Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền
Hắn vất vả thúc giục mọi người chạy tới Nham thành trước thời gian cũng không phải là do tâm huyết dâng trào. Ở thời điểm trước khi thu mua lá trà thì thương đội cũng còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, chẳng qua là những thứ này không nằm trong phạm vi quan tâm của Ninh Tiểu Nhàn.
Hiện tại nàng đang gặp phải một vấn đề khác, chính là tìm nơi để ngủ trọ, trước khi vào thành nàng đã để cho huynh đệ Bức yêu tìm cơ hội chạy xuống xe, hai anh em này thường dựa vào việc hút máu mà sống, không thể nào sống ở trong thành này được.
Vẫn theo tiền lệ của những năm trước, năm nay trước khi Nham thành bắt đầu bày tiệc trà xã giao thì đã có tới chừng hai trăm thương đội các nhà đi tới tòa thành ngồi uống trà rồi. Mặc dù năm nay có Đế Lưu Tương, thương đội đi vận chuyển lại bị yêu quái làm ảnh hưởng, theo Đặng Hạo suy tính có thể có tới một trăm bảy, trăm tám mươi nhà có mặt, trong đó có mười nhà đoán chừng là do đội ngũ thương hành lớn phái tới, chỉ có khoảng một chi thương đội là có nhân số vượt qua một ngàn người.
Nhân khẩu ở Nham thành chẳng qua cũng chỉ có chừng mười bảy vạn người, vì sự đột nhiên này mà phải tiếp đãi tới hơn bốn mươi vạn vị khách nhân, chỗ dừng chân thoáng chốc trở nên khan hiếm. May là ở phương diện này Nham thành cũng có kinh nghiệm, các khu quán trà liền nhau ở phía tây đều mở, chuyên cung cấp phòng trọ cho các thương đội nghỉ chân, được gọi là khách sạn thương nhân.
Loại phòng trọ này có giá tiền cũng không cao, nhưng lại được cái có phòng khách vô cùng rộng rãi, trong một phòng có thể chứa tới bảy, tám người nằm được, chủ quán chỉ cung cấp những phục vụ đơn giản như giường ngủ, nước nóng , nhưng nếu còn muốn có thêm những hưởng thụ khác thì phải nhanh chân tới những khu náo nhiệt hơn rồi.
Đặng Hạo liền mang theo thương đội Vân Hổ tiến vào một khách sạn thương nhân như vậy, ở đây cách khu nhà kho của khu trà cũng gần, rất dễ dàng coi chừng, hơn nữa cũng có rất nhiều thương đội đều ở cùng một chỗ, có thể lén trao đổi, nói không chừng còn có thêm rất nhiều mối làm ăn.
Vấn đề ở đây, Ninh Tiểu Nhàn là một đại cô nương hoàng hoa khuê nữ, nàng cũng không có tính toán cùng với đám đại lão gia chen chúc chung một căn phòng với bảy, tám người, ngủ cùng giường lớn qua đêm. Đầu tiên là nam nữ thụ thụ bất thân, tiếp theo là trên người nàng bí mật quá nhiều. Đặng Hạo cũng xin lỗi nói cho nàng biết vào lúc này cũng chỉ có thể mời nàng tới bên trong thành tìm khách sạn mà mình muốn ở , trong thương đội còn có việc khác phải làm nên cũng không có thời gian dẫn nàng đi tìm nhà.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không ngại, chẳng qua là trước khi đi nàng vẫn nên nhờ cậy Đặng Hạo làm một chuyện, chuyện này đối với nàng cực kỳ quan trọng. Mặc dù hắn thấy yêu cầu mà nàng nói có chút cổ quái nhưng trên người Ninh cô nương lại có không ít bí mật, hắn cũng bắt đầu dưỡng thành sức miễn dịch rồi. Thử nghĩ mà xem chuyện thương đội cũng không kém thêm một chuyện này nên cũng vui vẻ đáp ứng.
Một phen hành hạ cứ như vậy xong, đã qua giờ Mùi ( là 3 giờ xế chiều một chút ) nàng liền từ trong viện thương đội Vân Hổ, thong thả đi tới phía đông Nham thành để tìm nhà ở nhưng là đi tới bốn, năm khách sạn cũng không tìm được một gian phòng trống, trong lòng mới hơi chút bối rối.
Trường Thiên không khỏi cười nói: “Ngươi lo lắng cái gì , cho dù toàn thành này mọi người đều không có chỗ ở thì ngươi cũng không có gió thổi, nắng chiếu đến.” trong lời nói còn có một chút đắc ý hả hê.
Nàng chu môi không vui nói: “Cũng không thể nói như vậy được, tìm nơi dừng chân tốt rồi thì ra vào trong Thần Ma Ngục mới không dễ dàng khiến cho người ta hoài nghi.” Nàng mang một chiếc ngục giam lớn tùy thân bên người cũng không có nghĩa là buổi tối nàng sẽ phải ngủ lại ở trong ngục a, giống như hiện tại có tiền trong tay rồi, muốn có người hầu hạ cũng không được hay sao?
Thật ra thì nguyên nhân chân thật nhất chính là từ hôm qua sau khi lấy được răng nanh xong, nàng lại xấu hổ và có ý niệm trốn tránh ở trong đầu, bị Trường Thiên nhìn chằm chằm vào hồi lâu nàng mới tỏ vẻ trên người áp lực lớn như núi. Ánh mắt của mỹ nam tử này nhìn về phía nàng có chút đen tối không rõ, làm cho nàng theo bản năng cảm giác được có chút ngượng ngùng lại có chút nguy hiểm, theo bản năng không dám đối mặt với hắn.
“Aizz. Ninh Tiểu Nhàn ngươi chính là nhát gan giống như chuột nhắt!” Đối mặt với một người dễ nhìn nhưng lại có vọng động muốn chạy trốn thì nàng không nhịn được mà thầm mắng mình.
Hiện tại nàng đang đứng ở khách sạn “Duyệt Lai Cư” lớn nhất, hào hoa nhất trong tòa thành, biển hiệu của khách sạn này được lau sạch sẽ tới bóng loáng, ở cách một dặm cũng có thể nhìn thấy được. Chẳng qua nàng vừa vặn mới đi vào thì chân mày liền nhíu lại. Ở chỗ này khách nhân phải xếp hàng để làm thủ tục đặt phòng. Hiển nhiên so với những khách sạn khác thì người còn nhiều hơn, ở phía sau quầy phải loay hoay tới khí thế ngất trời.
Thật vất vả xếp hàng mới đến nàng, nàng vội vàng nói với chưởng quầy: “Một gian phòng hảo hạng.” Kết quả đối phương lắc đầu: “Xin lỗi, phòng hảo hạng đã đặt xong. Hiện tại chỉ có một gian phòng trống đủ cho ba người thôi.”
“Ta chỉ cần một cái phòng đầy đủ.” Nàng giảm thấp âm thanh xuống, “Ta có thể trả thêm một chút bạc.”
Chưởng quỹ đang bề bộn tới đầu đầy mồ hôi, nghe thấy vậy liền cười khổ nói: “Cô nương, chúng ta thật sự là không còn phòng khách đơn, bản thân ta ngay cả phòng của mình cũng phải nhượng ra ngoài, tối nay phải chen chúc cùng với đám tiểu nhị ở trong một gian phòng để ngủ qua đêm rồi!”
Mọi người phía sau nghe vậy thì cười to một trận, có một âm thanh hào phóng vang lên nói: “Vị cô nương này, ngươi nếu không chê, buổi tối cùng với ca ca chen chúc trong một phòng được không ? Sẽ không thu tiền của ngươi!”
Nàng nghe vậy quay đầu lại.
Ninh Tiểu Nhàn cũng sắp trở thành cô nương mười tám tuổi rồi, mặc vải thô cũng không thể che hết được vóc người có lồi có lõm, lại cộng thêm gần đây ẩm thực ăn uống hợp lý, còn vận động kịch liệt nên đường cong toàn thân lại càng có độ to nhỏ hấp dẫn. vóc người của nàng mặc dù không được xem như là quá cao nhưng lại có hai chân ton dài, có bộ dáng tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống, nhìn từ phía sau lưng lại cực kỳ khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Người nói chuyện là một hán tử đã hơn ba mươi tuổi, lớn lên cũng bình thường, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, hiển nhiên cũng là người có công phu. Hắn nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn quay đầu lại thì chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, cô nương này mắt ngọc mày ngài, màu da trong trắng lộ hồng, làm người ta vừa nhìn liền có cảm giác mát mẻ, đây cũng là bởi vì ba bữa cơm nàng đều ăn gạo Vân Hương, lại tu luyện “bí quyết dẫn đường” mà thành, làn da cũng đã không sợ bị ánh mặt trời phơi đen, lại càng phát ra trắng sáng đáng yêu.
Nam tử này vốn chỉ lên tiếng để triêu nàng thôi, ai ngờ vừa nhìn lại thấy hớp mất hồn, chỉ cảm thấy đầu ngón tay đều giơ lên, hận không thể đi lên để sờ soạng khuôn mặt nhỏ bé non mềm bóng loáng này một phen.
Hắn trưng cái vẻ mặt háo sắc này rơi vào trong mắt Trường Thiên, tâm tình tốt trong lòng liền lập tức tiêu tán toàn bộ không thấy, quả thật rất muốn treo ngược tên này lên để băm nát chân tay còn chưa thấy đủ hả giận được, lại nghe Ninh Tiểu Nhàn thở dài một tiếng nói: “Vì sao mồm chó đang tốt lành nhất định không thể nhả ra được ngà voi đây?”
Miệng chó, ngà voi? Quần chúng đứng xem im lặng ngẩn người rồi mới kịp phản ứng, nhất thời cười vang lên, trên mặt người nọ cố nén tức giận , thản nhiên nói: “Ta đây có lòng tốt muốn giúp ngươi, tiểu cô nương cũng quá không biết tốt xấu!”
Ninh Tiểu Nhàn thản nhiên nói: “Ta cũng có lòng tốt giúp ngươi, ta ra tiền phòng gấp ba để lấy phòng của ngươi là được, buổi tối ngươi lại đi tìm một vị ca ca hảo tâm để chen chúc trong một phòng được không ? ta đoán——” nàng cố ý kéo dài giọng nói, dừng một chút nói tiếp, “Hắn cũng không thu tiền của ngươi.” Chỉ So sánh miệng lưỡi lợi hại thì xem ai hơn ai a ? Nàng cũng không giống như những nữ nhân khác chỉ biết tức giận tới đỏ bừng mặt, mềm nhũn khiển trách hắn mấy câu dê xồm rồi sẽ xong việc.
Lời này của nàng nghe qua thì bình thường, nhưng mọi người suy nghĩ sâu xa lại cảm thấy vô cùng tà ác, có người phì cười lên, nam tử này cũng kịp phải ứng, nhất thời giận đến quát lên như sấm, vươn tay ra muốn bắt nàng lại. Những người bên cạnh thấy hắn đùa giỡn tiểu cô nương thất bại ngược lại còn muốn động thủ đều lộ vẻ mặt xem thường.
Ninh Tiểu Nhàn đương nhiên là không sợ hãi, răng nanh trong tay áo của nàng nhẹ nhàng rung động, giống như cũng đang tức giận thay cho chủ nhân, chẳng qua nàng còn chưa hung tàn tới trình đột một lời không như ý liền rút dao ra đả thương người. Nàng còn chát ghét người này, ngay cả đụng tới hắn cũng không muốn, thuận tay rút ra một cuốn sách ghi danh khách cũ của khách sạn, “bốp” một tiếng đánh vào trên khuỷu tay của hắn.
Lần này nàng xuất thủ cũng có tính toán trước, trên cánh tay bị đánh trúng của nam tử này gân tay tê dại, cánh tay vươn ra không khỏi rụt trở về, có rất nhiều người trong sân còn không thấy rõ thì người xuất thủ này ngược lại cũng đã lui mấy bước.
Tiểu cô nương độc thân này thì ra cũng không dễ khi dễ nha, quần chúng vây xem nhất thời tỉnh táo tinh thần.
Lúc này trong đám người lại lóe ra một người che chở ở trước người nàng, lạnh lùng nói: “Dừng tay! Người của thương đội Phi Vân đã không có khí phách tới mức chỉ biết mở miệng trêu chọc tiểu cô nương thôi hay sao?” Âm thanh chất phác quen thuộc còn có bóng lưng thoạt nhìn như cũ.
Tiếu Tử. Người này cũng là nửa sư phụ nửa của nàng, không biết từ nơi nào xông ra. Tên dê xồm kia vốn sẽ phải lấn người xông lên, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn xuất hiện liền kinh ngạc, chợt dừng bước, trên mặt còn lộ ra mấy phần không được tự nhiên, những đồng bọn khác ở trong thương đội Phi Vân nghe thấy hắn chỉ cả một chi thương đội để mắng chửi người thì trên mặt dù có vẻ không vui nhưng cũng không có ai lên tiếng.
Xem ra những người này từng bị thua thiệt ở trên tay của Tiếu tử đi, nàng bĩu môi, nghe nói thương đội Vân Hổ đã tới Nham thành, chính là đang trong thời điểm bận rộn, Tiếu tử chạy tới phía đông thành này để làm cái gì ?
Lúc này đồng bạn của tên nam tử kia cũng tới lôi kéo chéo áo của hắn khuyên nhủ: “Trong thành cấm đánh nhau, đừng có dẫn quân tuần tra tới, đến lúc đó ai cũng không được lợi.” Âm thanh của hắn rất lớn, nam tử kia nghe xong cũng mượn bậc thang mà đi xuống, tàn bạo nhìn chằm chằm nàng cùng Tiếu tử một cái rồi mới đi lên trên lầu.
Tiếu tử cũng không để ý đến hắn, thấp giọng nói bên tai của Ninh Tiểu Nhàn: “Người này mặc dù thích chiếm lợi trên đầu lưỡi nhưng tội lại không đáng chết, ngươi cũng không có ra tay độc ác với hắn đi?” Nha đầu này từ trước đến giờ cũng không phải là người chịu lỗ lã, đăng đồ tử kia chọc tới trên đầu nàng xem như là muốn xui xẻo rồi, chỉ hy vọng nàng hạ thủ không quá nặng là được.
“Không có đâu, ta đây là một cô nương hồn nhiên thiện lương ra sao, làm sao có thể lây dính nhân mạng ở trên tay được?” Đem tức giận ở trên mặt thu lại, nàng cười híp mắt duỗi mười ngón tay màu xanh, quả nhiên là trắng ngọc non mềm, không dính một chút bụi bẩn nào.
Khuôn mặt co quắp của Tiếu tử suy sụp, nàng cũng đã bay tới độ cao là “nhân mạng” rồi, xem ra là kẻ xui xẻo kia không thể trôi qua thư thái được.
Thôi, cũng có quan hệ gì với hắn đâu, Tiếu tử trầm ngâm nói: “Ngươi không tìm được nơi ngủ lại hay sao ? Khách sạn ở trong thành hơn phân nửa đã đầy người ở rồi, sao không thử đi ở nhà dân xem ? Mau đi theo ta.”
Bọn họ mới đi không xa thì ở gian khách nào đó trên lầu hai của Duyệt Lai Cư rất nhanh truyền ra động tĩnh, đăng đồ tử kia khi gọi tiểu nhị tới muốn uống trà thì cảm thấy ở trên cánh tay bắt đầu ngứa, cảm giác này mới vừa bắt đầu không rõ ràng lắm, hắn cũng không quá để ý, chỉ tùy tiện đưa tay gãi gãi, nào biết đâu rằng càng gãi càng không chịu được, cảm giác tê dại nhàn nhạt giống như ở trên cánh tay dường như đang mọc rễ càng ngày càng lợi hại, qua mười mấy hơi thở sau quả thực chính là cực kỳ ngứa tới khổ sở, hận không thể kéo một lớp da xuống.
Hắn nhiều lần thò tay gãi lại cào, ngay cả da cũng đều đã sưng đỏ chảy máu rồi mà cảm giác này không thể hạ xuống một chút nào, lúc này mới cảm thấy không tốt, hắn vừa vén tay áo lên nhìn thì làn da ở khuỷu tay cũng toát lên một mảng mụn nước trong veo từng cục từng cục, vừa mới gãi một cái thì lập tức mọc thêm nhiều mục mụn mới như bong bóng nhỏ , cảm giác tê dại này cũng dần dần trộn lẫn cảm giác đau đớn khiến cho hắn cào đi cũng không được mà không cào cũng không được , nóng nảy buồn bực như muốn phát điên.
Đồng bạn của hắn nghe thấy tiếng thì chạy tới, thấy một màn như vậy thì giật mình.”Phấn bọ cạp đỏ!” Cuối cùng có người nhận ra độc tố trên người hắn đã tác quái thì không khỏi kinh hô thành tiếng.
Trong lòng mọi người cũng trầm xuống, độc phấn bọ cạp đỏ này là một loại độc cực kỳ lợi hại, những biện pháp điều trị thông thường chỉ sợ là không có tác dụng gì, nhưng bọn hắn vẫn đút một viên đan dược giải bách độc vào trong miệng hắn rồi lại thoa thuốc mỡ lên trên vết thương, sau đó mới nghĩ cách tìm người đầu lĩnh để hỗ trợ.