Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

chương 95: nhà thương điên (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Các người cút hết cho tôi, tôi phải đi tìm con nhỏ bác sĩ thực tập đó để tính sổ!” Người đàn ông gào thét, đẩy Bạch Mộc Trạch và Mạc Hoài Nam ra.

Hắn vọt tới cuối hành lang tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy được bóng dáng của Tần Thư Nguyệt.Tiếng khóc của đám nhỏ càng lớn thì máu mũi của cô ta càng nhiều, thậm chí còn có cảm giác như trong tai cũng rỉ máu. Điều chế hết số thuốc còn lại, Tần Nhiễm ngã ra đất rồi ngất lịm đi.Bạch Mộc Trạch hét lớn: “Chạy mau!”

“Đi thôi.” Bạch Mộc Trạch gọi Mạc Hoài Nam, cả hai lùi về chỗ đầu cầu thang ở tầng xem xét tình hình.Đám trẻ trên ghế đã không đợi được nữa, có đứa bắt đầu khóc, tiếng khóc vang dội điếc tai. Tần Nhiễm bịt tai lại, ngồi sụp xuống đất vì cảm thấy choáng váng.Tần Nhiễm lau máu trên mũi, chỉ vào đứa trẻ nói: “Bên trái thì bị trầy da, ở giữa bị đau bụng, bên phải thì bị sổ mũi.”

Thẩm Kha và Tần Thư Nguyệt nấp trong phòng dọn dẹp, ở đây không gian chật hẹp, chỉ vừa đủ chứa người. Tần Thư Nguyệt tựa vào ngực Thẩm Kha, bên tai nghe được rõ ràng tiếng thở của anh ta.Tần Nhiễm được Mạc Hoài Nam và Thẩm Kha bảo vệ, Tần Thư Nguyệt thì nắm lấy vạt áo của Thẩm Kha.

Người đàn ông đi tới đi lui trước cửa, xuyên qua mắt mèo trên cửa, Thẩm Kha nhìn thấy hắn đang bước tới hướng này, hắn ra sức đạp một cái, Tần Thư Nguyệt bị dọa nhắm tịt mắt lại. Thẩm Kha dùng tay che đầu cho cô ta, sau đó co người lại một chút.Đứng trước bàn điều dưỡng nửa tiếng, Tần Nhiễm mới chế ra được lọ thuốc.Thấy Bạch Mộc Trạch chạy ra, Thẩm Kha còn rất vui, đứng ngoài bệ cửa sổ vẫy tay: “Đại Bạch, ở đây!”

Cửa đã bị khóa trái nên người đàn ông không vào được, hắn quay người bỏ đi.Bạch Mộc Trạch hô: “, , !” đứa trẻ chạy tới giường, vươn tay định túm lấy Tần Nhiễm.

Một lát sau nữa, Thẩm Kha nghe giọng thấy Bạch Mộc Trạch, lúc này mới dẫn Tần Thư Nguyệt bước ra.Đứa trẻ thứ thả bàn tay bịt mũi ra, nước mũi chảy dài trên vạt áo.“Mau ở lại đây, để nhận trừng phạt!”

“Đã đi hết chưa?”Người đàn ông đi tới đi lui trước cửa, xuyên qua mắt mèo trên cửa, Thẩm Kha nhìn thấy hắn đang bước tới hướng này, hắn ra sức đạp một cái, Tần Thư Nguyệt bị dọa nhắm tịt mắt lại. Thẩm Kha dùng tay che đầu cho cô ta, sau đó co người lại một chút.

Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Đi rồi.”Thẩm Kha nhớ lại tình tiết trong phim khoa học viễn tưởng: “Lẽ nào là làm thí nghiệm trên người?”

Thẩm Kha tựa vào tường khẽ thở phào, “Vậy thì tốt.” Anh ta nhìn sang Tần Thư Nguyệt: “Còn cô, ổn không đấy?”Tần Thư Nguyệt cũng không hiểu, trong phòng sinh, cô ta dùng phút để đọc hết sổ tay bác sĩ khoa Sản, thực chất quá trình rất đơn giản, trình tự giải phẫu và dụng cụ đều viết rõ ràng trong sách, Tần Thư Nguyệt cũng đưa cho bác sĩ Chu theo thứ tự đúng.Bác sĩ Tống cũng khôi phục lại lý trí, dẫn đứa trẻ về lại phòng khoa Nhi.

Tần Thư Nguyệt ngượng ngùng đáp: “Ừm, tôi không sao, đúng rồi, mọi người nhìn cái này này.”Tần Thư Nguyệt trợn tròn mắt, “Chẳng phải đã phẫu thuật thành công rồi sao?”

Tờ giấy cô ta nắm trong tay đã nhàu nát tới mức không nhìn nổi nữa, đây là chứng nhận thực tập ở khoa Phụ sản của cô ta, trên đó viết đã thông qua thực tập, bác sĩ Chu ký tên.Sau đó là những chuyện như lúc ngoài cửa ra vào.

Mạc Hoài Nam không hiểu: “Chẳng phải là không qua được sao?”

Tần Thư Nguyệt cũng không hiểu, trong phòng sinh, cô ta dùng phút để đọc hết sổ tay bác sĩ khoa Sản, thực chất quá trình rất đơn giản, trình tự giải phẫu và dụng cụ đều viết rõ ràng trong sách, Tần Thư Nguyệt cũng đưa cho bác sĩ Chu theo thứ tự đúng.Chế thuốc chữa ho cần ml, nhưng trên kệ ở đây chỉ có ống nghiệm ml, ml và ml, cô ta phải dùng ống nghiệm ml và ống nghiệm ml mới có thể chế thành công được.

“Rất giỏi, bác sĩ Tiểu Tần à, chúc mừng cô đã thông qua nhiệm vụ thực tập.”Đứa trẻ thứ kéo tay áo lên, trên cánh tay nó là những nốt mẩn ngứa;Tần Thư Nguyệt rất mừng, vừa định cầm giấy thực tập rời đi thì đã thấy bác sĩ Chu chích thuốc cho bệnh nhân và đứa bé vừa sinh, đứa bé nín khóc bị y tá bế lên, bác sĩ Chu thì dùng vải trắng để phủ lên đầu bệnh nhân.Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Đi rồi.”

Tần Thư Nguyệt rất mừng, vừa định cầm giấy thực tập rời đi thì đã thấy bác sĩ Chu chích thuốc cho bệnh nhân và đứa bé vừa sinh, đứa bé nín khóc bị y tá bế lên, bác sĩ Chu thì dùng vải trắng để phủ lên đầu bệnh nhân.Bạch Mộc Trạch thấy cũng có khả năng đó, “Tới chỗ Tần Nhiễm thử đi, nếu suy đoán của chúng ta là thật thì hẳn bên cô ta cũng không ổn lắm đâu.”

“Đẩy ra đi, nói với người nhà là nén bi thương.”Cô ta viết chữ không đủ tiêu chuẩn lên giấy thực tập, sau đó kéo Tần Nhiễm ra ngoài, vứt ngay xuống đất, “Nhiệm vụ của bác sĩ Đại Tần đã thất bại.” Nói xong câu đó, bác sĩ Tống quay người bỏ đi.

Tần Thư Nguyệt trợn tròn mắt, “Chẳng phải đã phẫu thuật thành công rồi sao?” người nhảy xuống, bắt lấy đứa trẻ tương ứng với thuốc rồi tiêm vào người chúng. Thuốc lập tức có tác dụng, gương mặt đứa trẻ khôi phục lại trạng thái trắng trẻo như bình thường, chúng nhao nhao chạy tới bác sĩ Tống, “Bác sĩ, bác sĩ ơi, chúng con hết bệnh rồi!”

Bác sĩ Chu cảnh cáo cô ta: “Chuyện không nên nói thì đừng có nói.”Bác sĩ Tống đang ngồi trên ghế đột nhiên nhào tới, sắc mặt cũng tím tái như đám trẻ, đôi mắt trợn cực lớn, “Trả lại cho tôi!” Cô ta đang nói là ống tiêm.

Sau đó là những chuyện như lúc ngoài cửa ra vào.

Bạch Mộc Trạch nhớ lại tiếng khóc nỉ non của đứa bé, “Xem ra bệnh nhân và đứa bé đều bình an, chỉ là bị chuyển tới chỗ khác thôi, bác sĩ Chu nói phẫu thuật thất bại, chắc chắn người đó còn có tác dụng khác.”NPC xuất hiện nhắc nhở họ, Bạch Mộc Trạch liền hỏi Tần Nhiễm: “Cô còn nhớ chúng bị bệnh gì không?”Trên tường có dán một tờ giấy, đó là đơn thuốc, Tần Nhiễm đối chiếu bảng thành phần rồi bắt đầu chế thuốc. Thuốc chữa ho là màu đỏ và lam, thuốc trị sốt là màu lam thêm lục… Màu sắc rất dễ tìm, cái khó là liều lượng.

Thẩm Kha nhớ lại tình tiết trong phim khoa học viễn tưởng: “Lẽ nào là làm thí nghiệm trên người?”Tần Nhiễm đã hiểu đại khái chúng bị bệnh gì, “Bác sĩ Đại Tần biết rồi, bọn con đợi tí nhé, rất nhanh sẽ được chữa hết bệnh thôi.”“Đi thôi.” Bạch Mộc Trạch gọi Mạc Hoài Nam, cả hai lùi về chỗ đầu cầu thang ở tầng xem xét tình hình.

Bạch Mộc Trạch thấy cũng có khả năng đó, “Tới chỗ Tần Nhiễm thử đi, nếu suy đoán của chúng ta là thật thì hẳn bên cô ta cũng không ổn lắm đâu.”“Hu hu hu đau quá! Bác sĩ quá dở, y thuật quá kém! Mau ở lại đây, để nhận trừng phạt!” đứa trẻ đọc bài vè rồi từ từ bước tới.

Một lát sau nữa, Thẩm Kha nghe giọng thấy Bạch Mộc Trạch, lúc này mới dẫn Tần Thư Nguyệt bước ra.

Tần Nhiễm thấy đứa trẻ trước mặt thì cũng nhức đầu, bác sĩ Tống không hề nói là chúng bị bệnh gì hết.Tần Thư Nguyệt định an ủi nhưng chẳng biết nên nói gì, nếu là cô ta thì chắc sẽ không bình tĩnh được như thế mất.

Vì thế cô ta ngồi xuống hỏi: “Các bạn nhỏ, các con bị bệnh gì vậy?”Bạch Mộc Trạch cất gọn mọi thứ, vững vàng lùi ra sau, “Đừng hòng.”Tần Nhiễm bước tới bàn điều dưỡng, trên đó có ống tiêm chưa mở bao, bên cạnh là lọ thuốc, phân biệt nhau bằng màu sắc.Bạch Mộc Trạch cầm màu xanh lá, đưa thuốc màu hồng nhạt cho Thẩm Kha, màu vàng cho Mạc Hoài Nam, “Tôi đếm tới , cùng nhau nhảy xuống tìm đúng mục tiêu, chích thuốc vào người chúng nhé.”

Đứa bé thứ nhất ho vài tiếng, chỉ chỉ vào cổ họng;Đứa trẻ trông đáng yêu nhưng đột nhiên khóc lớn, tiếng khóc khiến đèn huỳnh quang vỡ nát: “Đại Bạch, mau tới giúp đi!”Bạch Mộc Trạch nhìn đám trẻ đang tới gần, nói với Thẩm Kha và Mạc Hoài Nam: “ người giúp tôi kéo dài thời gian, để tôi vào trong lấy thuốc.”

Đứa trẻ thứ chỉ vào trán, làm ra bộ dạng lừ đừ;Thẩm Kha tựa vào tường khẽ thở phào, “Vậy thì tốt.” Anh ta nhìn sang Tần Thư Nguyệt: “Còn cô, ổn không đấy?”

Đứa trẻ thứ ôm bụng, vẻ mặt đau đớn;“Đã đi hết chưa?”Bên trong có đứa trẻ đang ngồi, từ khi anh vào cửa đã nhìn anh chằm chằm.

Đứa trẻ thứ kéo tay áo lên, trên cánh tay nó là những nốt mẩn ngứa;Tờ giấy cô ta nắm trong tay đã nhàu nát tới mức không nhìn nổi nữa, đây là chứng nhận thực tập ở khoa Phụ sản của cô ta, trên đó viết đã thông qua thực tập, bác sĩ Chu ký tên.

Đứa trẻ thứ thả bàn tay bịt mũi ra, nước mũi chảy dài trên vạt áo.Cô ta cực kỳ bối rối, “Sao lại bị chảy máu mũi thế này?”

Tần Nhiễm đã hiểu đại khái chúng bị bệnh gì, “Bác sĩ Đại Tần biết rồi, bọn con đợi tí nhé, rất nhanh sẽ được chữa hết bệnh thôi.”Thẩm Kha ngạc nhiên tới ngây người: “Đm, đứa nhỏ chưa giải quyết xong mà thêm đứa lớn nữa rồi! Đại Bạch, mau lên!”

đứa trẻ đồng loạt gật đầu.Tần Nhiễm từ từ tỉnh lại, đầu vẫn còn váng vất, vừa thấy đứa bé bụ bẫm trước mặt đã hét lớn: “Á! Sao chúng lại thành ra thế này chứ?”Mạc Hoài Nam không hiểu: “Chẳng phải là không qua được sao?”

Tần Nhiễm bước tới bàn điều dưỡng, trên đó có ống tiêm chưa mở bao, bên cạnh là lọ thuốc, phân biệt nhau bằng màu sắc.

Trên tường có dán một tờ giấy, đó là đơn thuốc, Tần Nhiễm đối chiếu bảng thành phần rồi bắt đầu chế thuốc. Thuốc chữa ho là màu đỏ và lam, thuốc trị sốt là màu lam thêm lục… Màu sắc rất dễ tìm, cái khó là liều lượng.Bác sĩ mặc áo khoác trắng sau lưng bất động, bên đó ánh sáng mờ mịt nên không thể nhìn thấy được hình dáng của người đó.

Chế thuốc chữa ho cần ml, nhưng trên kệ ở đây chỉ có ống nghiệm ml, ml và ml, cô ta phải dùng ống nghiệm ml và ống nghiệm ml mới có thể chế thành công được.Bạch Mộc Trạch nhớ lại tiếng khóc nỉ non của đứa bé, “Xem ra bệnh nhân và đứa bé đều bình an, chỉ là bị chuyển tới chỗ khác thôi, bác sĩ Chu nói phẫu thuật thất bại, chắc chắn người đó còn có tác dụng khác.”“Cô kéo áo tôi làm gì, lát nữa phải chạy là ngã sấp mặt hết đấy!”

Đứng trước bàn điều dưỡng nửa tiếng, Tần Nhiễm mới chế ra được lọ thuốc.Tần Thư Nguyệt không chịu nổi nữa, “Đau tai quá!” đứa trẻ đang đi tới phía Tần Nhiễm, lúc thì khóc, lúc lại cười khiến người ta nghe vào muốn thủng màng nhĩ.

Đám trẻ trên ghế đã không đợi được nữa, có đứa bắt đầu khóc, tiếng khóc vang dội điếc tai. Tần Nhiễm bịt tai lại, ngồi sụp xuống đất vì cảm thấy choáng váng.Đứa trẻ thứ chỉ vào trán, làm ra bộ dạng lừ đừ;Bạch Mộc Trạch đi tới đỡ một bên cánh tay của Tần Nhiễm, người dìu cô ta chạy sang bên khác hành lang.

Không được rồi, sẽ chết ở đây mất!Tần Nhiễm thấy đứa trẻ trước mặt thì cũng nhức đầu, bác sĩ Tống không hề nói là chúng bị bệnh gì hết.

Cô ta nhìn sang đứa trẻ đang khóc, theo thứ tự là đứa chảy nước mũi và bị ho, may mà đã chế xong thuốc của đứa này, Tần Nhiễm dùng ống tiêm rút thuốc ra, đi tới trước mặt đứa trẻ.Bạch Mộc Trạch quay đầu lại tìm Nguyên Tinh Thần nhưng cô đã biến mất.

“Đừng khóc nữa, tiêm xong cái này sẽ hết đau ngay.”Thẩm Kha và Tần Thư Nguyệt nấp trong phòng dọn dẹp, ở đây không gian chật hẹp, chỉ vừa đủ chứa người. Tần Thư Nguyệt tựa vào ngực Thẩm Kha, bên tai nghe được rõ ràng tiếng thở của anh ta.Đứa bé thứ nhất ho vài tiếng, chỉ chỉ vào cổ họng;

Thấy kim tiêm, đứa trẻ lại càng khóc tợn hơn, Tần Nhiễm quyết tâm, chích luôn ống tiêm vào cánh tay nó.

đứa trẻ trở nên yên tĩnh, Tần Nhiễm ngồi bệt xuống đất, chỉ vài phút sau, đứa trẻ còn lại cũng bắt đầu khóc, tiếng khóc vang dội, Tần Nhiễm lập tức đứng dậy chế lại số thuốc còn lại, một giọt chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống bàn, Tần Nhiễm vươn tay sờ mũi, đầu ngón tay cô ta đều là máu.

Cô ta cực kỳ bối rối, “Sao lại bị chảy máu mũi thế này?”Tần Thư Nguyệt ngượng ngùng đáp: “Ừm, tôi không sao, đúng rồi, mọi người nhìn cái này này.”

Tiếng khóc của đám nhỏ càng lớn thì máu mũi của cô ta càng nhiều, thậm chí còn có cảm giác như trong tai cũng rỉ máu. Điều chế hết số thuốc còn lại, Tần Nhiễm ngã ra đất rồi ngất lịm đi.

Lúc này bác sĩ Tống đi tới, lắc đầu với Tần Nhiễm nằm trên đất: “Tố chất kém quá rồi.”Hắn vọt tới cuối hành lang tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy được bóng dáng của Tần Thư Nguyệt.

Cô ta viết chữ không đủ tiêu chuẩn lên giấy thực tập, sau đó kéo Tần Nhiễm ra ngoài, vứt ngay xuống đất, “Nhiệm vụ của bác sĩ Đại Tần đã thất bại.” Nói xong câu đó, bác sĩ Tống quay người bỏ đi.

Thẩm Kha tới đỡ Tần Nhiễm, lại thấy có đứa trẻ bụ bẫm bước ra từ trong phòng khoa Nhi.

Đứa trẻ trông đáng yêu nhưng đột nhiên khóc lớn, tiếng khóc khiến đèn huỳnh quang vỡ nát: “Đại Bạch, mau tới giúp đi!”Bạch Mộc Trạch thấy sau lưng đứa bé còn có một bóng người mặc áo khoác trắng loang lổ máu nữa.

Bạch Mộc Trạch đi tới đỡ một bên cánh tay của Tần Nhiễm, người dìu cô ta chạy sang bên khác hành lang.“Sợ thì trốn ra sau lưng tôi đi, đừng có kéo đồ.”

“Hu hu hu đau quá! Bác sĩ quá dở, y thuật quá kém! Mau ở lại đây, để nhận trừng phạt!” đứa trẻ đọc bài vè rồi từ từ bước tới.Tay trái anh ta nắm chặt bệ cửa sổ, tay phải vươn ra cho Bạch Mộc Trạch mượn lực.

Cả hành lang tầng chỉ còn lại bóng đèn huỳnh quang, gương mặt trắng nõn của đứa bé bỗng từ từ tím tái lại, quanh người còn có khí đen tỏa ra.Bạch Mộc Trạch nói: “Chưa chắc đâu, Viện trưởng cũng đâu có nói nhiệm vụ thất bại sẽ có hậu quả gì, trước tiên cứ hoàn thành hết nhiệm vụ đơn đã.”

Tần Nhiễm từ từ tỉnh lại, đầu vẫn còn váng vất, vừa thấy đứa bé bụ bẫm trước mặt đã hét lớn: “Á! Sao chúng lại thành ra thế này chứ?”

“Mau ở lại đây, để nhận trừng phạt!”

“Mau ở lại đây, để nhận trừng phạt!”

Đọc câu vè lần, đứa trẻ lại bắt đầu khóc, tiếng càng lúc càng lớn.

Tần Thư Nguyệt không chịu nổi nữa, “Đau tai quá!”Lúc này bác sĩ Tống đi tới, lắc đầu với Tần Nhiễm nằm trên đất: “Tố chất kém quá rồi.”

Bạch Mộc Trạch thấy sau lưng đứa bé còn có một bóng người mặc áo khoác trắng loang lổ máu nữa.

“Bác sĩ Tống nói, trị không hết bệnh của chúng thì không được phép đi.”

NPC xuất hiện nhắc nhở họ, Bạch Mộc Trạch liền hỏi Tần Nhiễm: “Cô còn nhớ chúng bị bệnh gì không?”

Tần Nhiễm lau máu trên mũi, chỉ vào đứa trẻ nói: “Bên trái thì bị trầy da, ở giữa bị đau bụng, bên phải thì bị sổ mũi.”“Đừng khóc nữa, tiêm xong cái này sẽ hết đau ngay.”

“Thuốc còn trong phòng không?”Cô ta nhìn sang đứa trẻ đang khóc, theo thứ tự là đứa chảy nước mũi và bị ho, may mà đã chế xong thuốc của đứa này, Tần Nhiễm dùng ống tiêm rút thuốc ra, đi tới trước mặt đứa trẻ.

“Còn, tôi đã chế xong hết rồi, chỉ còn thiếu bước cuối thôi.”Bác sĩ Chu cảnh cáo cô ta: “Chuyện không nên nói thì đừng có nói.”“Đẩy ra đi, nói với người nhà là nén bi thương.”

Bạch Mộc Trạch nhìn đám trẻ đang tới gần, nói với Thẩm Kha và Mạc Hoài Nam: “ người giúp tôi kéo dài thời gian, để tôi vào trong lấy thuốc.”

đứa trẻ đang đi tới phía Tần Nhiễm, lúc thì khóc, lúc lại cười khiến người ta nghe vào muốn thủng màng nhĩ.Cửa đã bị khóa trái nên người đàn ông không vào được, hắn quay người bỏ đi.

Bác sĩ mặc áo khoác trắng sau lưng bất động, bên đó ánh sáng mờ mịt nên không thể nhìn thấy được hình dáng của người đó.Thấy kim tiêm, đứa trẻ lại càng khóc tợn hơn, Tần Nhiễm quyết tâm, chích luôn ống tiêm vào cánh tay nó.Tần Nhiễm đưa tờ giấy trống không cho họ xem, có vẻ hơi suy sụp: “Không qua, có lẽ tôi không ra ngoài được rồi.”

Tần Nhiễm được Mạc Hoài Nam và Thẩm Kha bảo vệ, Tần Thư Nguyệt thì nắm lấy vạt áo của Thẩm Kha.

“Cô kéo áo tôi làm gì, lát nữa phải chạy là ngã sấp mặt hết đấy!”

Tần Thư Nguyệt không vui: “Thì tôi sợ mà.”

“Sợ thì trốn ra sau lưng tôi đi, đừng có kéo đồ.”

Tần Thư Nguyệt đành phải bĩu môi lùi ra sau, Mạc Hoài Nam giật mình, Tần Thư Nguyệt lúc nào cũng kiêu căng thế mà lại nghe lời Thẩm Kha, đúng là lạ thật.

đứa trẻ đã sắp tới trước mặt, Tần Nhiễm run rẩy hỏi: “Làm sao bây giờ!”

Thẩm Kha trấn an: “Đừng lo, Đại Bạch đã qua đó rồi.”“Rất giỏi, bác sĩ Tiểu Tần à, chúc mừng cô đã thông qua nhiệm vụ thực tập.”

Bạch Mộc Trạch dựa vào tường lách người qua, đám trẻ thấy anh nhưng chỉ nhìn thoáng qua chứ không phản ứng gì, Bạch Mộc Trạch cứ thế bước tới cửa khoa Nhi.

Bên trong có đứa trẻ đang ngồi, từ khi anh vào cửa đã nhìn anh chằm chằm.

Thuốc mà Tần Nhiễm chế có lọ trên bàn, còn lọ thì rơi xuống đất. Bạch Mộc Trạch đi tới cầm lọ trên bàn, rồi ngồi xuống nhặt lọ còn lại.“Thuốc còn trong phòng không?”

Bác sĩ Tống đang ngồi trên ghế đột nhiên nhào tới, sắc mặt cũng tím tái như đám trẻ, đôi mắt trợn cực lớn, “Trả lại cho tôi!” Cô ta đang nói là ống tiêm.

Bạch Mộc Trạch cất gọn mọi thứ, vững vàng lùi ra sau, “Đừng hòng.”

Bác sĩ Tống gào thét lao tới, hành động y hệt với y tá Tiểu Hà, chỗ khớp nối cũng như bị gỉ.“Các người cút hết cho tôi, tôi phải đi tìm con nhỏ bác sĩ thực tập đó để tính sổ!” Người đàn ông gào thét, đẩy Bạch Mộc Trạch và Mạc Hoài Nam ra.

Thấy Bạch Mộc Trạch chạy ra, Thẩm Kha còn rất vui, đứng ngoài bệ cửa sổ vẫy tay: “Đại Bạch, ở đây!”“Bác sĩ Tống nói, trị không hết bệnh của chúng thì không được phép đi.”“Còn, tôi đã chế xong hết rồi, chỉ còn thiếu bước cuối thôi.”

đứa trẻ cao chưa tới m nên Thẩm Kha đã nghĩ ra cách là trèo lên bệ cửa sổ để chúng không với tới được.

Bạch Mộc Trạch hét lớn: “Chạy mau!”Vì thế cô ta ngồi xuống hỏi: “Các bạn nhỏ, các con bị bệnh gì vậy?”

Lúc đi ngang qua người mặc áo khoác trắng, anh thoáng nhìn, bấy giờ mới phát hiện đó là Nguyên Tinh Thần. Nhưng tình trạng hiện tại không cho phép anh dừng lại, vì vẫn còn bác sĩ Tống ở khoa Nhi đang đuổi theo. đứa trẻ đồng loạt gật đầu.

Thẩm Kha ngạc nhiên tới ngây người: “Đm, đứa nhỏ chưa giải quyết xong mà thêm đứa lớn nữa rồi! Đại Bạch, mau lên!”“Mau ở lại đây, để nhận trừng phạt!”

Tay trái anh ta nắm chặt bệ cửa sổ, tay phải vươn ra cho Bạch Mộc Trạch mượn lực.

Bạch Mộc Trạch chạy tới, nắm tay Thẩm Kha nhảy lên bệ cửa sổ.

“Tần Nhiễm, lọ thuốc này lần lượt là của đứa nào?”

Tần Nhiễm nhìn màu sắc rồi nói: “Màu hồng nhạt là trị sổ mũi, màu vàng để trị đau bụng, màu xanh lá là trị vết thương trên tay.”

Bạch Mộc Trạch cầm màu xanh lá, đưa thuốc màu hồng nhạt cho Thẩm Kha, màu vàng cho Mạc Hoài Nam, “Tôi đếm tới , cùng nhau nhảy xuống tìm đúng mục tiêu, chích thuốc vào người chúng nhé.”Không được rồi, sẽ chết ở đây mất!

đứa trẻ chạy tới giường, vươn tay định túm lấy Tần Nhiễm.

Bạch Mộc Trạch hô: “, , !”Bác sĩ Tống gào thét lao tới, hành động y hệt với y tá Tiểu Hà, chỗ khớp nối cũng như bị gỉ.

người nhảy xuống, bắt lấy đứa trẻ tương ứng với thuốc rồi tiêm vào người chúng. Thuốc lập tức có tác dụng, gương mặt đứa trẻ khôi phục lại trạng thái trắng trẻo như bình thường, chúng nhao nhao chạy tới bác sĩ Tống, “Bác sĩ, bác sĩ ơi, chúng con hết bệnh rồi!”

Bác sĩ Tống cũng khôi phục lại lý trí, dẫn đứa trẻ về lại phòng khoa Nhi.

Bạch Mộc Trạch quay đầu lại tìm Nguyên Tinh Thần nhưng cô đã biến mất.

Mạc Hoài Nam đỡ Tần Thư Nguyệt và Tần Nhiễm xuống, hỏi: “Tần Nhiễm, kết quả thực tập của cô đâu?”

Tần Nhiễm đưa tờ giấy trống không cho họ xem, có vẻ hơi suy sụp: “Không qua, có lẽ tôi không ra ngoài được rồi.”

Tần Thư Nguyệt định an ủi nhưng chẳng biết nên nói gì, nếu là cô ta thì chắc sẽ không bình tĩnh được như thế mất.

Bạch Mộc Trạch nói: “Chưa chắc đâu, Viện trưởng cũng đâu có nói nhiệm vụ thất bại sẽ có hậu quả gì, trước tiên cứ hoàn thành hết nhiệm vụ đơn đã.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio