Edit: Tiểu Tuyền
Beta Tiểu Tuyền
Âm thanh chậc chậc nói: “Chuyện quái lạ, rõ ràng trên bàn cờ chiếm thượng phong, lại không thắng tiểu tử chưa dứt sữa như người?”
Hoàng Phủ Minh mỉm cười nói, thuở nhỏ gia đình hắn có tiếng là học giỏi sâu xa, cầm kỳ thư họa môn nào cũng bắt buộc học, chỉ riêng đánh cờ cũng xem mười mấy năm rồi, làm sao lại bại bởi một ông già mới vuốt bàn cờ có mấy tháng chứ?
Chỉ nghe âm thanh này cười nói: “Ngươi không phải là thường đem tỷ tỷ của ngươi giắt khóe miệng sao? Nàng vào Cố Ẩn Sơn Hà trận, là có đi mà không về, mấy ngày qua sao không thấy ngươi lo lắng nàng thế?”
Hoàng Phủ Minh tiện tay đem một con cờ trắng bắn ra giữa không trung, lười biếng nói: “Có Hám Thiên Thần Quân ở đó, sẽ che chở nàng không có việc gì.” Trong lời nói không nhịn được còn mang theo ghen tuông, nhớ tới phong tư khí khái của nam nhân kia, khó trách đem tỷ tỷ mê đến thần hồn điên đảo. Ngày sau nếu muốn làm nàng hồi tâm chuyển ý, chỉ sợ khó khăn gấp bội. Nhưng tỷ lệ có nhỏ đi nữa, cũng đáng được hắn đánh cược một lần.
Nghĩ tới đây, con ngươi hắn không khỏi đảo quanh: “Ngươi đoán xem, nếu tỷ tỷ phát hiện bí mật nhỏ của Hám Thiên Thần Quân, còn có thể đối với hắn đào tim đào phổi nữa không?”
Giọng nói hùng hồn lơ đễnh: “Tu vi đến bối cảnh như ta, muốn dạng nữ nhân già mà không có? Nàng phát hiện hay không phát hiện, Ba Xà làm sao mà quan tâm?”
Hoàng Phủ Minh vỗ tay nói: “Ngươi không hiểu. Tỷ tỷ của ta tất nhiên khác hẳn kẻ khác, Hám Thiên Thần Quân dụ dỗ nàng vui vẻ cũng không quá. A, từ trước đến giờ nàng hận nhất bị người ta lừa, bản thân ta muốn biết nàng phát hiện sự thật xong sẽ có phản ứng gì. Đáng tiếc, lần này không có kẻ ngu đần thi triển Thỉnh Thần Thuật, hai người chúng ta không có cơ hội quấy nhiễu.”
Hắn tự nói: “Tỷ tỷ tốt của ta, tỷ chớ có dễ dàng mềm lòng mà tha cho hắn!”
ở bên trong tiếng cười nhẹ, một … con cờ đen bay ra, “Bộp “một tiếng, đem con cờ trắng trên không trung đánh cho thành phấn vụn
Nàng nhắm mắt thật chặc, đợi chờ luồng gió sắc bén đâm vào thân trong nháy mắt, nhưng vào lúc này, bên tai vang lên tiếng thở dài như có như không của Trường Thiên.
Một tiếng thở dài này, có ảo não, có tức giận, có buồn khổ, có hối hận, còn có một chút không biết theo ai. Nàng không hiểu được, ở sống chết trước mắt mình làm sao còn nghe được hắn đột nhiên có rất nhiều tâm sự thế.
Trường Thiên đưa tay vừa tung, Phệ Yêu Đằng nhục cầu liền bắn trở lại, tên môn hạ của Kiền Thanh thánh điện bị nó trói ở trên ngọn cây, nhất thời giống như đạn pháo vọt tới Sơn Hà trận. Xuất phát sau mà đến trước, tốc độ so sánh với Sơn Hà trận lấn đến gần không chỉ nhanh hơn một chút thôi, cho nên người này thoáng cái đụng vào mũi nhọn, ở bên trong tiếng kêu thảm thiết, từ vai trái đến đùi phải bị cắt làm hai.
Máu tươi nhất thời bắn ra khắp nơi, nhưng còn không có bắn lên quần áo hai người, vòng vàng đã bổ xuống. Chỉ là một thân thể bình thường, dĩ nhiên không cản được thế tới rào rạt của nó, song trong khoảnh khắc hai mảnh thi thể bị cắt ngăn trở tầm nhìn của Trầm Hạ.
Sau đó, một đoạn mũi kiếm lộ ra hồng quang đột nhiên từ góc chết của tầm mắt Trầm Hạ đưa ra, ở trên hai con Kim Luân nhẹ nhàng vỗ một cái. Động tác này nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng nhanh đến cả Trầm Hạ đều thấy không rõ trước sau, chỉ cảm thấy một sức mạnh bàng bái vô luân từ thân kiếm truyền tới, đừng nói sức lựa kia người phàm không thể có, ngay cả do hắn tới đối mặt, cũng tựa như kiến càng lay cây không chút tác dụng.
Hai chiếc vòng dùng sức đánh nhẹ rất đúng lúc, một trong hai chiếc vòng cùng mũi kiếm chạm tiếp xúc nhau liền bị đẩy văng ra hai bên. Nhưng đừng quên, chúng bị Trầm Hạ nắm ở trong tay, hơn nữa vì lấy thủ cấp của Hám Thiên Thần Quân, lần này hắn vươn người quăng ra, cho nên hai vòng lần này trơn tuột, xu thế hắn đánh ra lúc trước còn chưa ngừng, không môn trước ngực cũng đã mở rộng ra!
Hắn cùng với thần khí của Sơn Hà trận tâm niệm tương liên, lập tức đã nghe thấy hai chiếc vòng vàng truyền lại tiếng gào thét thê lương , phảng phất như nhận lấy tổn thương thật lớn.
Chỉ trong nháy mắt, Trầm Hạ bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán, cũng chẳng quan tâm ước nguyện ban đầu của mình, cầm Sơn Hà trận định làm phép bỏ chạy! Có thần khí này nơi tay, hắn ở trong Vân Mộng Trạch qua lại tự nhiên, không người nào có thể ngăn.
Hết lần này tới lần khác vào lúc này, theo bản năng hắn cảm thấy tất cả mọi vật quanh thân đều chậm lại, vô luận là động tác mình nắm chặt vòng vàng, hay là bốn người cùng nhau hạ xuống, thậm chí là tốc độ mình suy nghĩ, lại giống như ở vùng lầy bơi lội, mỗi khi đi tới một bước cũng cần tốn hao sức lực khổng lồ, thời gian rất lâu.
Mà tạo thành đối lập rõ ràng, chính là trường kiếm trong tay Trường Thiên xẹt qua độ cong kỳ dị, lại một lần nữa đâm tới. Một kiếm này không kinh tài, cũng không tuyệt diễm, phảng phất như thế gian từ khi có trường kiếm ra đời tới chỉ có thức thứ nhất công kích mà thôi, chất phác đến không có chút xinh đẹp nào, chỉ còn dư lại một đặc điểm:
Nhanh.
So với ke hở Bạch câu nhanh hơn, so với tia chớp chân trời còn nhanh hơn, thậm chí tốc độ suy nghĩ của loài người còn cực hạn nhanh hơn nhiều lắm. Trầm Hạ vừa thấy thức này lên tay, mũi kiếm đã phảng phất đâm vào khoản không, sau đó trực tiếp liền từ bộ ngực hắn đâm vào, chọc thấu sau lưng, dứt khoát như đâm xuyên qua một con bướm.
Sau đó, trên mũi kiếm bộc phát ra sức nóng đáng sợ, tịch quyển toàn thân. Trầm Hạ gào thét đau đớn thân thể như vùi lấp trong dung nham, phải điều động Thủy Hệ linh lực giảm bớt đi nỗi đau Liệt Hỏa đốt người.
Lúc này Trường Thiên mới truyền âm vào trong tai hắn, trong bình thản còn có một chút nghiến răng nghiến lợi khó hiểu: “Trốn chỗ nào?”
Cũng không biết hắn cố ý hay là Vô Ý, hắn đâm thủng ngực phải của Trầm Hạ, vừa vặn trùng lên nơi vết thương Huyền Vũ tạo thành. Chỉ có điều lần này thế tới cực mãnh liệt, chỉ nghe “phụt” một tiếng, đã đem Trầm Hạ ghim trên vách đá.
Cùng lúc đó, khuynh hướng hai người một báo rơi xuống cũng đã dừng lại. Trường Thiên thuận tay ném một cái, đã đem Đại Hoàng ném trên mặt đất an toàn.
Ninh Tiểu Nhàn kinh hồn chưa định, lại phát hiện mặc dù dưới chân trống rỗng, tay trái của Trường Thiên đem nàng ôm chặc vào trong ngực, lại đứng giữa không trung, ổn định như bàn thạch, cùng Trầm Hạ ngay mặt nhìn nhau.
Đây là...... Chuyện gì xảy ra?
Trong đầu nàng đột nhiên hỗn loạn không chịu nổi, nhất thời mừng như điên sống sót sau tai nạn, dù sao nàng đúng là không có sống đủ; nhất thời lại có nhiều mù mịch nghi hoặc ùn ùn kéo đến, cái loại cảm giác loáng thoáng lại xuất hiện, nhưng luôn có một đầu sợi không có bắt được, nếu không ngàn vạn ký tự trong đầu làm sao làm rõ.
Gương mặt tuấn tú của Trầm Hạ nghẹn đến đỏ bừng, hiển nhiên là vận khởi linh lực đối kháng với ngọn lửa có nhiệt độ kinh khủng trên thân Nam Minh Ly hỏa kiếm, nhưng dù vậy, vết thương vẫn bị bỏng đến phát ra tiếng xèo xèo, còn có khói trắng bốc hơi lên. Lúc này là có thể nhìn ra trên Sơn Hà trận có hai kẽ nứt khá nhạt, song vẫn tản ra trận trận ánh sáng vàng, che chở chủ nhân đối kháng địch nhân tàn bạo. Hắn nhịn đau từ nơi cổ họng nặn ra mấy chữ: “Ngươi, ngươi một mực dụ ta tới gần ngươi?”
Chuyện cho tới bây giờ, hắn còn có cái gì không rõ chứ?
Lúc màn thiên địa thứ ba sắp sửa kết thúc mình đâm trúng Hám Thiên Thần Quân một kiếm, tại sao lại đúng lúc không phải đâm vào chỗ hiểm của ngực phải?
Ở trong nhà kho của Tất Phương, Hám Thiên Thần Quân biểu diễn Ất Mộc lực cho hắn quan sát, chỉ là đóm nhỏ yếu ớt, như sắp tắt.
Cả màn thiên địa thứ tư, cho dù ở nguy cấp nhất thời khắc, Hám Thiên Thần Quân cũng không có xuất thủ, ngoan ngoãn như người phàm.
————