Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 9 chương 992: huyền vũ?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cho dù khi Cố Ẩn Sơn Hà trận đã bị phá vỡ, hai người này thậm chí còn không còn kịp thưởng thức sự vui sướng khi tìm được đường sống trong chỗ chết, đã bị chừng mười người của Kiền Thanh Thánh điện đuổi đến phải quay người trốn vào trong Vân Mộng Trạch, bộ dạng rất chật vật đúng không?

Tất cả mọi chuyện, hóa ra đều do người nam nhân trước mắt này đang cố ý tỏ ra yếu thế, đủ loại biểu hiện lộ hoặc ngầm đều ám hiệu với Trầm Hạ “Hắn rất yếu”, yếu đến không còn là thần thú Ba Xà thay đổi như chong chóng, lấy tay che trời, yếu đến Trầm Hạ có thể yên tâm lớn mật đất gần người ám sát, lấy đầu sọ của nó.

Dù là trong trí nhớ Huyền Vũ truyền xuống, hay là từ trong miệng người tu tiên tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà trận hiểu biết về Hám Thiên Thần Quân, điều là cao ngạo, lãnh khốc, thần bí mà cường đại, làm sao Trầm Hạ có thể ngờ tới hắn còn có thể im hơi lặng tiếng, cam chịu bình thường như thế?

Đại thần cao ngạo như vậy, không phải nên khinh khi người phàm ti tiện, chẳng thèm ngó tới sao? Làm sao có thể chịu đựng được mình là một thành viên trong đó chứ?

Giờ phút này hắn dĩ nhiên hiểu, Trường Thiên nhẫn nhịn mọi thứ, thậm chí lấy thân mạo hiểm, chỉ vì đổi lấy một lần cơ hội tiếp cận sát người.

Có Sơn Hà trận tương trợ, nơi này chính là sân nhà của Trầm Hạ, hắn có thể giống như Mộc tinh qua lại tự do ở trong Vân Mộng Trạch, không dám nói đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, ít nhất toàn thân trở lui là không thành vấn đề, nếu không làm sao có thể sống sót vô số lần ở trong màn thiên địa thứ năm của Cố Ẩn Sơn Hà trận chứ? Đối phó mộc tinh, Trường Thiên còn có Ất Mộc lực, nhưng đối phó Trầm Hạ, hắn chỉ có thể tự mình sáng tạo cơ hội, một lần tất thắng.

Trường Thiên là lão thủ cửu kinh sa trường lâu như vậy, tất nhiên biết nhược điểm của địch nhân thường thường sẽ giấu ở nơi mạnh nhất. Muốn phá vỡ độn thuật mà Sơn Hà trận gia tăng cho kỳ chủ, phương pháp xử lí duy nhất chính là lấy có lòng nhưng vô ý, lấy nhanh chế nhanh, chặn hết tất cả đường.

Vì giờ khắc quyết định thắng bại này, hắn đã nhẫn nhịn thời gian khá lâu.

Trận đấu này, cuối cùng Trầm Hạ suy tàn. Mặc dù kế thừa y bát của Huyền Vũ, hắn vẫn thiếu sót kinh nghiệm mà vô số lần sinh tử đánh giết của mẫu thân, kinh nghiệm quý giá như vậy chỉ có thể dựa vào bản thân hiểu được, không thể nào dùng thần thông thuật pháp cùng nhau truyền thừa xuống.

Trường Thiên không thèm để ý tới, chỉ đem mũi kiếm đâm vào mấy phần, lạnh lùng nói: “Di ngôn?” Nghe qua lời Trầm Hạ nói…, thân thể mềm mại trong lòng ngực của hắn lại đột nhiên trở nên cứng ngắc, sau đó khẻ run rẩy. Trường Thiên không dám cúi đầu nhìn nàng, trong lòng âm thầm thở dài:

Nàng cuối cùng đã biết.

“Ngươi mưu tính nhiều như vậy, cuối cùng cũng vì Sơn Hà trận thôi?” Trầm Hạ cười ha ha mấy tiếng, âm cuối lại biến thành kịch liệt ho khan, bọt máu từ khóe môi chảy ra, “Được làm vua thua làm giặc, chém hay giết tùy ý ngươi”

Trường Thiên mỉm cười nói: “Vậy ta không khách khí.” Cổ tay vừa chuyển, trường kiếm tiếp xúc tùy tâm mà động, hẳn là muốn dùng dĩ bĩ chi đạo (sao chép biện pháp của người đó đem hại người đó), đem ngực của Trầm Hạ chém làm hai khúc!

Nhưng kiếm thế của hắn mới động, vách đá phía sau của Trầm Hạ bỗng sáng lên ánh sáng màu vàng mãnh liệt, làm như có vật gì đó xoắn lấy trường kiếm, khiến nó nhất thời không di động được chút nào.

Lấy đặc tính sắc bén của Nam Minh Ly hỏa kiếm, trong thiên hạ này vật có thể ngăn nó đi vế phía trước chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Song tiếp theo Trường Thiên lập tức cảm ứng được, lực ngăn cản của vật này mặc dù ương ngạnh nhưng rất ngắn ngủi, chỉ mạnh mẽ trong thời gian chớp mắt, hắn đã có thể cảm giác được sức mạnh bên ngoài này nhanh chóng suy kiệt.

Chỉ cần hắn huy kiếm lần nữa, Trầm Hạ nhất định có thể bị chém làm hai nửa!

Nhưng vào lúc này, bên tai ba người đã vang lên tiếng nói sâu kín: “Hám Thiên Thần Quân, kiếm hạ lưu tình!”

Giọng nói vừa vang lên, đừng nói Trầm Hạ rồi, ngay cả Ninh Tiểu Nhàn Đô thoáng cái hóa đá.

Ở trong màn thiên địa thứ ba, thứ tư, nàng đã nghe qua rất nhiều lần, sao có thể không nhận ra được chứ?

Ánh sáng vàng bay ra từ trong vách đá phía sau, rất nhanh hội tụ thành gương mặt của một cô gái, mày liễu môi đào, mũi ngọc mắt nâu, mười phần động lòng người, không phải là Huyền Vũ có thể là ai?

Tinh quang trong mắt Trường Thiên nổ lên, môi mỏng nhếch thành một đường thẳng tắp, động tác trong tay ngừng lại, ngưng giọng nói: “Huyền Vũ, ngươi vẫn chưa chết?” Ánh sáng vàng vừa chớp động, hắn cũng đã phân rõ ra đây là sức mạnh của hậu thổ. Đương thời lại có mấy người, có thể có sức mạnh của tinh tú?

Trầm Hạ lại càng cả kinh, trợn mắt há mồm, rung giọng nói: “Nương, mẫu thân?”

Hắn phá xác ra từ bên trong Vân Mộng Trạch, vài ngàn năm cô tịch sinh trưởng. Vân Mộng Trạch mặc dù là thân thể Huyền Vũ biến thành, nhưng hắn lại chưa bao giờ nghe được tiếng của nàng, gọi qua mình, chỉ nói nàng đã hóa thân thành thiên đạo của vùng trời nhỏ này. Giờ phút này chợt nghe tiếng nói, nhất thời còn hoài nghi mình ở trong mộng, trong lòng trăm ngàn loại tư vị cùng nhau hội tụ, thoáng chốc quên mình còn đang bị trường kiếm đâm thủng ngực, và nổi đau hỏa diễm thiêu đốt.

Hắn đã quên nhung Huyền Vũ không quên, nàng không trả lời con mình, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thả Trầm Hạ, ta lấy lễ trọng tạ ơn.” Nàng kinh nghiệm già dặn, biết tình huống trước mắt quan trọng nhất không phải là ôn chuyện, mà là đàm phán.

Trường Thiên khẽ mỉm cười. Hắn biết Huyền Vũ vừa hóa thân của thiên đạo, thì không thể trực tiếp ra tay với hắn, lập tức Nam Minh Ly hỏa kiếm nhẹ chuyển, ở trong tiếng kêu rên của Trầm Hạ nói: “Hắn ở trong trận khắ nơi bất kính với ta, nên nhận lấy cái chết.”

Huyền Vũ làm như không thấy, lắc đầu nói: “Hám Thiên Thần Quân, ta biết ngươi không đem chuyện đó ở trong lòng, lời nói này chỉ vì cò kè mặc cả thôi.”

Ninh Tiểu Nhàn không nói một câu, nghe lời này, đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái. Tiếng nói của Huyền Vũ mặc dù réo rắt dễ nghe, nhưng lại khô khan, càng không có chút nào tức giận, giống như là giọng nữ của Computer vậy.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Lúc này Đồ Tẫn một thân bạch lộc cũng đã chạy tới, thấy thế cục Trường Thiên nắm trong tay, dứt khoát nắm Đại Hoàng đứng ở một bên. May là hắn tâm chí kiên định, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng có không hiểu ra làm sao.

Trường Thiên bị Huyền Vũ nói toạc ra ý đồ, cũng không giận, chỉ khẽ mỉm cười: “Ta giết con trai của ngươi, sẽ có Sơn Hà trận vào tay. Ngươi còn có bảo vật gì, có thể thay thế được thần khí này, cộng thêm có thể chuộc một cái mạng của hắn?”

Huyền Vũ thản nhiên nói: “Ngươi lưng đeo lực lượng của ngôi sao Đông Phương Thất túc, Sơn Hà trận tuy là thần khí, là cho Huyền Vũ nhất mạch lượng thân luyện chế, hoàn toàn không hợp cho ngươi dùng. Nếu ngươi chịu bỏ qua cho Trầm Hạ, lại đem Sơn Hà trận trả lại cho hắn, ta liền đem tâm đắc tu luyện vài ngàn năm của ta để biếu tặng.”

Nàng là thần thú đầu tiên tiến vào thần cảnh trong bốn thần thú, thời gian sống lại dài, nếu nói có thể có được tâm đắc tu luyện của nàng, trên Nam Chiêm bộ châu không biết có bao nhiêu người điên cuồng trong một đêm đây? Nhưng khóe miệng Trường Thiên giương nhẹ, giọng điệu chứa đựng khinh thường: “Sơn Hà trận chính là lợi khí hành quân đánh giặc, ta lại có đại chiến phía trước, chỉ cần một bảo vật vào tay, có lẽ là có thể quyết định thắng bại, cứu tánh mạng binh sĩ dưới trướng của ta. Làm sao tâm đắc, có thể so sánh được?”

Ninh Tiểu Nhàn xem hắn, rồi nhìn lại Huyền Vũ, hai đại thần thú tụ ở chung một chỗ cò kè mặc cả, hình tượng vô cùng … Uy nghiêm của thần cảnh trong nháy mắt liền tiêu tan a.

“Như vậy lại thêm một việc: tâm đắc Nghiên Ma Thiên Đạo của ta, như thế nào?” hai mắt Huyền Vũ nhìn thẳng Trường Thiên, chậm rãi nói, “Vân Mộng Trạch là Tiểu thế giới mà ta Nghiên ngộ thiên đạo của đại thế giới Nam Chiêm bộ châu. Vận hành đã vài ngàn năm, quy tắt giống nhau, rành mạch phân minh. Nếu nói đương thời còn có người nào nghiên cứu thiên đạo sâu như thế, trừ ta ra thì còn ai chứ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio