May mà Ninh Tiểu Nhàn đã quen với tính xấu thừa nước đục thả câu của hắn, nên không mảy may nghi ngờ. Nếu hắn nói có thể, chuyện này mười phần mười là có thể. Nguy hiểm và kỳ ngộ luôn tồn tại song hành, phải chăng chính là ý tứ ở đây sao? Trong lòng nàng hơi có chút an ủi.
Một hôm, sau bữa tối, cửa xe nàng có người gõ nhẹ ba cái. Nàng thong thả bước ra, quả nhiên là Tiếu Tử.
Hai người một trước một sau, đi tới một khoảng đất trống cách doanh địa khoảng hơn mười trượng. Tiếu Tử đã nói lại chuyện truyền nghệ cho Đặng Hạo, vì vậy tầm mắt lính canh của doanh địa sẽ không dừng lại ở trên khoảng đất trống này.
“Ngươi muốn học võ nghệ để tự vệ, mà phương pháp ta nghiên cứu lại là liều mạng lấy tấn công là chính, nếu ngươi thấy không thích hợp, thì phải lập tức nói ngay.” Tiếu Tử chậm rãi nói. Hắn móc ra từ trong ngực một đôi chuỷ thủ, ném cho Ninh Tiểu Nhàn. Cô nương đối diện nhanh chóng bắt lấy, nhìn chủy thủ hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Đây chẳng phải là đôi chuỷ thủ đã đả thương hùng yêu kia sao?”
Tiếu Tử ngẩn ra, sắc mặt không khỏi được đỏ lên, lúng túng nói: “Không phải!” Trước giờ hắn không phải là người thích nói nhảm, vì vậy câu nói tiếp theo chính là “Dùng toàn lực tấn công về phía ta” . Hắn muốn dẫn dắt cho nàng từng chút từng chút một.
Ninh Tiểu Nhàn cười hì hì nói: “Được, Tiếu Tử ca, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hai người bọn họ vốn là đứng đối diện nhau, nàng còn đặc biệt hơi khom người xuống một chút. Nhưng khi nói đến hai chữ “Cung kính”, nàng dùng mũi chân di trên mặt đất, đột nhiên hất cát thẳng về phía Tiếu Tử. Tranh thủ thời gian hắn né tránh, chuỷ thủ trong tay trái nàng đã lặng lẽ đâm về phía trước.
Thân hình Tiếu Tứ chợt loé, đã tránh được đòn tấn công bằng cát, trở tay túm lấy cổ tay trái của Ninh Tiểu Nhàn, lại dùng thêm sức.
Ninh Tiểu Nhàn vừa mới nói xong hai chữ “Tuân mệnh”, cổ tay trái đã bị hắn nắm được rồi dùng sức. Bị đau, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng kêu “Đau quá”! Giọng nói của nàng vốn đã rất trong trẻo, giờ lại tăng thêm mấy phần tình cảm trong đó, càng lộ ra vẻ đáng thương ấm ức.
Tiếu Tử nhất thời cảm giác được cổ tay cô nương bắt được vô cùng mảnh khảnh trơn mềm, tựa như vừa đụng sẽ gãy, lại nghe giọng nàng run run kêu đau một tiêng, cho dù là tâm có vững như sắt, cũng không khỏi nhất thời do dự.
Chỉ trong một khắc do dự này, tay trái nàng buông lỏng. Chủy thủ lập tức rơi xuống. Ninh Tiểu Nhàn mặt kệ tay trái mình vẫn còn đang bị hắn nắm, thình lình xoay người, vói chân đá thanh chuỷ thủ đang rơi xuống đất, thanh chuỷ thủ này lập tức đổi hướng, phi thẳng về phía mặt hắn!
Tiếu Tử vốn đã vặn chặt tay nàng, nàng lại còn quay thân, đổi là người khác thì chẳng khác gì nhận phải cực hình giống như xương cốt gãy vụn. E là giàn giụa nước mắt ngay tại chỗ, nào có thể vô sự mà tung chân, đá chuỷ thủ?
Nhưng nàng thì khác, gân cốt có thể xoay chuyển tuỳ theo ý muốn, chỉ cảm thấy hơi đau nhói chút thôi.
Đây chính là thành quả nàng học “Bí quyết dẫn đường” hơn hai mươi ngày qua! Tiên nhân viết ra bộ tiên gia thể thuật này vốn là dùng võ nhập đạo, tiện đà tu tiên cầu trường sinh. Sau khi hắn thành tiên, liền lấy phương pháp luyện thể cơ bản nhất, hữu dụng nhất chọn lọc làm thành mười lăm kiểu trong cuốn sách này. Ninh Tiểu Nhàn mới luyện đến kiểu thứ chín, thân thể của nàng đã hơi có nhu cốt, lui gân, cứng cỏi.
Dưới sự thúc giục của Trường Thiên, nàng ngày ngày nghiên cứu luyện tập. Nhưng không cảm giác được thân thể có sự thay đổi rõ rệt. Chỉ đến hôm nay giao đấu với Tiếu Tử, thân thể có thể chuyển động tuỳ ý, làm ra một loạt động tác mà không chút cảm giác trúc trắc nào, đây là chuyện mà trước kia nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến. Ngày ở trên trái đất, nàng trong lúc cãi nhau cũng có khi bị té ngã rất đau.
Cực khổ cùng mồ hôi, rốt cuộc đã có hồi báo, lúc này mới cảm nhận được chỗ tốt của thể thuật tiên gia!
Chuỷ thủ sắc bén phóng tới, Tiếu Tử lại không muốn buông tay nàng ra, đành phải đưa tay ra bắt, dưới xương sườn liền lộ ra chỗ trống. Ninh Tiểu Nhàn chờ chính là cơ hội này, tay phải cầm chuỷ thủ dồn lực đưa lên, nhắm thẳng vào dưới xương sườn hắn!
Một cái đâm này vô cùng hiểm, tì tạng, túi mật, gan đến phổi đều bị đâm xuyên qua, đồng thời làm mất máu rất nhiều, còn đau đớn hơn gấp mười lần so với tim bị đâm!
Nội thương kịch liệt như vậy, cho dù lập tức đắp kim sang dược cũng không thể cứu vãn, trừ khi là thuốc hồi thiên của tiên gia, nếu không chỉ có kết cục là nằm chờ chết. Một nhát đâm này, là nàng học tập chiêu thức ngày đó Tiếu Tử ám sát gấu đen dưới xương sườn!
Ánh mắt Tiếu Tử chợt loé, tiếp lấy chuỷ thủ bay tới, gần như không có chút trở ngại. “Đinh” một tiếng, chắn ở trước khi vũ khí của Ninh Tiểu Nhàn vừa đâm vào da hắn.
“Đủ rồi, dừng tay!” Hắn trầm giọng quát lên, thả tay nữ hài ra rồi nhanh chóng lui về sau một bước. Nhãn lực của hắn rất tốt, dưới ánh trăng mơ hồ nhìn thấy trên đầu lưỡi dao của nàng có sắc xanh loé lên.
“Nha đầu xảo quyệt này, khi nào thì hạ độc ở trên vũ khí? !” Hắn không nhịn được nhướng mày, lấy nhãn lực của hắn, lại không phát hiện được khi nào thì nàng động tay động chân với vũ khí. Vốn chỉ định ở trên người nàng hai chữ “Xảo quyệt”, giờ thì phải thêm hai chữ “Ác độc”.
“Ờ!” Ninh Tiểu Nhàn sau khi nghe được tiếng chuỷ thủ, đã thu vào. Hai tay nàng buông thõng hai bên, hai chân khép lại, cúi đầu mắt nhìn mũi chân, lại là một bộ dáng ngoan ngoãn, nào còn dáng vẻ tấn công hung mãnh lúc trước?
Đương nhiên Tiếu Tử sẽ không tiếp tục bị dáng vẻ của nàng đánh lừa. Hắn nửa đời trước đắc ý, nửa đời sau nghèo túng, từ ôm cừu hận cùng bí mật đến nay đã phí bao nhiêu năm thời gian, mới nghiên cứu ra bộ võ thuật mà mình tâm đắc, trong lòng có chút đắc ý, lại có chút ít cô đơn. Trước mắt suy đoán phản ứng của Ninh Tiểu Nhàn, phát hiện tiểu cô nương này cơ mẫn hơn người, căn cơ vô cùng tốt, lại không biết học nhu thuật ở đâu, thân thể mềm dẻo hơn rất nhiều so với một đại nam nhân như hắn.
Nàng lại là nữ tử. Trong rất nhiều trường hợp, đây chính là ưu thế, chính nàng đã sớm ý thức được điểm này, hơn nữa đã theo bản năng vận dụng nó trong chiến đấu.
Hắn bất giác cảm thấy có chút mãn ý, cảm thấy có thể truyền lại toàn bộ bản lãnh cho nàng, trong lòng lại có chút vui mừng.
Đương nhiên hắn sẽ không thể hiện điều đó ra bên ngoài, mà nghiêm nghị nói: “Lúc bắt đầu bảo ngươi toàn lực xuất thủ, vì sao ngươi chỉ đâm bả vai ta?” Cô nương gia rốt cuộc vẫn là mềm lòng, điều này trong chiến đấu là tối kỵ. “Phương thức ta dạy là giết người, không phải là tự vệ. Ngươi có phân biệt được hai cái này không?”
Được rồi, nàng thừa nhận lúc bắt đầu không muốn đả thương hắn, chỉ là sau đó khơi dậy sự ngang ngược trong nàng, lúc này mới không chút lưu tình mà xuất thủ.
Ninh Tiểu Nhàn nghiêm túc gật đầu.
Tiếu Tử ho một tiếng nói: “Trong lúc chiến đấu ngươi quá đàng hoàng . . . . . .”
Nàng trừng mắt nhìn, mình quá đàng hoàng? Nàng cảm thấy mình đã đủ giảo hoạt rồi, người ta thật vất vả thiết kế mỹ nhân kế với hắn, lại còn rất có hiệu quả nữa.
Chỉ nghe huấn luyện viên tiếp tục nói: “Ta chỉ cần nhìn vào mắt của ngươi, là biết ngươi muốn tấn công hướng nào, không hề biết giấu bí mật!”
“Trong lúc đấu tranh sinh tử, công tâm làm đầu. Tâm kế, võ lực, ứng biến, thứ nào cũng không được thiếu, ngươi nếu không muốn chết, điều đầu tiên là không được để người khác nhìn ra ý đồ của mình!”
Dưới ánh trăng sáng bạc, hai người trong khoảng đất trống thì thầm bàn tán, thỉnh thoảng còn động chân động tay một chút, cái này không phải là liếc mắt đưa tình của tình lữ, mà là truyền thụ lại kỹ thuật giết người, đả thương người!
. . . . . .
Hai canh giờ sau, Ninh Tiểu Nhàn mới hài lòng quay về doanh địa. Ngôn tiên sinh lại ngồi ngẩn người bên đống lửa, thấy nàng từ trong rừng đi ra, nhe răng về phía nàng cười một tiếng.
Trong nội tâm nàng không khỏi run rẩy. Người này rõ ràng cái gì cũng không nhìn, sao lại giống như có thể biết rõ tất cả bí mật?
Trường Thiên đột nhiên nói: “Lấy mấy cây mộc côn vào.”
Nàng theo bản năng ngẩn người: “Dạ?”
“Lấy mấy cây mộc côn vào.” Trong giọng nói của hắn có chút không kiên nhẫn. Vừa rồi trong lúc bọn họ tỷ đấu, hắn không hề lên tiếng, sợ phân tán lực chú ý của nàng. Nhưng khi nghe được tiếng “Đau quá” đầy nũng nịu của nàng, mặc dù biết rõ đây chỉ là mánh khoé mê hoăc kẻ địch, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Nghe hai chữ đó, trong lòng hắn như đang có móng vuốt mèo cào, giọng điệu ngọt ngào, mềm nhũn, giống như nàng bị trọng thương, nằm trong lòng hắn làm nũng với hắn, khiến tim hắn như muốn tan ra.
Thế nhưng bây giờ, nàng lại có thể đối với nam nhân khác nói ra hai chữ này! Lý trí đang cảnh cáo hắn, nhưng hắn rất muốn bắt nàng vào Thần Ma ngục, hung hăng ngăn chặn nàng, không cho nàng nói với người khác những lời êm ái như thế nữa!
Hắn đè nén sóng lớn trong lòng, thúc giục: “Nhanh lên một chút!” Sau đó hít sâu mấy lượt, cố gắng dằn lại cơn tức không rõ trong lòng.
Hơn nửa đêm, người này lại nổi điên cái gì không biết! Ninh Tiểu Nhàn thầm cằn nhằn trong lòng. Lúc mới gặp hắn, cứ tưởng hắn là một nam nhân băng sơn, nào biết gần đây hắn càng ngày càng hỉ nộ vô thường, dần dần có xu hướng trở thành một nam nhân phúc hắc. Tác giả đại nhân, bà có chắc mình không bị mù màu chứ?
Người khác đều bắt ép khí linh làm việc, chỉ có nàng là cực kỳ xui xẻo, bị khí linh sai sử cho quay mòng mòng. Cho nên nàng rất nhanh kiếm được ở danh địa mấy cây to làm mộc côn. May mà cây cối trong cánh rừng này đều có hình dạng to lớn, không tốn công sức lựa chọn.
Trước khi đi vào Thần Ma ngục, nàng đột nhiên có một suy đoán rất khó tin: “Không phải hắn định dùng thứ này để đánh mình chứ?” Một giả thiết như vậy, một tình cảnh như vậy xuất hiện, trên mặt không nhịn được đỏ lên. Sau đó nàng thầm phỉ nhổ chính mình: “Vì sao vừa nghĩ tới Trường Thiên cầm lấy mộc côn, mình bị đánh, mà lại cảm thấy hưng phấn như vậy? Ninh Tiểu Nhàn, mày còn có thể hủ hơn được nữa không? !”
Nàng không nghĩ tới, những cây mộc côn này đúng là để đánh nàng! Khụ, chỉ là phương thức không phải là ở bậc cao nhất như nàng nghĩ thôi.
Ninh Tiểu Nhàn nhanh chóng vào Thần Ma ngục, Trường Thiên đã khôi phục được vẻ bình tĩnh lúc trước. Trên sàn nhà đặt một thứ, nàng cẩn thận nhìn ngắm lúc lâu, mới thử dò xét nói: “Đây là. . . . . . Cún con tết từ rơm rạ?” Thật ra là nàng muốn nói đến xác ướp, nhưng xác ướp là được bọc bằng vải, nếu vậy chẳng phải là còn ngay ngắn hơn vật này gấp trăm lần sao? !
Trường Thiên đen mặt: “Không phải!”
“Á.” Nàng quan sát thật lâu, vỗ đầu một cái, “Đã nhìn ra. Là gấu chó!” Nhìn này thân thể mập mạp này, rõ ràng là gấu, sao vừa rồi nàng lại nhìn ra là chó nhỉ?
Trường Thiên mặt lại càng đen hơn, rít từng lời qua kẽ răng: “Không phải! Lấy mộc côn ra đây!”
Hắn túm lấy mộc côn, điệu bộ kia quả thật là định đánh nàng một trận, nhưng rốt cuộc chỉ là dùng mộc côn đâm vào vật ở trên mặt đất kia thôi.