Kính... coong... Kính... coong...
Đang ngồi xoa bóp tay cho mẹ cùng với Hữu Trân, nghe tiếng chuông cửa, Hỷ Trân bật dậy nhanh:
- Để em cho, chắc là Thành Thục tìm em đó.
kính... coong... Kính... coong...
- Tới liền, tới liền.
Vừa mở cổng, Hỷ Trân vừa càu nhàu:
- Nhấn một lần, người ta nghe rồi, đâu cần...
Nhưng người trước mặt không phải là Thành Thụ. Hỷ Trân khựng lại:
- Từ Nam.
- Chào em. hình như em có vẻ ngạc nhiên?
- À không! Em cứ tưởng bạn em tới.
- Hôm nay, em không đi làm à?
- Dạ không. Em được nghỉ phép.
Từ Nam nhướng mày:
- Em không mời anh vào nhà sao?
Hỷ Trân giật mình lúng túng. Cô kéo rộng cổng:
- Anh vào đi.
Đợi cho Từ Nam dắt xe vào, Hỷ Trân đóng cổng, rồi cô bỏ đi trước. Từ Nam với theo:
- Chờ anh đi với.
Hỷ Trân chậm bước, Từ Nam tiến lên bước song song:
- Hỷ Trân của ngày hôm nay khác với Hỷ trân của ngày hôm qua.
- Anh thấy vậy à?
- Em đã không còn gọi anh bằng thầy nữa.
Hỷ Trân nhún vai:
- Dù sao anh cũng là anh rể tương lai của em. Nếu em gọi thầy mãi nghe không hay cho lắm.
- Em đúng là Hỷ Trân. À! bác gái và Hữu Trân có nhà không em?
- Dạ, có.
Vào đến phòng khách, Hỷ Trân cố tình nói lớn:
- Mẹ, chị Hai! Có anh Từ Nam đến chơi nè.
Thấy Từ Nam, Hữu Trân đứng dậy. Đôi mắt cô sáng long lanh:
- Anh mới đến. - Rồi cô quay vào trong.
Còn bà Bích Dung thì vui vẻ:
- Cháu ngồi đi!
- Cám ơn bác. Cháu nghe nói bác không được khoẻ.
- Ôi! Chỉ là bệnh già thôi.
- Bác có đi bác sĩ khám không ạ?
- Hữu Trân và Hỷ Trân lo quá, nên đã đưa bác đi hôm qua. Chẳng có gì nghiêm trọng cả.
Hỷ Trân xen vào:
- Mẹ lại ngất mà là không có gì nghiêm trọng. Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ tìm người trông coi cửa hàng cho mẹ.
Bà Bích Dung phản đối:
- Không được đâu. Họ không như ý mẹ.
- Tuổi mẹ đã cao rồi, không thể trông coi cửa hàng mãi được. Thêm căn bệnh thấp khớp của mẹ, con thật không an tâm. Mai mốt con đi làm xa, chỉ còn mình chị Hai, không ổn đâu mẹ Ơi.
Hữu Trân trở ra, trên tay là ly nước. Cô đặt xuống trước mặt Từ Nam.
- Anh uống nước.
- Cám ơn em.
Hữu Trân ngồi xuống bên cạnh Từ Nam:
- Con thấy ý của Hỷ Trân hay đó mẹ. Mướn người trông coi, mẹ Ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ. Lúc nào thấy buồn, thì mẹ cứ ra cửa hàng chơi.
- Cả con cũng nói vậy sao?
- Chúng con lo cho mẹ thôi mà.
Bà Bích Dung quay sang Từ Nam:
- Cháu thấy không? Hai chị em nó luôn ăn hiếp bác.
Từ Nam cười:
- Thú thật là cháu không biết gì, nhưng nãy giờ nghe Hữu trân và Hỷ Trân nói, cháu nghĩ... ý kiến của hai cô ấy rất hay. Bao năm bác cực khổ rồi, đã đến lúc phải hưởng phước của con cháu thôi.
Hỷ Trân vỗ tay:
- Cám ơn anh, Từ Nam. Mẹ à! Con đã hỏi rồi. Kim Ngân - Em họ của Thành Thục bạn con sẽ đến giúp mẹ. Có thể giai đoạn đầu, con bé không biết, xin mẹ chỉ dạy thêm. Chút nữa con ra ngoài có việc, con sẽ đi đón con bé luôn.
- Thì ra mọi người đã tính hết rồi.
- Con chỉ mới bàn với chị Hai vào tuần trước thôi, và tụi con đã quyết định xin lỗi vì không hỏi ý kiến mẹ.
Bà Bích Dung dỗi:
- Lớn hết rồi, thì còn hỏi ý kiến bà già này làm gì.
- Không phải đâu mẹ.
- Vậy, tại sao con quyết định ra Nha Trang làm, con cũng không hỏi ý kiến mẹ?
- Chuyện của mẹ khác, chuyện con khác.
- Có gì đâu mà khác?
- Con và chị Hai muốn mẹ Ở nhà nghỉ ngơi, bởi vì chúng con lo lắng cho mẹ. Còn chuyện của con, đó là do công ty quyết định đưa con đi. Thêm một phần, con cũng muốn đi để thử sức mình và học hỏi thêm kinh nghiệm để trưởng thành trong công việc hơn.
- Ở đâu không làm, tại sao phải ra đến tận Nha Trang chứ?
Hỷ Trân ôm cánh tay bà Dung:
- Con chỉ đi công tác theo hợp đồng thôi. Mãn hợp đồng con lại trở về đây. Mẹ yên tâm, mỗi tháng con sẽ về thăm mẹ. Nha Trang - Sài Gòn cũng đâu bao xa.
Từ Nam lên tiếng:
- Xin lỗi, anh hơi tò mò... Có phải em đang hợp tác với công ty Sao Bắc Cực không?
- Phải.
- Vậy em đã quyết định đi? Thế, bao giờ em đi?
- Cuối tuần này. Em hầu như đã chuẩn bị xong. Từ Nam! Anh có thể nói cho mẹ em hiểu không?
- Nhưng em đi không bị áp lực chứ?
- Không.
- Em tin mình sẽ hoàn thành tốt công việc?
- Rất tin.
- Vậy là được rồi.
Hữu Trân níu tay Từ Nam:
- Anh cũng ủng hộ Hỷ Trân à?
- Đó là một ước mơ, một mục đích, tại sao anh không ủng hộ chứ? Huống chi Hỷ Trân đang muốn tìm tòi và học hỏi để phát triển và hoàn thiện mình. Anh cũng không có quyền dập tắt ước mơ của cô ấy.
Hỷ Trân nhìn Từ Nam bằng đôi mắt biết ơn:
- Cám ơn anh.
Hữu Trân cau mày:
- Nè! Hai người không phải đồng lòng với nhau chứ?
- Em nghĩ sao?
Từ Nam quay sang bà Bích Dung:
- Thưa bác, xin phép bác cho cháu được nói lên những suy nghĩ của cháu. Thật ra, để được đi Nha Trang, Hỷ Trân đã trải qua một quá trình trắc nghiệm, khảo sát dài. Cô ấy vượt qua hàng trăm người mới được chọn cho công trình du lịch có tầm cỡ. Hỷ Trân mà được làm việc chung với họ, chắc chắn cô ấy sẽ học hỏi được nhiều. Cho nên lần này, Hỷ Trân đi cho nên cần được ủng hộ về mặt tinh thần. Cháu nghĩ chúng ta cần động viên cô ấy, để cô ấy làm tốt công việc hơn.
Hỷ Trân chớp mắt:
- Mẹ! Xin mẹ đừng buồn.
Bà Bích Dung vuốt ve Hỷ Trân:
- Không phải là mẹ không đồng ý, mẹ chỉ lo lắng cho con thôi.
- Mẹ à! Con lớn rồi. Con biết tự lo cho mình mà. Xin mẹ yên tâm. Con gái của mẹ đi như thế nào thì trở về như thế ấy.
- Phải không? Tôi chỉ sợ cô quên đường về thôi.
- Không có đâu.
Hữu Trân trêu ghẹo:
- Nếu em đi một về hai cũng tốt vậy.
Hỷ Trân mắc cỡ:
- Chị này...
- Đó! Em biết đỏ mặt, thì em vẫn là một cô gái có trái tim yêu.
Hỷ Trân dậm chân:
- Mẹ...
Bà Bích Dung khoát tay:
- Thôi, đừng trêu em con nữa. Xem có gì để chuẩn bị giúp nó hay không?
Hỷ Trân xua tay:
- Không cần phiền đến mọi người đâu. Chốc nữa đây Thành Thục đến, chúng con đi mua vài món nữa là xong.
Hữu Trân chím môi:
- Hỷ Trân đâu còn là một cô bé lên ba, phải không nào?
- Chị muốn gì nữa đây?
- À! Không có gì.
Hữu Trân vừa dứt lời, thì lại nghe tiếng chuông cửa. Cô định đứng lên thì Hỷ Trân cản lại:
- Có thể là Thành Thục đến đó, để em ra đi với nhỏ ấy luôn.
- Không mời bạn em vào nhà à?
- Bọn em có công việc gấp, để hôm khác đi.
Hỷ Trân hấp tấp đứng dậy:
- Thưa mẹ, con đi. Anh Nam ở chơi nhé.
Và Dung dặn dò:
- Đi đường cẩn thận nghe con.
- Dạ.
- Nhớ về sớm nghe Trân.
- Con biết rồi.
Hỷ Trân khoát túi xách lên vai, bóng cô khuất dần ngoài cửa.