Lý Mạn khôi phục lại thị lực, không cần Hứa Dạng dẫn đường nữa.
Dương Manh Manh thấy cô ta khắp người toàn là máu bèn vội chạy tới: “Chị Mạn à, chị có bị thương không vậy?”“Chị Mạn…”Nút đỏ…
Lý Mạn tái mét mặt mày, yếu ớt trả lời: “Không có.”Bạch Mộc Trạch đọc lại câu chuyện lần nữa, cố gắng tìm ra manh mối trong đó.
Cô ta quay về phòng giam, định nằm nghỉ một chút nhưng trong mũi vẫn còn lưu lại mùi máu tanh khiến cô ta không kìm được mà nôn khan, thực sự rất khó chịu.Kẻ Điếc lan truyền rất nhiều thông tin về Kẻ Điên, một phần là tin đồn, một phần là những lời cô ta tự bịa ra, tóm lại chẳng có câu nào là thật.Tới khu D, Tưởng Thi Vũ ngửi được mùi máu tươi liền biết bên trong chẳng có gì tốt lành.
“Chị Mạn…”“Á á á á!”
Dương Manh Manh còn định hỏi nhưng bị Bạch Mộc Trạch ngăn lại, “Để cô ta nghỉ đi.”“Tù nhân số à, hiểu rồi, giờ tôi đi ngay đây.” Tưởng Thi Vũ hấp tấp đi lên, chốc sau lại hùng hổ chạy về, “Khu D đi như thế nào?”“Tôi không có nghe thấy!”
Anh đã đi qua khu D nên biết tình hình bên trong là thế nào, Lý Mạn hiện tại đã là rất đỡ rồi.Dương Manh Manh lo lắng: “Cô đã làm gì vậy hả?”Hắn dẫn Bạch Mộc Trạch tới một căn phòng trong góc, trên cửa phòng viết chữ phòng tạm giam, “Nhốt mày tiếng xem như trừng phạt.”
Tưởng Thi Vũ không nghe thấy, Bạch Mộc Trạch chỉ có thể viết ra cho cô ta đọc, anh dùng dây xích sắt vạch lên tường: Manh mối của cô ở khu D, cô phải tự đi.“Hình như Kẻ Điên thiếu nợ hay sao ấy, không ít đâu.”Bạch Mộc Trạch không phản bác lại được, anh không ngờ Tưởng Thi Vũ lại dùng cách này để lấy được bảng tên: “Ừm, cũng được.”
“Tôi biết rồi, sau đó thì sao?”Bạch Mộc Trạch khẽ xoa ấn đường nói: “Theo trình tự bình thường, cô phải hoàn thành yêu cầu của tù nhân trước rồi mới nhận được bảng tên, nhưng cô không làm thế mà trực tiếp cướp bảng tên của hắn, thế là phạm quy rồi.”
Bạch Mộc Trạch lại viết: Tìm tù nhân số .…Trên máy đếm giờ khu A, còn tiếng nữa. Thời gian còn đủ nhưng lúc này quản ngục lại tới, hắn chỉ vào Tưởng Thi Vũ nói: “Ở khu D có tù nhân tố cáo mày cướp đồ của hắn, phải bị phạt, tao sẽ trừ bọn mày nửa thời gian để cảnh cáo, nếu còn dám tái phạm, hừ, tao sẽ dẫn tụi mày tới phòng cải huấn luôn đấy!”
“Tù nhân số à, hiểu rồi, giờ tôi đi ngay đây.” Tưởng Thi Vũ hấp tấp đi lên, chốc sau lại hùng hổ chạy về, “Khu D đi như thế nào?”“Đi mau.” Quản ngục sau lưng đẩy anh một cái, Bạch Mộc Trạch bước tới trước vài bước.
Bạch Mộc Trạch huơ tay múa chân với cô ta, ra hiệu cô ta đi theo mình.“Lát nữa sẽ có một tù nhân được đưa vào phòng cải huấn, ngục cuối sẽ được mở ra.”
Lúc trước không nhìn ra Tưởng Thi Vũ cũng là một kẻ lắm lời, trên đường đi cô ta nói không ngừng, nhưng cũng vô dụng, Bạch Mộc Trạch có trả lời thì cô ta cũng chẳng nghe được.Cứ thế bị áp giải từ khu A tới khu D, quản ngục gõ vào tường vài cái, mặt tường chuyển động, mở ra không gian bên trong.
Tới khu D, Tưởng Thi Vũ ngửi được mùi máu tươi liền biết bên trong chẳng có gì tốt lành.“Thì, thì tất cả mọi người đều làm thế, tôi chỉ làm theo họ thôi.”
“Bên trong nguy hiểm lắm à?”Dương Manh Manh còn định hỏi nhưng bị Bạch Mộc Trạch ngăn lại, “Để cô ta nghỉ đi.”Vì Tưởng Thi Vũ phạm quy nên thời gian chỉ còn tiếng.
Bạch Mộc Trạch gật đầu.Thẩm Kha bị cô ta chọc cho bật cười, “Vậy cô cũng đâu thể cướp được chứ?”Dương Manh Manh thấy cô ta khắp người toàn là máu bèn vội chạy tới: “Chị Mạn à, chị có bị thương không vậy?”Hắn hung ác nhưng Tưởng Thi Vũ còn ác hơn, xoay tay nắm lấy cổ áo hắn rồi giật phăng bảng tên xuống.
Tưởng Thi Vũ thở một hơi thật dài rồi sải chân bước tới phía trước.“Tôi ở ngoài cửa nghe họ đang cãi nhau, Kẻ Điên nói gì mà nếu cô không đưa tiền cho tôi thì tôi sẽ giết cô.”Một bức tường này đã chia tách giữa địa ngục với thế gian. Bạch Mộc Trạch cứ nghĩ khu D đã đủ tối tăm rồi, nhưng tới đây mới chợt nhận ra bên ngoài chỉ là con muỗi. quả táo tương ứng với nút…
Tới trước lồng giam số , Tưởng Thi Vũ nói với hắn: “Này, tôi cần bảng tên của anh.” Tên tù nhân khẽ giật mình, đây là người chơi hay ăn cướp vậy?Nguyên Tinh Thần nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt rất đờ đẫn. Cô đặt một tờ giấy lên lớp kính rồi xoay người bỏ đi.“À, tôi cần tới đó để lấy đồ ạ.”Lúc này Bạch Mộc Trạch đang suy nghĩ làm cách nào mới vào được phòng cải huấn. Nghe quản ngục nói thì chỉ cần cướp thứ gì đó lần nữa sẽ thỏa điều kiện, trong lòng anh đã có ý tưởng.
Hắn đã mất mắt nhưng vẫn có thể phân biệt được chỗ Tưởng Thi Vũ đang đứng.
“Tôi muốn mắt của cô.”“Hắn không đòi cô thứ gì sao?”“Tôi muốn mắt của cô.”
“Hả?” Tưởng Thi Vũ chỉ thấy miệng hắn nhấp nháy, nhưng lại không hiểu hắn đang nói gì.Câu chuyện này rất đơn giản, chỉ nói rằng làm anh em thì phải khiêm nhường với nhau, nhưng nếu đọc kỹ thì thực ra trong câu chuyện cũng chẳng nói rõ nút nào mới đúng. quả táo tương ứng với nút, mời đưa ra lựa chọn.
“Tôi muốn đôi mắt của cô!”Tiếng gào thét vang vọng trong không gian, có phải đến hơn chục tù nhân như thế ở trong này.Thẩm Kha định bước ra giúp nhưng Bạch Mộc Trạch nháy mắt bảo anh ta đừng làm gì.
“Hả?” Tưởng Thi Vũ vẫn tỏ ra không nghe thấy, cô ta bước tới trước vài bước, đối diện với tên tù nhân.“Hả?” Tưởng Thi Vũ vẫn tỏ ra không nghe thấy, cô ta bước tới trước vài bước, đối diện với tên tù nhân.Tưởng Thi Vũ khoe bảng tên trước ngực: “Tất nhiên, đơn giản quá mà.”
“Tôi nói là tôi muốn đôi mắt của cô!” Lúc nói lần thứ , tên tù nhân đã không còn kiên nhẫn nữa, hắn túm chặt cổ áo Tưởng Thi Vũ, hung dữ hét lớn.
“Tôi không có nghe thấy!”Tưởng Thi Vũ thở một hơi thật dài rồi sải chân bước tới phía trước.“Tôi biết rồi, sau đó thì sao?”
Hắn hung ác nhưng Tưởng Thi Vũ còn ác hơn, xoay tay nắm lấy cổ áo hắn rồi giật phăng bảng tên xuống.Bỗng, trước mặt có một người xuất hiện.“Đúng thế, họ thường xuyên cãi nhau vì chuyện tiền bạc.”
Tù nhân trong lồng:???“Muộn rồi.”
Những phạm nhân khác:???
Tưởng Thi Vũ lại không hề hay biết, còn thân thiện nói với tù nhân trước mặt: “Cảm ơn nhé.”Lúc trước không nhìn ra Tưởng Thi Vũ cũng là một kẻ lắm lời, trên đường đi cô ta nói không ngừng, nhưng cũng vô dụng, Bạch Mộc Trạch có trả lời thì cô ta cũng chẳng nghe được.Quả nhiên, trên bàn có một hàng chữ: Mời xem hết câu chuyện này.
“Trả lại cho tao, trả lại cho tao!” Dù hắn có gọi thế nào thì Tưởng Thi Vũ cũng không nghe thấy gì, chỉ dán thẳng bảng tên lên người mình.Anh bước tới bên tường, nhìn cái nút một lúc lâu rồi quay lại bàn nhìn gợi ý.
Cơn ù tai khiến cô ta đau buốt, những lời của kẻ điếc chui thẳng vào tai.Bạch Mộc Trạch tìm trong phòng tạm giam, cuối cùng phát hiện manh mối trên mặt tường.
“Tôi ở ngoài cửa nghe họ đang cãi nhau, Kẻ Điên nói gì mà nếu cô không đưa tiền cho tôi thì tôi sẽ giết cô.”Quản ngục áp Bạch Mộc Trạch về lại khu A, lần này hắn không đưa anh vào thẳng phòng giam nhưng áp anh đi dạo một vòng như dạo phố, “Nhìn cho kỹ đi, nó! Dám làm trái phép tắc ở nhà tù số thì phải bị trừng phạt, tao sẽ đưa nó tới phòng cải huấn, nếu đứa nào tái phạm nữa cũng sẽ bị như thế!”“Hả?” Tưởng Thi Vũ chỉ thấy miệng hắn nhấp nháy, nhưng lại không hiểu hắn đang nói gì.
“Đúng thế, họ thường xuyên cãi nhau vì chuyện tiền bạc.”Bạch Mộc Trạch đáp lại: “Đi cướp đồ.”“Bên trong nguy hiểm lắm à?”
“Hình như Kẻ Điên thiếu nợ hay sao ấy, không ít đâu.”Quản ngục khóa trái cửa rồi bỏ đi, Bạch Mộc Trạch đứng nhìn cảnh tượng bên ngoài qua lớp cửa, anh phát hiện quản ngục sẽ cất những thứ lấy từ trên người tù nhân vào một cái bình nhỏ, xếp gọn lại trên kệ.Quản ngục mắng: “Con mẹ nó, trả đồ lại cho ông mày!”
“Tôi đều tận tai nghe được, tuyệt đối là sự thật!”Người nông dân vô cùng mừng rỡ, nói với nó: “Giỏi lắm, xem như để thưởng cho con, con có thể chọn đầu tiên.”
…Những phạm nhân khác:???“Trả lại cho tao, trả lại cho tao!” Dù hắn có gọi thế nào thì Tưởng Thi Vũ cũng không nghe thấy gì, chỉ dán thẳng bảng tên lên người mình.
Kẻ Điếc lan truyền rất nhiều thông tin về Kẻ Điên, một phần là tin đồn, một phần là những lời cô ta tự bịa ra, tóm lại chẳng có câu nào là thật.
Hôm đó trên đường về nhà, Kẻ Điếc bị người ta dẫn đi.Bạch Mộc Trạch lại viết: Tìm tù nhân số .
Bên tai là giọng nói của Kẻ Điên: “Tôi sẽ lấy tai của cô đi, dù sao với cô mà nói, có nghe được hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao cô cũng bịa ra mà, đúng không?”Có kẻ bị treo trên giá gỗ, quản ngục cầm sổ hỏi: “Giang Quốc Đống, tuổi, thực thi pháp luật bằng bạo lực gây ra cái chết của người bán hàng rong, có nhận tội không?”
Giờ chỉ còn đồ của Đồ Đần, anh nghĩ ngợi một chút rồi tới hỏi ông cụ ở phòng số .
Thấy Tưởng Thi Vũ ra nhanh như thế, Bạch Mộc Trạch cũng hơi kinh ngạc: “Lấy được rồi à?”Có lẽ thứ mà sư thầy muốn nằm ở đó, Bạch Mộc Trạch suy nghĩ xem làm cách nào mới tới đó được.
Tưởng Thi Vũ khoe bảng tên trước ngực: “Tất nhiên, đơn giản quá mà.”“Này Đại Bạch, cậu đi đâu đó?”
“Hắn không đòi cô thứ gì sao?”“Tôi chỉ chấp hành pháp luật thôi mà!”
“Đòi gì đâu? Tôi cứ tới cướp thẳng thôi.”
Bạch Mộc Trạch không phản bác lại được, anh không ngờ Tưởng Thi Vũ lại dùng cách này để lấy được bảng tên: “Ừm, cũng được.”
Giờ chỉ còn đồ của Đồ Đần, anh nghĩ ngợi một chút rồi tới hỏi ông cụ ở phòng số .Bạch Mộc Trạch cẩn thận đọc kỹ dòng chữ bên trên: Ấn vào nút đỏ, thời gian sẽ ngưng lại phút.
“Ông ơi, cuối ngục có cái gì vậy?”“Tao không cần biết những người khác thế nào, nhưng mày đã vào nhà tù số thì phải bị trừng phạt, nói đi, cái tay nào đánh người?”Bên tai là giọng nói của Kẻ Điên: “Tôi sẽ lấy tai của cô đi, dù sao với cô mà nói, có nghe được hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao cô cũng bịa ra mà, đúng không?”
Ông cụ chớp chớp con mắt khô khốc, hỏi anh: “Cậu muốn đi đâu?”Cô ta quay về phòng giam, định nằm nghỉ một chút nhưng trong mũi vẫn còn lưu lại mùi máu tanh khiến cô ta không kìm được mà nôn khan, thực sự rất khó chịu.
“À, tôi cần tới đó để lấy đồ ạ.”“Tôi nói là tôi muốn đôi mắt của cô!” Lúc nói lần thứ , tên tù nhân đã không còn kiên nhẫn nữa, hắn túm chặt cổ áo Tưởng Thi Vũ, hung dữ hét lớn.
“Lát nữa sẽ có một tù nhân được đưa vào phòng cải huấn, ngục cuối sẽ được mở ra.”Đối diện với quản ngục, Bạch Mộc Trạch không những không chạy mà còn xông lên cướp lấy dùi cui điện trong tay hắn.
Bạch Mộc Trạch sợ bản thân lại quên nên bèn nói với Tưởng Thi Vũ: “Nhớ lời ông ta nói.”“Đừng, xin anh đấy, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!”Cứ thế đi tới đi lui chuyến, Bạch Mộc Trạch mới phát hiện ra manh mối trong đó, hóa ra câu này chính là ẩn ý trong câu chuyện!
Trên máy đếm giờ khu A, còn tiếng nữa. Thời gian còn đủ nhưng lúc này quản ngục lại tới, hắn chỉ vào Tưởng Thi Vũ nói: “Ở khu D có tù nhân tố cáo mày cướp đồ của hắn, phải bị phạt, tao sẽ trừ bọn mày nửa thời gian để cảnh cáo, nếu còn dám tái phạm, hừ, tao sẽ dẫn tụi mày tới phòng cải huấn luôn đấy!”Tới trước lồng giam số , Tưởng Thi Vũ nói với hắn: “Này, tôi cần bảng tên của anh.” Tên tù nhân khẽ giật mình, đây là người chơi hay ăn cướp vậy?
Vì Tưởng Thi Vũ phạm quy nên thời gian chỉ còn tiếng.
Dương Manh Manh lo lắng: “Cô đã làm gì vậy hả?”
Tưởng Thi Vũ giang tay: “Có làm gì đâu, chẳng phải là chỉ lấy bảng tên thôi sao?”Bạch Mộc Trạch gật đầu.
Bạch Mộc Trạch khẽ xoa ấn đường nói: “Theo trình tự bình thường, cô phải hoàn thành yêu cầu của tù nhân trước rồi mới nhận được bảng tên, nhưng cô không làm thế mà trực tiếp cướp bảng tên của hắn, thế là phạm quy rồi.”Người nông dân hái được quả táo trong vườn, về nhà, anh ta nói với đứa con của mình: “Có táo to, táo vừa và táo nhỏ, các con tự chọn đi.”
Giờ Tưởng Thi Vũ mới hiểu ra: “À~ Hóa ra là thế. Nhưng không thể trách tôi được, tôi đâu có nghe thấy gì, mọi người đều biết mà.”
Thẩm Kha bị cô ta chọc cho bật cười, “Vậy cô cũng đâu thể cướp được chứ?”
“Nhưng chẳng phải cách này là nhanh nhất hay sao?”
Lúc này Bạch Mộc Trạch đang suy nghĩ làm cách nào mới vào được phòng cải huấn. Nghe quản ngục nói thì chỉ cần cướp thứ gì đó lần nữa sẽ thỏa điều kiện, trong lòng anh đã có ý tưởng.Con thứ bước lên quan sát, cầm một quả táo trong đó rồi cắn một miếng, quả táo vừa ngọt lại vừa ngon.Quản ngục lấy dao ra chém vào tay trái của hắn, Bạch Mộc Trạch quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp.
“Này Đại Bạch, cậu đi đâu đó?”
Bạch Mộc Trạch đáp lại: “Đi cướp đồ.”Trước đây đều do quản ngục bắt họ, giờ thì ngược lại, Bạch Mộc Trạch đi khắp nơi trong nhà tù để tìm hắn. Cuối cùng anh đụng phải quản ngục trong một góc.
Trước đây đều do quản ngục bắt họ, giờ thì ngược lại, Bạch Mộc Trạch đi khắp nơi trong nhà tù để tìm hắn. Cuối cùng anh đụng phải quản ngục trong một góc.“Hừ, vậy thu phí bảo kê của người bán hàng rong cũng là quy định à?”
“Mày, sao lại chạy ra ngoài rồi!”
Đối diện với quản ngục, Bạch Mộc Trạch không những không chạy mà còn xông lên cướp lấy dùi cui điện trong tay hắn.
Quản ngục mắng: “Con mẹ nó, trả đồ lại cho ông mày!”
Bạch Mộc Trạch vẫn gây hấn: “Đồ trong tay tôi rồi, có ngon thì tới lấy đi.”“Mày, sao lại chạy ra ngoài rồi!”“Tinh Thần.” Anh gọi.
“Đm, mày thật sự nghĩ có người che chở thì ông đây không dám đụng tới mày à?” Quản ngục bước lên túm lấy tay anh rồi đè lại, cướp dùi cui điện, ấn vào eo anh, “Hừ, chạy đi, xem ra nếu không cho mày nếm mùi một chút thì mày không biết sự lợi hại của ông đây rồi.”
Quản ngục áp Bạch Mộc Trạch về lại khu A, lần này hắn không đưa anh vào thẳng phòng giam nhưng áp anh đi dạo một vòng như dạo phố, “Nhìn cho kỹ đi, nó! Dám làm trái phép tắc ở nhà tù số thì phải bị trừng phạt, tao sẽ đưa nó tới phòng cải huấn, nếu đứa nào tái phạm nữa cũng sẽ bị như thế!”Lý Mạn tái mét mặt mày, yếu ớt trả lời: “Không có.”
Thẩm Kha định bước ra giúp nhưng Bạch Mộc Trạch nháy mắt bảo anh ta đừng làm gì.“Đòi gì đâu? Tôi cứ tới cướp thẳng thôi.”
Cứ thế bị áp giải từ khu A tới khu D, quản ngục gõ vào tường vài cái, mặt tường chuyển động, mở ra không gian bên trong.Tưởng Thi Vũ lại không hề hay biết, còn thân thiện nói với tù nhân trước mặt: “Cảm ơn nhé.”
Một bức tường này đã chia tách giữa địa ngục với thế gian. Bạch Mộc Trạch cứ nghĩ khu D đã đủ tối tăm rồi, nhưng tới đây mới chợt nhận ra bên ngoài chỉ là con muỗi.
Có kẻ bị treo trên giá gỗ, quản ngục cầm sổ hỏi: “Giang Quốc Đống, tuổi, thực thi pháp luật bằng bạo lực gây ra cái chết của người bán hàng rong, có nhận tội không?”Bạch Mộc Trạch sợ bản thân lại quên nên bèn nói với Tưởng Thi Vũ: “Nhớ lời ông ta nói.”
“Tôi chỉ chấp hành pháp luật thôi mà!”
“Hừ, vậy thu phí bảo kê của người bán hàng rong cũng là quy định à?”
“Thì, thì tất cả mọi người đều làm thế, tôi chỉ làm theo họ thôi.”Lý Mạn khôi phục lại thị lực, không cần Hứa Dạng dẫn đường nữa.
“Tao không cần biết những người khác thế nào, nhưng mày đã vào nhà tù số thì phải bị trừng phạt, nói đi, cái tay nào đánh người?”Con út nói: “Con nhỏ tuổi nhất, kính già yêu trẻ mà, con nên được ăn quả lớn nhất.”
Người đàn ông im lặng không nói gì, vì hắn biết chỉ cần mở miệng là sẽ có chuyện.
Quản ngục cũng chẳng vội, lật một trang trên quyển sổ, “Mày nghĩ là không nói thì bọn tao không biết à? Tội phạm vào đây rồi thì chẳng có gì mà bọn tao không biết cả, đưa tay trái ra.”
“Đừng, xin anh đấy, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!”
“Muộn rồi.”Tưởng Thi Vũ giang tay: “Có làm gì đâu, chẳng phải là chỉ lấy bảng tên thôi sao?”
Quản ngục lấy dao ra chém vào tay trái của hắn, Bạch Mộc Trạch quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp.
“Á á á á!”Tưởng Thi Vũ không nghe thấy, Bạch Mộc Trạch chỉ có thể viết ra cho cô ta đọc, anh dùng dây xích sắt vạch lên tường: Manh mối của cô ở khu D, cô phải tự đi.
Tiếng gào thét vang vọng trong không gian, có phải đến hơn chục tù nhân như thế ở trong này.
“Đi mau.” Quản ngục sau lưng đẩy anh một cái, Bạch Mộc Trạch bước tới trước vài bước.
Hắn dẫn Bạch Mộc Trạch tới một căn phòng trong góc, trên cửa phòng viết chữ phòng tạm giam, “Nhốt mày tiếng xem như trừng phạt.”
Quản ngục khóa trái cửa rồi bỏ đi, Bạch Mộc Trạch đứng nhìn cảnh tượng bên ngoài qua lớp cửa, anh phát hiện quản ngục sẽ cất những thứ lấy từ trên người tù nhân vào một cái bình nhỏ, xếp gọn lại trên kệ.
Có lẽ thứ mà sư thầy muốn nằm ở đó, Bạch Mộc Trạch suy nghĩ xem làm cách nào mới tới đó được.
Bỗng, trước mặt có một người xuất hiện.
Con ngươi Bạch Mộc Trạch hơi giãn ra, sau khi nhìn rõ người bên ngoài, vẻ mặt của anh trở nên vui mừng.
“Tinh Thần.” Anh gọi.Hắn đã mất mắt nhưng vẫn có thể phân biệt được chỗ Tưởng Thi Vũ đang đứng.
Nguyên Tinh Thần nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt rất đờ đẫn. Cô đặt một tờ giấy lên lớp kính rồi xoay người bỏ đi.
Bạch Mộc Trạch cẩn thận đọc kỹ dòng chữ bên trên: Ấn vào nút đỏ, thời gian sẽ ngưng lại phút.“Tôi muốn đôi mắt của cô!”
Nút đỏ…Trên đó có cái nút, kích thước khác nhau nhưng đều có màu đỏ, mật thất sẽ không đưa ra câu hỏi mang tính chất may rủi, chắc chắn là còn manh mối khác.
Bạch Mộc Trạch tìm trong phòng tạm giam, cuối cùng phát hiện manh mối trên mặt tường.
Trên đó có cái nút, kích thước khác nhau nhưng đều có màu đỏ, mật thất sẽ không đưa ra câu hỏi mang tính chất may rủi, chắc chắn là còn manh mối khác.
Quả nhiên, trên bàn có một hàng chữ: Mời xem hết câu chuyện này.Con trai cả nói: “Con là con cả, già trẻ phải có thứ tự, con nên được ăn quả lớn nhất.”
Người nông dân hái được quả táo trong vườn, về nhà, anh ta nói với đứa con của mình: “Có táo to, táo vừa và táo nhỏ, các con tự chọn đi.”Giờ Tưởng Thi Vũ mới hiểu ra: “À~ Hóa ra là thế. Nhưng không thể trách tôi được, tôi đâu có nghe thấy gì, mọi người đều biết mà.”
Con trai cả nói: “Con là con cả, già trẻ phải có thứ tự, con nên được ăn quả lớn nhất.”
Con út nói: “Con nhỏ tuổi nhất, kính già yêu trẻ mà, con nên được ăn quả lớn nhất.”
Chỉ có con thứ là im lặng không nói, người nông dân hỏi nó: “Sao con không chọn?”Bạch Mộc Trạch huơ tay múa chân với cô ta, ra hiệu cô ta đi theo mình.
Con trai thứ đáp: “Cho anh và em chọn trước đi ạ, con sẽ ăn quả còn lại.”
Người nông dân vô cùng mừng rỡ, nói với nó: “Giỏi lắm, xem như để thưởng cho con, con có thể chọn đầu tiên.”Anh đã đi qua khu D nên biết tình hình bên trong là thế nào, Lý Mạn hiện tại đã là rất đỡ rồi.
Con thứ bước lên quan sát, cầm một quả táo trong đó rồi cắn một miếng, quả táo vừa ngọt lại vừa ngon.
quả táo tương ứng với nút, mời đưa ra lựa chọn.Cơn ù tai khiến cô ta đau buốt, những lời của kẻ điếc chui thẳng vào tai.
Câu chuyện này rất đơn giản, chỉ nói rằng làm anh em thì phải khiêm nhường với nhau, nhưng nếu đọc kỹ thì thực ra trong câu chuyện cũng chẳng nói rõ nút nào mới đúng.Thấy Tưởng Thi Vũ ra nhanh như thế, Bạch Mộc Trạch cũng hơi kinh ngạc: “Lấy được rồi à?”
Bạch Mộc Trạch đọc lại câu chuyện lần nữa, cố gắng tìm ra manh mối trong đó.
quả táo tương ứng với nút…
Anh bước tới bên tường, nhìn cái nút một lúc lâu rồi quay lại bàn nhìn gợi ý.
Cứ thế đi tới đi lui chuyến, Bạch Mộc Trạch mới phát hiện ra manh mối trong đó, hóa ra câu này chính là ẩn ý trong câu chuyện!