Edit: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền
Một ngày này bọn họ rốt cuộc nhìn thấy diện mạo thật của Nham thành.
Đặng Hạo yêu cầu toàn đội rời giường vào giờ dần, sớm hơn bình thường một canh giờ. Cái gọi là “vọng sơn bào tử mã”, bọn họ tuy thấy Nham thành ở xa xa, nhưng vẫn phải đi hết nửa ngày mới tới. Vừa vào địa phận Nham thành, phong cảnh bên trong lập tức khác hẳn. Những vật nhìn đã nhàm chán như cây cối, hoa cỏ, ổ gà, sườn núi, đều không thấy. Thay vào đó là một mảnh đất, một mảnh lại một mảnh, từng mảnh từng mảnh ruộng đồng nối liền……
Vừa nhìn vườn trà vô bờ, gió thổi lao xao, vườn trà như ca hát, dưới ánh mặt trời tươi cười chào đón khách. Lên núi, đập vào mắt là một mảnh màu xanh, vô số cây trà chỉnh tề như con tằm màu xanh to lớn nằm trên núi, lay động trước gió. Cũng chỉ có trước cảnh đẹp như vậy mới có thể cảm nhận kỳ thực người phàm cũng rất vĩ đại.
Trước vườn trà mênh mông, trước mặt thương đội Vân Hổ, là một tảng đá dựng thẳng đứng tám người ôm không hết, chính diện được người dùng kiếm khắc lên hai chữ : Nham thành. Người viết khẳng định dùng kiếm thay bút, giữa thiết câu ngân hoa là kiếm ý tung hoành, sát khí lành lạnh.
Ọe, có cần vậy không, trên bảng hiệu mà còn cần viết sát khí đằng đằng như vậy, hù dọa thương đội vãng lai sao? Ninh Tiểu Nhàn le lưỡi, Ngôn tiên sinh bên cạnh nhìn thấy, khẽ cười nói: “Đây là do chưởng môn của phái Thanh Hư trước đây viết. Biểu hiện ranh giới giữa tảng đá này là “Định an trụ” của Nham thành, trong tảng đá là trấn giới chi bảo, có thể khiến yêu quái kinh sợ, khiến chúng không dám đến gây chuyện.”
Phạm vi Nham thành thoạt nhìn rất lớn, tảng đá này có thể trấn trụ được sao? “Trong tảng đá có trấn giới chi bảo, là vật gì?” Nếu đáng giá, ít hôm nữa vũ lực nàng mạnh hơn có thể nghĩ dến việc dời đi?
“Nghe nói là kiếm ý của chương môn Thanh Hư. Lúc đó ông ta đã tu luyện đến Luyện Hư Kỳ đỉnh phong. Cách cánh cửa hợp thể chỉ một bước. Kiếm ý ông ấy thả ra, đương nhiên khiến bọn trộm cắp không dám vuốt râu hùm.”
Kiếm ý là cái quái gì? Nàng trừng mắt nhìn, thừa nhận cảnh giới mình còn thấp. Nghe không hiểu. Nàng có thói quen tốt: Nghĩ không ra thì sẽ không tốn tế bào não nghĩ tiếp. Trường Thiên cười nói: “Kiếm ý này cũng chẳng là gì. Thả ta ra ngoài, ta vẽ vài đường cho hắn.”
Tâm tình hắn rất tốt thì phải. Ngẫm lại cũng đúng. Trường Thiên thích uống trà, mà hiện tại bọn họ đến chính là mảnh đất nổi tiếng về trà của Nam Chiêm bộ châu!
Nham thành kỳ thực cũng không quá cao, đại khái hơn bốn trăm trượng, tương đương cao hơn một nghìn ba trăm mét so với mặt nước biển. Một đoạn đường bọn họ đi tới, mặt đất đều là đất đỏ, là đất chua. Thích hợp trồng trà. Ninh Tiểu Nhàn trước đây từng thấy tạp chí giới thiệu qua, nói trà là thực vật chứa kiềm, nhưng lại thích hợp sinh trưởng trên đất chua, nguyên nhân đại khái quên rồi. Nhưng nhìn hoàn cảnh Nham thành. Ở đây khí hậu ẩm ướt, quanh năm mây mù, ngược lại thực sự vô cùng thích hợp cho cây trà sinh trưởng.
Trên đường đi, Đặng Hạo từng giới thiệu qua với nàng về sự đặc sắc của lá trà ở Nham thành – ở đây cũng không tập hợp những loại trà tốt nhất Nam Chiêm bộ châu nhưng tuyệt đối là sớm nhất!
Vì khí hậu khác nhau ở từng khu vực, có lẽ vì nguyên nhân khác, bây giờ mới đầu tháng chín, Nham thành đã sắp thu hoạch trà lần đầu về sao chế. Mà những nơi khác trên mảnh đại lục này thì phải đến giữa thu, cuối tháng mười mới bắt đầu thu hoạch. Cách nhau hơn một tháng!
Thời gian là vàng bạc. Đây là chân lý đặt ở thế giới nào cũng đúng. Nói thí dụ như hôm nay thủy vân mua sơn trà chính tông từ Vân Tiêu, một cân giá mười ba đồng nhưng nếu bán vào tháng trước, thì phải hai mươi đồng mới mua được, nếu bán sớm hơn nửa tháng nữa, trước mùa được ăn loại hoa quả tư âm nhuận phế này, một cân phải ba mươi lăm đồng!
Đây là lợi nhận khi bán sớm. Cái gọi là thiên hạ đều vì lợi ích, thiên hạ giành giật cũng là lợi ích, nhóm trà đầu tiên trong năm của đại lục được xuất bán, hấp dẫn vô số thương đội trèo đèo lội suối, vượt qua mọi chông gai, không tiếc mạo hiểm qua mảnh đất yêu vật hoành hành, tới Nham thành.
Theo kinh nghiệm của Đặng Hạo, ở Nham thành thu mua trà nếu một cân mua với giá bốn mươi lượng bạc thì đến Trung Châu có thể mua tới trên dưới ba trăm lượng nếu đến quận xa hơn như Tây Bắc và Đông Bắc có thể lên đến sáu trăm bảy mươi lượng một cân! Đương nhiên điều kiện đầu tiên phải là ngươi có mệnh màng lá trà đưa đến những nơi xa như thế.
Nhưng dù là hàng hóa gì, chỉ cần có hai thành lợi nhuận, liền có thể khiến thương nhân trong thiên hạ để ý, bí quá hóa liều, huống chi lại là món lợi kếch sù?
Cho nên con đường trước mặt này hội tụ ngày càng nhiều thương đội, cũng là lẽ đó.
Theo Ninh Tiểu Nhàn thấy, trên đường hiện nay có khoảng mười thương đội đi lại, đồng thời còn không ngừng có thương đội tiến nhập, các bên cũng gật đầu chào hỏi bày tỏ hảo ý, thoạt nhìn thật thân thiết. Dễ dàng lý giải, ở nơi núi non trùng trùng bôn ba mấy tháng, nói không chừng còn phải đấu tranh gian khổ với yêu vật, chợt thấy nhiều đồng loại như vậy, cảm giác an toàn tự nhiên nảy sinh trong lòng.
Hiện giờ ngũ giác của nàng hơn người, đã có thể ngửi rất rõ mùi huyết tinh và thuốc dán từ đám người thương đội. Xem ra so với họ, vận khí của thương đội Vân Hổ dọc đường cũng không tệ, quân số giảm không nhiều.
Khiến nàng có chút ngoài ý muốn là từ cột mốc biên giới trong thành, thoạt nhìn mặt đường đều lót đá tảng, tuy kém đường xi măng cán phẳng ở trái đất nhưng ít ra đi đường cũng không có bụi bặm bốc lên, mưa mấy ngày trước cũng không khiến mặt đường lầy lội khó đi. Xe thương đội đi trên đường núi thì xóc nảy, đến đường đá này liền nhẹ nhàng thoải mái, sắc mặt hành khách cũng rất thích ý, trong lòng có thêm ba phầm hảo cảm với Nham thành.
Nham thành này rất biết cách tiếp khách a. Nàng từ xã hội hiện đại đến, biết khẩu hiệu “muốn giàu trước phải sửa đường” nhưng quan cai quản Nham thành này vậy mà cũng có thể ý thức được điểm này, khiến nàng rất ngạc nhiên. Xem ra, ở thế giới nào cũng không thiếu nhân tài a.
Chờ đến trước trạm canh gác, số lượng thương đội đã lên tới hơn mười bảy, xếp thành hàng dài dằng dặc. Trong Nham thành, nơi cách thành trì hơn ba trăm trượng dựng lên trạm gác tạm thời, để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống của cư dân trong thành, người qua cửa được phát một lệnh bài màu xanh. Thủ lĩnh thương đội có thể dùng lệnh bài có được rất nhiều tiện ích trong thành.
Xem ra thành chủ muốn tăng nhân thủ kiểm tra người và hàng hóa của thương đội, bởi vậy thương đội Vân Hổ chỉ mất hai khắc liền thông qua kiểm tra, có thể tiếp tục đi. Nhưng càng đi về phía trước, Ninh Tiểu Nhàn càng cảm thấy thành này có chút quái dị.
Đã là “Nham thành” liền có nghĩa dùng nham thạch cực lớn chế tạo thành. Đây là thành trì đầu tiên nàng gặp ở dị thế, tường bao phía ngoài lại dùng những tảng nham thạch to lớn tạo thành, thoạt nhìn không khác tường thành Trung Quốc mấy, cũng có nữ nhi tường và chòi gác, chỉ là không có sông đào bảo vệ thành mà nàng muốn thấy. Hoặc là thành này phòng vệ chủ yếu là yêu, chứ không phải nhân loại?
Nhưng kỳ quái là tường Nham thành thoạt nhìn niên đại khác nhau, có rêu xanh loang lổ, ánh sáng ảm đạm, tràn ngập tang thương năm tháng, lại có chỗ góc cạnh phân minh, còn có vết tích thủ công đánh bóng, xem ra là mới cải tạo mấy năm gần đây. Hai cái này lại ở chung một chỗ, nhiều lần xuất hiện trên tường thành, lại có cảm giác hài hòa vô cùng.
Đặng Hạo đi đằng trước, nàng có vấn đề gì liền hỏi Hà Tiểu Cửu. Tiểu tử này đã theo thương đội tới Nham thành hai lần, biết đương nhiên nhiều hơn nàng: “Nham thành có lịch sử hơn bốn trăm năm, là tòa thành có làm ăn về trà tốt nhất, bảy năm trước không ngại xây dựng thêm. Diện tích lãnh thổ khuếch trương gấp hai, tường thành cũng bị hủy đi rồi tái tạo, vật liệu không dùng đủ, sau liền thêm rất nhiều nham thạch mới mài.” Hắn cười nói: “Sau khi xây dựng thêm ta cũng chỉ tới một lần, trong thành mở rộng thoáng đãng, thoải mái, lại có nhà kho chuyên cung cấp cho thương đội dỡ hàng, rất lớn, lớn hơn trước không biết bao nhiêu lần.”
Đi qua đại môn rộng lớn, thương đội mới tính đã vào Nham thành. Sau khi vào, nàng bị rung động một phen.
Bên trong thành, đường ở trung tâm cư nhiên thẳng tắp! Bốn con đường lớn đều rộng chừng trăm bước, nối thẳng bốn cửa thành, sau đó bố cục tòa thành đều phân cách ngay ngắn hình chữ tỉnh (井), thực sự là ngang dọc thẳng tắp. Quy hoạch thành thị như vậy chỗ tốt vừa nhìn liền thấy, vô luận là vận chuyển hàng hóa, vận binh, đều cực kỳ thông thoáng. Không ngoài sở liệu của nàng, mặt đường trong thành cũng dát đá, so với ngoài thành càng chú ý bằng phẳng hơn, xe ngựa đi bên trên đến tiếng cót két của bánh xe cũng nhỏ hơn.
Mới vào thành, liền có một gã sai vặt mặc đồ màu xanh đứng một bên tiến lên tiếp đón, sau khi kiểm tra lệnh bài màu xanh của Đặng Hạo, liền dẫn thương đội vào khu trà. Nham thành có tiếng về trà, khu trà là không phải chỗ chỉ uống trà, mà là kho chứa hàng hóa. Thành chủ cư nhiên để phía bắc là nơi vận chuyển hàng hóa, chỉ cần là thương đội tiến vào liền trực tiếp dẫn đi, căn cứ vào độ lớn của thương đội và hàng hóa nhiều ít mà lĩnh thương khố gửi thương phẩm. Kho hàng cơ bản đều giống nhau như đúc, chỉ có dùng con số ở cửa để phân biệt, trước cửa từng kho hàng đều có người canh giữ.
Đồng thời gã sai vặt mặc đồ xanh giới thiệu thương hộ bản địa và cư dân bình thường có thể cho thuê nhà ở khu trà để trữ hàng hóa, thậm chí dùng cửa hàng và mặt tiền cửa hàng làm vốn mua bán, tiền thuê cửa hàng nói chung là trên dưới bảy thành nhưng nếu đến vụ thu hoạch trà xuân và trà thu, tiền cho thuê mặt bằng không được thu hồi, dành cung cấp cho thương đội dùng không cần trả tiền. Dù vậy buôn bán trong Nham thành vào mùa ít khách, thu tô ở trà khu vẫn có thể lên tới bảy thành.
Cho dù dùng ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn nhìn thủ đoạn quy hoạch khu trà này cũng chỉ có thể dùng hai chữ chuyên nghiệp.
Từ sau khi Nham thành mở rộng đây là lần thứ hai Đặng Hạo đến đây, việc quen thì dễ, dẫn thương đội đi nhận kho hàng, dỡ hàng hóa xuống. Vì trà mới phải ít nhất bốn ngày nữa mới có thể nhập, bởi vậy mấy ngày tới vẫn là thời gian hoạt động tự do của thương đội.