tù này có bao nhiêu khu vậy?”
Lý Mạn liền hỏi: “Cô muốn cái gì?”
Người phụ nữ bị biến dạng nhìn chằm chằm vào da mặt cô ta, thậm chí còn vươn tay định chạm vào, “Tôi á, muốn một khuôn mặt ưa nhìn.”“Được, cậu cẩn thận đấy.”Tòa soạn tổ chức tiệc ăn mừng cho Người Câm, anh ta uống say rồi rời khỏi khách sạn, lúc rẽ vào góc lại bị một người mặc đồ đen trùm kín đầu rồi dẫn tới nhà tù số .
Chẳng lẽ bắt người khác cởi mặt ra đưa cho cô à? Lý Mạn không làm được.Nếu Hứa Dạng chỉ có một mình thì sẽ có cơ hội chạy trốn được, nhưng cậu ta lo lắng cho an toàn của Lý Mạn nên hành động bị trì hoãn đôi chút, cả hai đều bị quản ngục tóm gọn, kéo về khu A.
Bà Tần bỗng nói: “Con nhóc gian xảo, bà đây cho cô một gợi ý nhé, người tình của con điên này ở khu D, cô có thể đi tìm hắn.”Trong bóng tối, anh ta cảm thấy có người đang cầm kim may miệng mình lại, anh ta nghe Kẻ Điên đang nói: “Nếu cái miệng của anh đã không chịu nói thật thì chi bằng im lặng mãi mãi đi.”
Khu D… “Rốt cuộc nhà tù này có bao nhiêu khu vậy?”Bà Tần nói thêm: “Tên đó là chủ mưu, cho vay tiền, còn con này thì hướng dẫn bọn họ để đi vay.”
Bà Tần mập mờ nói: “Nhóc à, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”Có lẽ là cần có thông tin khác nữa, anh không lãng phí thời gian mà quay về nói manh mối tìm được ở khu D cho Lý Mạn nghe.
Lý Mạn nói cảm ơn bà Tần rồi lại đi cùng với Hứa Dạng.“Hung thủ và đồng phạm à, tôi hiểu rồi.”Lý Mạn đứng đó đỡ đẫn, không đáp lạiCô ta gần như phát điên nhìn Lý Mạn, cảm thán nói: “Làn da đẹp thế, cho tôi đi.”
Ở cuối khu C có một ngã rẽ, rẽ vào có thể thấy được bảng hiệu khu D treo trên tường. Bảng hiệu gỉ sét vẫn còn dính chút máu khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Mùi máu tanh nồng cuộn trào trong không khí, dù Lý Mạn không nhìn thấy gì những cũng biết chắc chắn tình hình bên trong còn nghiêm trọng hơn so với khu C nhiều.
“Chị Mạn à, cô nắm áo tôi đi.” Hứa Dạng nói.Lý Mạn nói gợi ý của bà Tần cho anh biết: “Giáo sư Bạch, trong khu D có người tình của cô gái bị hủy nhan sắc ở khu C, cô ta muốn có một làn da đẹp.”
“Được, cậu cẩn thận đấy.”Không đợi họ trả lời, bà Tần liền phỉ nhổ: “Hừ, hạng người trong công ty cho người khác vay tiền để phẫu thuật thẩm mỹ như mi thì nên chết đi cho rồi!”Lý Mạn hét lên, da mặt rơi xuống đất.Lý Mạn nói cảm ơn bà Tần rồi lại đi cùng với Hứa Dạng.
Họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho nguy hiểm sắp tới, nhưng ai ngờ vừa bước vào khu D thì chuông báo động đã réo lên.
Nếu Hứa Dạng chỉ có một mình thì sẽ có cơ hội chạy trốn được, nhưng cậu ta lo lắng cho an toàn của Lý Mạn nên hành động bị trì hoãn đôi chút, cả hai đều bị quản ngục tóm gọn, kéo về khu A.Bạch Mộc Trạch đã có được manh mối nên không gấp, anh đi thẳng tới phía trước.Người phụ nữ bị biến dạng nhìn chằm chằm vào da mặt cô ta, thậm chí còn vươn tay định chạm vào, “Tôi á, muốn một khuôn mặt ưa nhìn.”Chậc, sư thầy nói chuyện có khác.
Quản ngục uy hiếp: “Lá gan không nhỏ nhỉ, khu D mà cũng dám xông vào, đừng trách ông đây không nhắc nhở bọn mày, ở đó đều giam tội phạm tội nặng không đấy! Nếu bọn mày chọc giận chúng thì, hừ, e là không sống tới ngày gặp được quan tòa đâu!”
Hắn cầm dùi cui điện gõ vào từng phòng giam, chỉ có khi tới trước mặt Bạch Mộc Trạch, vì e ngại Nguyên Tinh Thần nên đành trừng mắt nhìn anh một cái rồi bỏ đi chứ không ở lại lâu.
“Ê, tao đi thì sao, có bản lĩnh thì tới đánh tao đi!” Quản ngục đi rồi, Hứa Dạng mới bắt đầu kêu gào.Trong phòng giam số là một sư thầy mặc áo cà sa màu xám, ngồi khoanh chân, chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm đọc kinh Phật. So với những tù nhân khác, người này quá sạch sẽ, không hợp với chỗ như địa ngục thế này.Nhưng lúc được phóng viên phỏng vấn, Nhỏ Mù lại nói: “Tôi đã nhìn thấy, là Kẻ Điên đẩy đấy!”
Thẩm Kha nói: “Có bản lĩnh thì cậu nói thẳng mặt hắn đi, nếu không được thì đừng có nói, ồn chết đi được.”
“Kha Kha, anh nói thế là sai rồi, chúng ta phải nói nhiều để tăng thêm dũng khí chứ.”Đi ngang qua khu B, người phụ nữ trong phòng số muốn nói chuyện với anh nhưng vì kiêng dè Nguyên Tinh Thần mà từ bỏ, đành phải ngồi trong xó xỉnh nhìn anh đi, haizz, người đàn ông này đúng là cực phẩm mà.“Ha ha ha ha, đây là thứ các người muốn đúng không?” Người phụ nữ bị biến dạng cầm bảng tên Nhỏ Mù trong tay, huơ huơ trước mặt họ.
Bạch Mộc Trạch hỏi về chuyện vừa rồi của họ: “Sao người lại khiến quản ngục truy đuổi vậy?”“Ha ha ha ha, được, được chứ! Đúng là báo ứng mà, con đàn bà xấu xa đó dám bán đứng tôi, xứng đáng bị kết cục như thế, bảo Nhỏ Mù tới đây đi, tôi sẽ đưa miếng da mặt này cho các người.”
Hứa Dạng cũng không biết: “Chúng tôi nhận được gợi ý của NPC, tới khu D tìm manh mối nhưng mới bước vào đã bị bắt, chưa kịp làm gì hết.”“À à.” Hứa Dạng hạ thấp giọng, “Chị Mạn à, chúng ta tới phòng số đi.”Dưới lòng bàn chân dính thứ gì đó sền sệt, Bạch Mộc Trạch như đang đi trên mặt đất sau cơn mưa.
Lý Mạn nghĩ ngợi một chút, phát hiện vấn đề: “Lúc ở khu C có hơn người bước vào cũng có cảnh báo, vì thế tôi nghĩ hẳn là số người vượt mức rồi, khu D chỉ cho người chơi vào thôi.”Bạch Mộc Trạch không thấy thông tin của Đồ Đần và Kẻ Điếc ở khu C, nếu có khu D tồn tại thì chắc chắn manh mối ở đó rồi.
Bạch Mộc Trạch không thấy thông tin của Đồ Đần và Kẻ Điếc ở khu C, nếu có khu D tồn tại thì chắc chắn manh mối ở đó rồi.Người phụ nữ như lấy được vật báu, mừng rỡ vuốt ve gương mặt đó, sau đó gắn miếng da lên mặt mình ngay trước mặt người, “Các người nói xem, tôi có đẹp không hả?”Trong lồng giam số , một người đàn ông bị lột mất một mảng da có vẻ như đang vuốt thứ gì đó, Bạch Mộc Trạch tới gần mới phát hiện đó là mặt của một người phụ nữ!
“Tôi tới đó xem thử, mọi người chờ ở đây đi.”“Chị Mạn! Bị thương ở đâu vậy?”
Lý Mạn nói gợi ý của bà Tần cho anh biết: “Giáo sư Bạch, trong khu D có người tình của cô gái bị hủy nhan sắc ở khu C, cô ta muốn có một làn da đẹp.”Hắn cầm dùi cui điện gõ vào từng phòng giam, chỉ có khi tới trước mặt Bạch Mộc Trạch, vì e ngại Nguyên Tinh Thần nên đành trừng mắt nhìn anh một cái rồi bỏ đi chứ không ở lại lâu.
“Ừm, tôi hiểu rồi.”
Cô ta ngồi xổm xuống đất, bịt miệng nôn khan, dạ dày như muốn nứt toác.
Đi ngang qua khu B, người phụ nữ trong phòng số muốn nói chuyện với anh nhưng vì kiêng dè Nguyên Tinh Thần mà từ bỏ, đành phải ngồi trong xó xỉnh nhìn anh đi, haizz, người đàn ông này đúng là cực phẩm mà.
Tới khu D, mùi máu tanh nồng nặc khiến Bạch Mộc Trạch nhíu mày, chợt nhớ tới câu nói của cụ già ở khu C vừa rồi: “Nhóc con, chớ tới gần phòng giam đấy.” Bạch Mộc Trạch càng cảm thấy đây là một nơi nguy hiểm.
Những lồng giam ở khu D khá đặc biệt, chúng được treo trên không trung như những con vật trong lò mổ đang chờ bị giết thịt.Lý Mạn sợ nguy hiểm nên luôn tựa vào tường để nói chuyện, cách người đàn ông kia khoảng mấy mét. Cô ta từ từ đưa tay ra phía trước, đụng phải lan can lồng giam, tay dính đầy máu.
Mùi máu tanh bốc ra từ trên người tội phạm, có người bị móc hết mắt, có người bị chặt tứ chi, còn có người… bị lột đi cả một lớp da.Bảng tên của Đồ Đần đang dán trước ngực ông ta.
Dưới lòng bàn chân dính thứ gì đó sền sệt, Bạch Mộc Trạch như đang đi trên mặt đất sau cơn mưa.
Tên tội phạm bị móc mắt trong lồng giam số đeo bảng tên của Kẻ Điếc, Bạch Mộc Trạch âm thầm ghi nhớ rồi tiếp tục đi tới phía trước.Lý Mạn dán bảng tên lên người, đôi mắt cay xè không chịu nổi được, cô ta hét thảm rồi tiếp nhận ký ức của Nhỏ Mù.
Trong lồng giam số , một người đàn ông bị lột mất một mảng da có vẻ như đang vuốt thứ gì đó, Bạch Mộc Trạch tới gần mới phát hiện đó là mặt của một người phụ nữ!Nghe tiếng Bạch Mộc Trạch, người đàn ông bật cười: “Ha ha ha, thứ đó là thứ gì?”
“Ở khu C có một quý cô muốn thứ trong tay anh.”
Nghe tiếng Bạch Mộc Trạch, người đàn ông bật cười: “Ha ha ha, thứ đó là thứ gì?”Hứa Dạng cũng không biết: “Chúng tôi nhận được gợi ý của NPC, tới khu D tìm manh mối nhưng mới bước vào đã bị bắt, chưa kịp làm gì hết.”
Bạch Mộc Trạch trả lời chi tiết hơn: “Gương mặt bị hủy của cô ta.”Bạch Mộc Trạch trả lời chi tiết hơn: “Gương mặt bị hủy của cô ta.”
“Ha ha ha ha, được, được chứ! Đúng là báo ứng mà, con đàn bà xấu xa đó dám bán đứng tôi, xứng đáng bị kết cục như thế, bảo Nhỏ Mù tới đây đi, tôi sẽ đưa miếng da mặt này cho các người.”Lý Mạn liền hỏi: “Cô muốn cái gì?”
Bạch Mộc Trạch đã có được manh mối nên không gấp, anh đi thẳng tới phía trước.Cô ta dựa vào tường để thở, nhờ Hứa Dạng dìu tới khu C, đưa miếng da kia cho người phụ nữ bị biến dạng.
Trong phòng giam số là một sư thầy mặc áo cà sa màu xám, ngồi khoanh chân, chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm đọc kinh Phật. So với những tù nhân khác, người này quá sạch sẽ, không hợp với chỗ như địa ngục thế này.Lý Mạn không muốn nói chuyện nên chỉ lắc đầu tỏ ý mình không sao.
“Thầy ơi, có thể cho tôi bảng tên trên người thầy không?”Chẳng lẽ bắt người khác cởi mặt ra đưa cho cô à? Lý Mạn không làm được.Hứa Dạng kéo Lý Mạn ra sau lưng, cảnh giác nói: “Cô đừng hòng.”“Suỵt, coi chừng khiến quản ngục tới đấy.”
Bảng tên của Đồ Đần đang dán trước ngực ông ta.
Sư thầy mở mắt, cúi người hành lễ với Bạch Mộc Trạch. Ông ta chỉ vào đầu mình rồi nói: “Bần tăng đang thiếu một thứ ở đây, nếu thí chủ có thể giúp tôi lấy lại thì tôi sẽ đưa thứ này cho cậu.”
Bạch Mộc Trạch cũng hành lễ lại: “Xin hỏi thầy, thứ mà thầy cần đang ở đâu?”Trong phòng giam số , tội phạm bị biến dạng kia thấy Nhỏ Mù tới thì rất kích động.
Sư thầy chỉ tới phía trước: “Ở cuối ngục.”
Chậc, sư thầy nói chuyện có khác.“Oẹ! Không cần, cậu đừng đi vào!” Lý Mạn đáp. Cô ta xoa ngực làm dịu cơn buồn nôn, sau đó đưa tay sờ xuống đất, cầm miếng da mềm mại kia trong tay, Lý Mạn run rẩy đứng dậy, lảo đảo rời khỏi khu D.
Bạch Mộc Trạch đi theo lời hướng dẫn của ông ta, nhưng cuối cùng chỉ có mặt tường rỗng tuếch chứ chẳng có gì.
Có lẽ là cần có thông tin khác nữa, anh không lãng phí thời gian mà quay về nói manh mối tìm được ở khu D cho Lý Mạn nghe.
Hứa Dạng xung phong nhận việc đưa Lý Mạn tới cổng khu D, bản thân cậu ta sẽ ở ngoài hành lang chờ, chỉ cần NPC không nhảy ra dọa thì cậu ta vẫn có thể đảm bảo được.Bạch Mộc Trạch đi theo lời hướng dẫn của ông ta, nhưng cuối cùng chỉ có mặt tường rỗng tuếch chứ chẳng có gì.
Lý Mạn tìm thấy người đàn ông kia, nói rõ mục đích của mình.
Người đàn ông nói: “Nhỏ Mù, cô không tới đây thì sao tôi đưa cho cô được?”Họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho nguy hiểm sắp tới, nhưng ai ngờ vừa bước vào khu D thì chuông báo động đã réo lên.
Lý Mạn sợ nguy hiểm nên luôn tựa vào tường để nói chuyện, cách người đàn ông kia khoảng mấy mét. Cô ta từ từ đưa tay ra phía trước, đụng phải lan can lồng giam, tay dính đầy máu.
Người đàn ông thấy vẻ mặt kinh tởm của cô ta thì cảm thấy rất thú vị. Như một trò đùa, hắn trét máu lên mặt Lý Mạn, Lý Mạn giãy giụa hét lớn, Hứa Dạng lo lắng hỏi: “Chị Mạn, chị sao vậy?”
Lý Mạn đứng đó đỡ đẫn, không đáp lại
“Ha ha ha, lấy đi.” Người đàn ông đã thỏa mãn, ném thẳng miếng da vào mặt Lý Mạn.
Lý Mạn hét lên, da mặt rơi xuống đất.
Cô ta ngồi xổm xuống đất, bịt miệng nôn khan, dạ dày như muốn nứt toác.
“Chị Mạn à, có cần tôi giúp không?”Mùi máu tanh bốc ra từ trên người tội phạm, có người bị móc hết mắt, có người bị chặt tứ chi, còn có người… bị lột đi cả một lớp da.
“Oẹ! Không cần, cậu đừng đi vào!” Lý Mạn đáp. Cô ta xoa ngực làm dịu cơn buồn nôn, sau đó đưa tay sờ xuống đất, cầm miếng da mềm mại kia trong tay, Lý Mạn run rẩy đứng dậy, lảo đảo rời khỏi khu D.
Thấy cô ta cả người đầy máu bước ra, Hứa Dạng hơi run rẩy.
“Chị Mạn! Bị thương ở đâu vậy?”
Lý Mạn không muốn nói chuyện nên chỉ lắc đầu tỏ ý mình không sao.Lý Mạn tìm thấy người đàn ông kia, nói rõ mục đích của mình.
Cô ta dựa vào tường để thở, nhờ Hứa Dạng dìu tới khu C, đưa miếng da kia cho người phụ nữ bị biến dạng.
Người phụ nữ như lấy được vật báu, mừng rỡ vuốt ve gương mặt đó, sau đó gắn miếng da lên mặt mình ngay trước mặt người, “Các người nói xem, tôi có đẹp không hả?”Lý Mạn nghĩ ngợi một chút, phát hiện vấn đề: “Lúc ở khu C có hơn người bước vào cũng có cảnh báo, vì thế tôi nghĩ hẳn là số người vượt mức rồi, khu D chỉ cho người chơi vào thôi.”
Không đợi họ trả lời, bà Tần liền phỉ nhổ: “Hừ, hạng người trong công ty cho người khác vay tiền để phẫu thuật thẩm mỹ như mi thì nên chết đi cho rồi!”
“Bà già này, bà biết cái gì!” Người phụ nữ biến dạng sờ lên mặt, không hề ý thức được lỗi lầm của mình: “Thích chưng diện là thiên tính của phụ nữ rồi, đều do bọn chúng tự nguyện, liên quan gì đến chúng tôi! Tôi chỉ nói cho chúng biết là có một con đường tắt để đẹp hơn thôi, tôi không sai!”“Bà già này, bà biết cái gì!” Người phụ nữ biến dạng sờ lên mặt, không hề ý thức được lỗi lầm của mình: “Thích chưng diện là thiên tính của phụ nữ rồi, đều do bọn chúng tự nguyện, liên quan gì đến chúng tôi! Tôi chỉ nói cho chúng biết là có một con đường tắt để đẹp hơn thôi, tôi không sai!”Ở cuối khu C có một ngã rẽ, rẽ vào có thể thấy được bảng hiệu khu D treo trên tường. Bảng hiệu gỉ sét vẫn còn dính chút máu khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Hứa Dạng bừng tỉnh, “Cho vay để phẫu thuật thẩm mỹ à, giờ có rất nhiều, ở trường chúng tôi còn quảng cáo bảo sinh viên phải cảnh giác với loại mưu mẹo này, nhưng sao cô ta với người tình của mình không bị nhốt chung vậy?”
Bà Tần nói thêm: “Tên đó là chủ mưu, cho vay tiền, còn con này thì hướng dẫn bọn họ để đi vay.”Người phụ nữ lấy bảng tên xuống rồi ném tới, thét chói tai: “Nhỏ Mù, mày cũng chẳng phải thứ gì tốt lành, mày cũng đáng chết lắm!”
“Hung thủ và đồng phạm à, tôi hiểu rồi.”
Giọng Lý Mạn khàn khàn: “À thì, có thể đưa cho tôi chưa?” Máu trên mặt khiến cô ta rất khó chịu.
Người phụ nữ lấy bảng tên xuống rồi ném tới, thét chói tai: “Nhỏ Mù, mày cũng chẳng phải thứ gì tốt lành, mày cũng đáng chết lắm!”
Lý Mạn dán bảng tên lên người, đôi mắt cay xè không chịu nổi được, cô ta hét thảm rồi tiếp nhận ký ức của Nhỏ Mù.
Nhỏ Mù là nhân chứng cho lời khai quyết định Kẻ Điên có tội, hôm xảy ra vụ án, cô ta đứng dưới lầu, tận mắt trông thấy người chết rơi từ trên cao xuống.
Cô ta chỉ thấy Kẻ Điên hoảng loạn đứng ở cửa sổ chứ không hề thấy Kẻ Điên đẩy người chết xuống lầu.
Nhưng lúc được phóng viên phỏng vấn, Nhỏ Mù lại nói: “Tôi đã nhìn thấy, là Kẻ Điên đẩy đấy!”
Kẻ Điên van xin cô ta: “Cô nói thật đi chứ, rõ ràng cô không hề thấy mà!”“Tôi tới đó xem thử, mọi người chờ ở đây đi.”
Nhỏ Mù vẫn kiên quyết: “Tôi đã nhìn thấy mà, tôi nhìn thấy thật!”Nhỏ Mù hài lòng cầm tiền mà Thằng Thọt đưa về tới trường, Kẻ Điên đáng lẽ đang trong tù lại xuất hiện ở đấy, cô túm lấy Nhỏ Mù nói: “Rõ ràng không nhìn thấy mà sao cứ phải nói là thấy hả? Đôi mắt này của cô có cũng vô ích, hay là đừng nhìn thấy nữa nhé.”
Những người khác đều khen Nhỏ Mù là một cô gái tốt, giúp người chết nhắm mắt, nhưng cô ta lại đẩy Kẻ Điên vô tội xuống địa ngục.
Nhỏ Mù hài lòng cầm tiền mà Thằng Thọt đưa về tới trường, Kẻ Điên đáng lẽ đang trong tù lại xuất hiện ở đấy, cô túm lấy Nhỏ Mù nói: “Rõ ràng không nhìn thấy mà sao cứ phải nói là thấy hả? Đôi mắt này của cô có cũng vô ích, hay là đừng nhìn thấy nữa nhé.”