Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

chương 61: khẳng định chủ quyền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ninh Hân Nghiên chạy một lúc cũng không biết mình đã chạy đi đâu, cô chỉ biết rằng khi thấy bản thân dường như kiệt sức, nơi cô dừng lại chính là bên cạnh một đài phun nước rất đẹp mang phong cách châu Âu với một thiên sứ tuy xinh đẹp nhưng lại rơi nước mắt. Những tia nước chính là từ nơi hốc mắt của tượng thiên sứ ấy phát ra. Ninh Hân Nghiên ngước nhìn, thật giống cô lúc này: đầu ốc trống rỗng, tâm tư thì rối bời, cô không muốn khóc nhưng không hiểu tại sao nước mắt cứ không ngừng rơi. Mệt mỏi ngồi lên thành đài, ngắm nhìn bản thân qua mặt nước trong vắt. Chỉ vì một ánh nhìn lướt qua đã khiến bản thân tồi tệ như thế, Ninh Hân Nghiên cô thật là...

"Đối với tôi, phụ nữ có thể rơi nước mắt nhưng không được rơi hoa tai."

Sầm Khiết Thần cúi xuống nhặt một chiếc hoa tai bông hồng rồi đứng lên, nắm chặt nó trong tay, cất bước đến chỗ Ninh Hân Nghiên đang ngồi phía trước. Khi nãy cảnh tượng đó xảy ra, cô vội vàng chạy đi mất, anh không suy nghĩ nhiều chạy theo cô. Cuối cùng lại thấy cô gái này ngồi khóc một mình ở đây. Có lẽ tâm trạng của cô bây giờ rất tệ, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, chẳng để tâm đến một thứ gì, ngay cả chiếc hoa tai quý giá này cô đánh rơi mà cũng không hề hay biết.

Sầm Khiết Thần ngồi xuống đối diện Ninh Hân Nghiên, bàn tay to xòe ra, chiếc hoa tai xinh đẹp dần xuất hiện lấp lánh trước mắt cô. Ninh Hân Nghiên theo bản năng đưa tay lên phía tai, quả thật cô đã đánh rơi một chiếc rồi. Cô dần lấy lại bình tĩnh, lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má rồi cầm lấy chiếc hoa tai đó định đeo lên lại. Nhưng không, dường như Sầm Khiết Thần không có ý như thế. Anh ta chợt nắm tay lại nhằm khước từ hành động của cô.

"Để tôi giúp cô.", Sầm Khiết Thần nhướn người về trước, bàn tay vén lọn tóc xoăn sang một bên. Trong phút chốc đã thấy vành tai nhỏ nhắn của cô.

"Không cần đâu, tôi tự làm được.", Ninh Hân Nghiên nghiêng đầu sang một bên tránh né.

"Phụ nữ có thể rơi nước mắt, đó là điều hiển nhiên. Nhưng bất kể trong tình huống nào cô cũng phải thật xinh đẹp, thật lộng lẫy. Bộ dạng thê thảm như vậy, nhìn thật thảm bại và thương hại. Nhưng nếu cô vẫn giữ được vẻ đẹp của mình, cho dù là khóc thì giọt nước mắt của cô cũng là đẹp nhất, đắt giá nhất. Phải thật mạnh mẽ, cho dù có bị người khác cố gắng hạ bệ cô thế nào thì cô cũng phải chứng minh cho họ thấy, họ đã chọn sai đối tượng rồi. Hiểu ý tôi chứ?"

Sầm Khiết Thần không để tâm việc cô tránh né hành động của anh, anh vẫn từ tốn giúp Ninh Hân Nghiên đeo lại hoa tai đồng thời nói cho cô nghe về quan điểm bản thân anh. Sống ở trên đời này không thể cứ mãi chịu đựng để người khác thấy thế mà đạp mình dưới chân để bước lên. Phải mạnh mẽ, phải đáp trả và phải chứng minh cho những người muốn hãm hại mình rằng dù cho mình có đau lòng đến mức nào thì chẳng là gì so với những gì sau này họ sẽ phải nhận khi đã từng nhẫn tâm chà đạp chúng ta. Anh đã và đang dần trải qua chuyện này, anh sẽ không để bất cứ một ai dẫm lên thân mình mà bước lên dễ dàng như thế.

"Cảm ơn anh."

Ninh Hân Nghiên đưa tay sờ lên chiếc hoa tai, Sầm Khiết Thần đã giúp cô đeo chặt lại rồi. Nhưng sao khi nhìn vào đôi mắt của người trước mặt, cô lại có cảm giác câu này anh không phải dành cho cô mà là dành cho chính bản thân anh? Anh đang trải qua chuyện tồi tệ gì sao? Chẳng lẽ có ai muốn dùng anh làm bàn đạp mà bước lên? Đôi mắt lãnh khốc cùng sự căm phẫn thoắt ẩn thoắt hiện làm cho Ninh Hân Nghiên có chút sợ hãi.

Ninh Hân Nghiên vẫn đang ngồi đấy, đối diện với Sầm Khiết Thần nhưng đột nhiên có một bàn tay nào đó nắm chặt lấy cánh tay cô mạnh mẽ kéo cô đứng lên, tránh xa khỏi Sầm Khiết Thần. Ninh Hân Nghiên vẫn còn giật mình hốt hoảng, cô xoay đầu nhìn xem ai đã kéo cô mạnh như thế. Thì ra là Âu Trạch Dương. So với ánh mắt có phần đáng sợ khiến người ta rét run của Sầm Khiết Thần thì xem ra ánh mắt của Âu Trạch Dương bây giờ còn hơn gấp trăm lần.

"Này, anh làm tôi đau đó.", Ninh Hân Nghiên nhăn mặt, đưa bàn tay còn lại của mình lên cố gắng tháo tay hắn ra.

"Anh Âu, cô Ninh đã không muốn thì không nên cưỡng ép.", Sầm Khiết Thần đứng dậy đi đến đối diện với Âu Trạch Dương. Nhìn vẻ mặt đầy đau đớn của Ninh Hân Nghiên anh quả thật không đành lòng.

"Anh Sầm, tốt nhất là chuyện người khác anh không nên xen vào thì sẽ tốt hơn đấy."

Nói rồi Âu Trạch Dương mặc kệ Sầm Khiết Thần đứng ở đấy, cầm tay Ninh Hân Nghiên kéo cô đi nhanh về phía bãi xe. Cho dù có cả Sầm gia hay trời sập xuống cũng không thể cản được Âu Trạch Dương hắn.

Biệt thự...

Sau khi hạ lệnh bất cứ ai cũng không được xen vào thì Âu Trạch Dương kéo Ninh Hân Nghiên lên phòng. Vào đến phòng hắn mạnh tay đẩy cô vào trong rồi đóng cửa lại, khóa chặt. Ninh Hân Nghiên vì lực đẩy của hắn mà chút nữa đứng không vững ngã nhào xuống sàn, cũng may cô với tay túm kịp chiếc ghế sofa trong phòng. Tên điên này hắn định làm gì cô chứ? Chả nói câu nào thô bạo kéo cô về đây làm cô đau ê ẩm cả người.

"Anh bị điên à? Làm cái gì thế?", Ninh Hân Nghiên lên tiếng, liếc nhìn hắn mà hỏi.

"Điên? Phải tôi điên mới làm ra những chuyện này, em còn không thấy sao? Cũng nhờ em ban cho tôi cái điên này đấy. Sao? Câu trả lời của tôi em hài lòng không?", Âu Trạch Dương lạnh lùng đáp trả. Đôi mắt hắn dần đỏ au lên, trông có vẻ đang cố gắng kiềm lại cơn giận dữ của mình.

Ninh Hân Nghiên chán nản không muốn trả lời. Bây giờ Âu Trạch Dương đang tức giận như thế dù nói thế nào cũng vô ích. Đợi hắn bình tâm trở lại rồi nói chuyện sau, vậy là tốt nhất. Nghĩ thế Ninh Hân Nghiên nhấc váy lách qua người hắn đi về phía cửa. Khi cô vừa định mở cửa thì đã bị Âu Trạch Dương từ đâu xuất hiện nhấc bổng cô lên rồi ném xuống chiếc giường lớn phía sau, thân hình cao lớn của hắn đè lên người cô, cả hai cánh tay rắn chắc chống xuống giường giữ hai tay cô lại, khóa cô vào không gian nhỏ chỉ riêng của một mình hắn. Dù có cố gắng vùng vẫy cách mấy Ninh Hân Nghiên cũng không thể chống cự lại hắn.

"Âu Trạch Dương, anh đang làm cái gì vậy? Thả tôi ra mau.", Ninh Hân Nghiên trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng thét.

"Khi nãy bên đài phun nước, em và Sầm Khiết Thần đã làm gì? Nói!", Âu Trạch Dương giọng lạnh lẽo chất vấn, giọng hắn bây giờ chẳng khác gì Diêm Vương, có thể ra lệnh xử tử cô bất cứ lúc nào.

"Không phải anh đã thấy rồi sao? Thế còn hỏi làm gì?", Ninh Hân Nghiên chẳng hiểu hắn nói cái gì. Cô và Sầm Khiết Thần có làm gì đâu, hắn đang hiểu lầm cô sao? Cô cũng chẳng để tâm nữa, cảnh tượng khiêu vũ lúc nãy cô vẫn chưa nguôi ngoai, vẫn chưa thôi giận hắn. Bây giờ không còn tâm trí đâu mà đôi co với hắn.

"Ninh Hân Nghiên, em đừng thách thức giới hạn chịu đựng của tôi.", còn mở miệng nói như vậy được sao? Khi nãy ở góc độ của hắn, ngoài việc Sầm Khiết Thần đeo hoa tai cho Ninh Hân Nghiên, nhìn ở góc độ ấy, hai người như đang hôn nhau vậy. Hắn không tin mới hỏi lại cô, cô lại còn thách thức hắn. Cho dù không hôn cô cũng không nên để tên đàn ông đó chạm vào người cô, làm những việc không nên làm như vậy. Nếu Sầm Khiết Thần không phải là người của Sầm gia, Âu Trạch Dương hắn dám đảm bảo đêm nay xác của tên đó sẽ được quăng ở bãi tha ma cho chó ăn thịt.

"Anh thì hay lắm sao? Anh có quyền gì mà nói tôi. Anh cùng cô Sầm Uyển Đồng kia hôn nhau ngọt ngào như thế vậy thì tại sao tôi và Sầm Khiết Thần lại không thể?", Ninh Hân Nghiên cười khảy.

Âu Trạch Dương biết không thể mãi tranh cãi cùng cô, lời nào lời nấy của Ninh Hân Nghiên đều rất khó nghe. Hắn phải nghĩ cách bit miệng cô lại mới được. Nghĩ thế, hắn liền cúi đầu xuống hôn lấy cô, mạnh mẽ chiếm hữu. Hiểu lầm cũng được, sự thật cũng được, Âu Trạch Dương hắn chỉ biết một điều Ninh Hân Nghiên là của một mình hắn, chỉ có hắn mới được quyền động đến cô. Hắn sẽ từ từ xóa hết dấu vết của người đàn ông khác trên người cô. Âu Trạch Dương đưa tay di chuyển khắp cơ thể của Ninh Hân Nghiên, cơ thể cô nhạy cảm dưới sự hành động của hắn không ngừng run lên, hai tay cố gắng phản kháng, đôi môi đang bị hắn chiếm lấy không ngừng tìm cách thoát khỏi. Nhân lúc hắn đang mải miết tìm cách đột nhập vào bên trong, Ninh Hân Nghiên lấy răng mình cắn mạnh vào đôi môi mỏng của hắn, mùi máu tanh bắt đầu xuất hiện, thứ chất lỏng màu đỏ ấm nóng cũng tràn vào khoang miệng của cô.

"Ninh Hân Nghiên.", Âu Trạch Dương đau đớn gầm lớn tên cô.

"Buông tôi ra.", Ninh Hân Nghiên ra lệnh. Cô bây giờ rất muốn nói một câu nhưng lại chẳng thể thốt nên lời "Đôi môi anh đã chạm vào Sầm Uyển Đồng thì đừng chạm vào tôi"...

"Ninh Hân Nghiên, tôi nói cho em biết. Vĩnh viễn em chỉ thuộc về một mình Âu Trạch Dương tôi, đừng mơ tưởng đến việc trốn thoát hoặc có ý nghĩ với người đàn ông khác.", Âu Trạch Dương ấn hai tay cô xuống giường, hạ thấp giọng khẳng định chủ quyền.

"Anh nói vậy không thấy ngượng miệng sao? Tôi thì chỉ có thể thuộc về một mình anh nhưng anh lại có thể thuộc về những người con gái khác. Đạo lý gì đây hả?", đến lúc này Ninh Hân Nghiên không nhịn được nữa nói ra luôn. Cô cảm thấy thật bất công, trái tim cô cũng đau đớn không kém. Hắn coi cô là gì đây?

"Hân Nghiên...", một câu nói của cô như làm thức tỉnh con người Âu Trạch Dương, hắn nới lỏng tay, thì thầm gọi tên cô.

"Anh trả lời đi. Tại sao anh được tùy tiện với người con gái khác còn tôi thì không? Anh bắt tôi phải chung thủy với anh, chỉ được ở bên anh còn anh thì lại vui vẻ bên người khác? Sao anh có thể ích kỉ như thế?", Ninh Hân Nghiên vừa nói, nước mắt cũng như chực trào tuôn ra. Đôi mắt đầy đau lòng của cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn có biết trong giây phút nhìn hắn và Sầm Uyển Đồng hôn nhau, cô đã đau đớn như thế nào không? Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt không thể thở được. Là hắn có lỗi trước vậy sao bây giờ cô như người phạm tội bị tra khảo thế này, Ninh Hân Nghiên uất ức vô cùng.

Âu Trạch Dương buông tay, dời bàn tay to lên mái tóc cô vuốt nhẹ, sau đó là di chuyển xuống nơi đuôi mắt đang trào ra những giọt nước mắt. Hắn đau lòng lau đi chúng, từng cử chỉ vô cùng dịu dàng, đầy xót thương cho cô gái dưới thân. Hắn vì cảnh tượng ấy mà quên mất bản thân làm sai khiến cô phải chịu tổn thương, là hắn có lỗi, hắn không nên đối xử với cô như thế...

"Hân Nghiên, xin lỗi em..."

Ninh Hân Nghiên ngơ mặt nhìn Âu Trạch Dương, cô không nghe nhầm chứ? Hắn nói xin lỗi cô ư?

"Thứ lỗi cho tôi, có được không?"

Rồi hắn cúi xuống hôn lấy môi cô.

"Nhưng em chỉ được ở bên cạnh tôi thôi, mãi mãi như vậy. Em biết không?"

Không đợi câu trả lời của Ninh Hân Nghiên, Âu Trạch Dương cúi xuống lần nữa hôn lấy cô. Nụ hôn nhẹ nhàng từ từ dẫn dắt cô đến nỗi quên đi cả lý trí, Ninh Hân Nghiên dường như chẳng còn suy nghĩ gì nữa, cứ thế phối hợp cùng hắn, cùng hắn đi đến tận cùng của tình yêu. (Là thịt đó hehe)...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio