Edit: Gà
Beta: Tiểu Tuyền
“Ngươi quanh co một hồi không phải là muốn tìm cách sao . . . . . . Dương công?” Cách dùng từ này cũng là học theo nàng.
“Ha ha, ngươi đoán sai rồi.”
Hắn nhướng hàng lông mày dài lên, thoạt nhìn rất hung ác, đáng tiếc nàng đang vùi đầu khổ luyện nên không quan tâm: “Nếu ta đoán đúng, thì sao?”
“Sao cũng được, nhưng ngươi đoán không đúng!”
“Chuyện này có gì khó đâu? Nha đầu nhà ngươi, từ trước tới giờ không có lợi sẽ không dậy sớm.” Câu đầu tiên của hắn đã đánh trúng chỗ hiểm của nàng. Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện hắn cũng đang nhìn về phía mình, trong đồng tử màu vàng có ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, không tha nhìn thẳng, “Có thể khiến ngươi cố gắng như vậy, không phải là vì mạng nhỏ thì cũng là vì tiền bạc. Trước mắt mạng nhỏ của ngươi không có vấn đề, vậy tất nhiên là vì tiền bạc rồi. Ta nói có đúng không?”
Nàng vội vàng quay đầu đi: “Không đúng!”
“Nha đầu, phải biết đại trượng phu nói một lời, tựa tứ mã nan truy. . . . . ”
“Ta là nữ nhân. Đại trượng phu là cái gì, nặng mấy cân mấy lượng, có thể ăn không?”
Hai người bọn họ đang đấu võ mồm, bên ngoài lại có chuyện.
Trên đường đi, tất cả mọi người dần dần lơ là, bởi vì người ở trạm dịch sẽ đến. Vì buôn bán thuận tiện, rất nhiều châu quận thiết lập trạm dịch ở trên đường buôn bán, để các thương đội qua lại có thể nghỉ ngơi, tiếp liệu. Loại trạm dịch này có thể cung cấp phòng nghỉ với giường cho khách, nước sạch, đồ ăn nóng hổi, cỏ khô cho gia súc, những trạm dịch ở gần thành thị thậm chí còn các loại phục vụ đặc thù cho nam và nữ. Các hán tử trong thương đội phải dãi nắng dầm mưa, ngày đã mệt đến đứt hơi, đêm đến cả tấm thảm giống như giường cũng không có mà ngủ, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, đang rất cần những loại phục vụ như thế này, cho dù có phải chi kha khá tiền cũng không sao.
Vì vậy, người trong thương đội Vân Hổ thấy sắp đến trạm dịch rồi, cả người đều vui sướng. HàTiểu Cửu thậm chí còn giới thiệu cho những anh em mới gia nhập là món thịt heo rừng ở trạm dịch này ngon như thế nào.
Thế nhưng, sau khi bọn họ đến gần, tiếng trò chuyện không khỏi nhỏ đi. Bởi vì tại vị trí vốn dĩ là trạm dịch, chỉ còn lại có một đống phế tích, còn có khói đen lượn lờ bốc lên từ đó. Làn khói này, một khắc trước đó bọn họ còn cho đó là tín hiệu phòng bếp của trạm dịch đang bận rộn.
“Chia nhau ra, đi kiểm tra xem hiện trường có còn người sống hay không?” Đặng Hạo trầm mặt hạ lệnh.”Đồng thời, chú ý an toàn của chính mình.”
Một lát sau, đám người làm trở lại, đều sắc mặt nặng nề lắc đầu. Chỗ này vốn dĩ lớn như vậy, lại bị đập thành một đống gỗ vụn. Xong bọn họ lại đi tuần tra hai vòng.
Vốn là một toà tiểu lâu hai hay ba tầng gì đó, nhưng giờ đã bị phá hỏng hoàn toàn, ngay cả một chiếc cầu thang nguyên vẹn cũng không còn, trên những miếng ngói vụn chỉ còn lại vết máu, không nhìn thấy bóng người.
Người đâu? Cảnh tượng này không khỏi khiến người ta nảy ra suy nghĩ, người phải chăng đã bị bắt đi, hoặc bị ăn thịt?
“Cột Định An” trên khu đất trống của trạm dịch bị cắt ngang thành hai khúc. Đồ đặt ở phía trên cũng không cánh mà bay. Bên cạnh lưu lại dấu vết ngổn ngang trên đất cát, giống như là móng vuốt khổng lồ lưu lại.
“Yêu quái này thậm chí ngay cả cột Định An cũng làm gãy!” Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, ngơ ngác nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ sợ hãi của mình.
Môn phái Tiên gia quản lý địa phương vì bảo đảm an toàn của trạm dịch, đã đặc biệt lưu lại tín vật để đe doạ yêu quái xung quanh. Trên tín vật này có chứa uy thế cùng ý chí vô thượng của Tiên phái, yêu quái trong diện tích hơn 10 dặm đều không dám nhích tới gần. Hầu như ở cổng mỗi trạm dịch đều cho nặn loại tín vật kiến trúc này, thường là một cột đá được điêu khắc tinh xảo, phía trên đặt một điện thờ nhỏ, gọi là “Cột Định An” .
Nếu không không có tín vật này, hoặc tín vật không đủ làm kinh sợ yêu vật xung quanh, thì trạm dịch không còn, thương nhân không đến, thương đạo này có thể sẽ bị vứt bỏ. Vì thế, chỉ cần là người Tiên phái, đều không dễ dàng để cho loại chuyện này xảy ra. Về sau, ở trong những châu và quận bị yêu quái chiếm lĩnh, đối với những Đại yêu quái cấp bậc thủ lĩnh kia, cũng vẫn sử dụng loại làm phép, ở trạm dịch đặt tín vật của mình, bởi vì trong yêu quái có phân chia cấp bậc, hiệu quả so ra còn tốt hơn của Tiên phái.
Thương đội Vân Hổ đã nhiều năm chưa từng gặp trạm dịch bị yêu quái hạ độc thủ, mặc dù trong yêu vật cũng có nhiều con đầu mất linh quang, bao gồm năm châu trong U Châu, đều trong phạm vi quản lý của Thanh Hư Môn. Tiên môn này không thể cản nổi thế lớn của Triều Vân Tông, nhưng đối với các châu phủ dưới sự quản lý của mình vẫn hết sức nghiêm khắc. Nhưng hôm qua mới gặp phải con ếch cổ phúc, hôm nay lại gặp phải trạm dịch bị tập kích, đem hai chuyện này xâu chuỗi lại với nhau, chỉ có thể chỉ ra một chuyện: gần đây đã xảy ra chuyện khác thường.
Đặng Hạo mặt trầm như nước, phân phó thương đội tiếp tục đi về phía trước. Dọc theo con đường này không xảy ra nhiều tổn thất ngoài ý muốn, với lượng tiếp liệu còn dư lại, bọn họ thừa khả năng chống đỡ đến Nham Thành.
Nhưng đúng lúc thương đội chuẩn bị lên đường, trên không trung đã truyền đến tiếng quát mười phần trung khí. Hơn nữa trong âm thanh này còn có sức mạnh thần thông, tựa như vang lên bên tai người, khiến người ta ù tai không dứt: “Người phàm dưới kia, đứng lại!”
Mấy chữ này chứa đầy vẻ kỳ thị đẳng cấp, lập tức khiến cho Ninh Tiểu Nhàn có xúc động muốn giơ ngón giữa lên trời. Nhưng những người khác trong thương đội dường như đều không để ý, bình thường bọn họ cũng có giao thiệp với Tiên phái, biết ánh mắt của những Lục thượng thần tiên này đều để ở trên đầu, đã sớm thấy nhưng không thể trách.
Từ trên bầu trời đáp xuống bốn người, đều mặc trang phục tu sĩ mũ quan cao áo bào rộng, trước ngực trái có thêu một dấu hiệu nhỏ. Dấu hiệu này, dù có dùng ánh mắt của nàng để xem cũng vô cùng trừu tượng, đó là ba đường cong đồng mức, tượng trưng cho “Thanh Phong”. Mấy vị này chắc là môn phái tu tiên, hẳn là tu sĩ của Thanh Hư Môn, số tuổi ước chừng trong khoảng hai đến ba mươi tuổi, diện mạo không xuất chúng, nhưng trên người vẫn có chút khí chất thoát tục, vừa nhìn liền biết nếu so với những hán tử thô kệch trong thương đội thì cao hơn rất nhiều thứ bậc.
Một người cầm đầu lững thững đi tới trước đống phế tích của trạm dịch, nhìn một lúc mới hỏi: “Có người nào nhìn thấy toàn bộ quá trình tập kích không?” Dùng đầu gối cũng biết chuyện này không thể do thương đội làm ra.
Đặng Hạo buông thõng hai tay, cung kính kể lại toàn bộ những gì chứng kiến được khi đi qua nơi này. Người nọ nghe xong, lộ ra vẻ thất vọng: “Haiz, thì ra các ngươi cũng không biết kẻ tập kích là ai.”
“Cái này thì chúng tôi không biết. Nhưng tối qua chúng tôi có gặp phải một chuyện lạ, thương đạo này mười lăm năm qua ta đã đi vào không dưới ba lần rồi, mà chưa từng gặp bao giờ.” Đặng Hạo kể lại ngọn ngành tối qua thương đội Lang Hành gặp phải con ếch cổ phúc, khiến cho cả đoàn bị diệt. Một là muốn cung cấp đầu mối cho vị tu sĩ này, hai là đã có lời với Tiên phái ở nơi này, chẳng may sau này thương đội Lang Hành biết được mình và phân đội Khánh Châu kết hợp đi qua sườn núi, cũng có người làm chứng cho rằng phân đội này không phải bị tổn thất trong tay mình.
Tu sĩ dẫn đầu lộ ra vẻ kinh sợ: “Ngay cả con ếch cổ phúc cũng đã xuất hiện, xem ra cách thời gian Đế Lưu Tương xuất hiện càng gần, đám yêu quái này lại càng không an phận. Chuyện này chúng ta không thể xử lý được, cần phải báo ngay cho sơn môn.” Hắn xoay người dặn dò mấy câu, đệ tử phía sau liền phóng truyền âm Ngọc phong. Vật này rất giống hạc giấy truyền âm thập phương, nhưng vì Ngọc phong được chế thành từ linh ngọc, nên tốc độ bay nhanh hơn, phạm vi bay cũng lớn hơn rất nhiều.
Bọn họ làm xong chuyện này, không để ý đến người trong thương đội nữa, mà xoay người ngự lên pháp khí bay đi.
Đối với sự vô lễ của bọn họ, mọi người đương nhiên không để trong lòng. Nhưng trong thương đội có rất nhiều hán tử thính lực hơn người, “Đế Lưu Tương” trong lời tu sĩ kia đã gợi lên hứng thú của mọi người, mấy tên tu sĩ kia vừa đi, đã có người hỏi.
Đặng Hạo thở ra một hơi, nói: “Chuyện này ta cũng chưa từng gặp bao giờ, chỉ mới nghe trưởng bối trong nhà nói qua. Người hành thương sợ nhất điều này, thế nhưng, sợ cái gì cái đó sẽ đến. Quãng đường tiếp theo, e là không dễ đi rồi.”
Phương thức tu luyện của yêu quái không giống với người, phương thức phổ biến nhất là hút lấy tinh hoa của mặt trăng vào ban đêm, dùng đó để nuôi dưỡng sức mạnh của mình. Mà ánh trăng mỗi một trăm năm lại có một lần “Đế Lưu Tương”, đây là ánh trăng tinh tuý vô ngần. Hình dạng giống như vô số hình bầu dục, hàng vạn sợi tơ vàng, xuyên suốt chiếu xuống. Cỏ cây nhân gian hứng được tinh khí kia có thể thành yêu, những loại yêu vật khác hút vào có thể trở nên thần thông. Bởi vì tính chất của cây cỏ là vô mệnh, Đế Lưu Tương có thể giúp có thêm sinh mệnh; còn đối với yêu quái, hút được Đế Lưu Tương sẽ vô cùng có ích.
Nghe nói, yêu quái chỉ cần hút một đêm “Đế Lưu Tương”, hiệu quả còn hơn cả trăm năm tu luyện.
Một cơ duyên trời ban như vậy, yêu quái nào có thể bỏ qua? Vì vậy càng gần thời hạn một trăm năm, vô số Đại yêu sẽ tỉnh lại từ trạng thái ngủ đông, đợi chờ thời khắc tốt nhất để hấp thu “Đế Lưu Tương”. Bọn chúng ngủ giấc mấy chục năm, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy sẽ là làm gì? Tất nhiên là đi kiếm ăn rồi! Nhân gian khó tránh khỏi một phen rối ren không dứt, những thương đội vốn đã phải chịu những gian khổ khi vượt sông núi đầm lầy, lại càng bị nguy hiểm rình rập.
“Lần “Đế Lưu Tương” tiếp theo, là vào đêm mười lăm tháng mười một, tức là gần ba tháng sau. Kể từ bây giờ, sẽ có rất nhiều yêu quái ngủ đông rục rịch tỉnh lại, tình trạng rối loạn mấy ngày qua chỉ là điểm báo thôi. Haizz, quãng đường tiếp theo chắc chắn không yên ổn rồi.” Đặng Hạo thở ra một hơi, trong lòng tính toán có nên để cho mọi người nghỉ ngơi mấy tháng rồi mới tính toán.
Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn đã mắng to không dứt. Lần này tuỳ tiện xuyên qua, đang muốn đi về phía Tây, lại gặp phải chuyện “trăm năm mới có”, giống như một người Trung Quốc dành dụm nhiều năm mới có đủ tiền đi du lịch nước ngoài, kết quả lại ngồi lên phải máy bay số hiệu MH370. Những yêu quái vốn trốn trong nước, trong đất đã muốn chui ra rồi, khả năng mình sống sót lại càng bị dập tắt. Sao lại cứ chuẩn như vậy, sao cứ đúng lúc như vậy? Ở thế giới trước kia mua vé số, sao chưa từng giẫm phải vận sh* chó tốt như thế?
Tâm trạng có kém đến đâu, đường này vẫn cứ phải đi tiếp. Cho nên thương đội Vân Hổ lại lên đường, chỉ là bầu không khí trong đoàn rất tệ, tâm trạng của mọi người cũng có vẻ trầm trọng.
Trường Thiên ngạc nhiên nói: “Tâm trạng của những người khác không tốt thì còn có thể lý giải được, vì sao ngươi cũng ủ rũ như vậy?”
“Đế Lưu Tương xuất hiện, Đại yêu quái đến. Ta còn giữ được mạng sống sao?” Nàng tức giận nói.
“Chuyện gì cũng có hai mặt. Ngươi chỉ thấy Đế Lưu Tương xuất hiện, yêu quái xuất hiện gây cản trở chuyện ngươi đi về phía Tây. Nhưng ngươi có từng nghĩ đến, Đế Lưu Tương đối với ngươi cũng là vật Đại bổ không? Còn mấy chục ngày nữa ngươi hoàn thành tôi luyện thân thể, có thể bắt đầu tu luyện.”
Nàng ngạc nhiên nói: “Không phải Đặng đoàn trưởng đã nói, Đế Lưu Tương chỉ có cỏ cây, yêu quái mới có thể hấp thu sao? Thân thể của ta là thân thể loài người, không có vấn đề gì sao?”
. . . . . . Phải rồi, vẫn chưa nói với nàng, bản thân đang định truyền thụ phương pháp tu yêu cho nàng. Có điều, bây giờ vẫn chưa tới lúc.
Hắn chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Ta tự có cách. Ngươi trước tiên cứ ứng phó ba tháng tới đây rồi hãy nói.”