- Hỷ Trân! Mày đi thật sao?
- Thành Thục! Tại sao mày cứ hỏi mãi có một câu vậy? Mày không thấy mệt, nhưng tao thấy mệt đó.
- Tao...
- Đã quyết định rồi, nên tao mới chuẩn bị cho mình. Với sự việc này, tao không đùa đâu.
- Tao muốn biết lý do mày đi Nha Trang thôi.
- Đi là đi, tao không có lý do gì cả. Với lại, tao cũng đang vì sự nghiệp và cả tương lai của tao. Làm người ở trên đời, ít ai chịu một cuộc sống quá đơn giản. tao muốn thay đổi chính cuộc sống của tao.
Thành Thục ngập ngừng:
- Chứ không phải mày đang muốn trốn tránh sao?
- Trốn tránh cái gì?
- Từ Nam đó. Mày muốn tìm quên mối tình đó trong công việc cũng đâu cần thiết phải đi xa như vậy. Hỷ Trân à! Liệu mày có tìm quên được hay không?
Hỷ Trân mím môi, cô gằn từng tiếng:
- Thành Thục! Mày nghe đây. Từ đây về sao, mày không được nhắc đến cái tên Từ Nam một cách thân mật trước mặt tao nữa. Anh ấy là anh rể của tao, mày nghe chưa? Tao đang muốn quên đi để làm lại từ đầu. Cuộc sống của tao không có cái tên Kim Từ Nam.
- Hỷ Trân...
- Mày có nghe tao nói gì không?
Chưa bao giờ Thành Thục thấy Hỷ Trân căng thẳng như vậy. Cho nên cô cũng không muốn nhắc đến làm gì nữa. Có lẽ Hỷ Trân đang có lý do gì đó, cô nên tôn trọng tâm sự của bạn. Thành Thục thay đổi bầu không khí.
- Đừng tạo áp lực cho mình. Chúng ta sang bên kia lựa thêm vài món đồ nữa đi. Tao muốn mua tặng mày cái áo lạnh.
Hỷ Trân từ chối:
- Không cần đâu.
- Nè! Mùa này ở Nha Trang cũng bắt đầu lạnh rồi. Tao có thành ý, mày không được từ chối đó.
Đến gian hàng bán áo gió, Thành Thục lấy hết cái này đến cái khác ướm lên người bạn. Cuối cùng cô chọn cái màu kem, nó có vẻ sang trọng và hợp với Hỷ Trân.
- Cái này nha. Mặc áo vào, thì lúc nào mày cũng nhớ đến tao rồi.
Hỷ Trân rùng mình:
- Thấy ghê quá đi. Tao không muốn mọi người nhìn chúng ta như những cặp tình nhân đâu.
- Ê! Mày nghĩ lệch lạc đi đâu vậy? Tao chỉ muốn nhắc nhở mày: dù ở bất cứ nơi đâu và làm gì, mày không được quên người bạn này. Buồn vui tao luôn cùng chia sẻ.
Hỷ Trân xúc động:
- Cám ơn mày nha, Thành Thục.
- Nha Trang và Sài Gòn cũng không xa lắm, nhưng chắc mày không có thời gian nhiều rồi. Lúc nào rảnh rỗi hãy lên mạng kể tao nghe về công việc của mày nha.
- Tao hứa.
- Xa mày, chắc tao không còn ngồi quán nước được nữa rồi.
- Sao vậy?
- Không có ai để nói chuyện cả.
- Hữu Quân chi?
- Anh ấy khác.
- Thế còn Thái Lâm?
- Mày cũng biết, tao không thân với cô ấy cho lắm.
- Vậy lúc nào muốn nói chuyện với tao, thì cứ bay ra Nha Trang thăm tao.
Thành Thục sáng mắt:
- Ờ há, sao tao không nghĩ ra nhỉ? Tao và Hữu Quân có thể làm một chuyến du lịch mà. Thăm mày và sẵn dịp tham quan luôn.
- Nè! Nhớ tao cũng nhớ vừa phải thôi, nếu không Hữu Quân sẽ kiện đấy.
Hai cô gái cùng cười, họ lại tiếp tục chọn đồ...
- Anh à! Em thấy cái áo này hợp với anh lắm đó. Hay là chúng ta lấy thêm một cái nữa nghe. Ra ngoài ấy có thêm áo mà thay đổi.
- Em lấy cái màu kem cho anh đi.
- Nhưng nó sẽ rất dơ.
- Bộ anh không biết giặt sao.
Tiếng cô gái trong trẻo:
- Anh kiểm tra lại xem có đủ chưa vậy?
- Đủ thì biết bao nhiêu mới đủ. Tạm vậy đi, có gì anh sẽ tự mua thêm.
Lắng nghe tiếng của đôi trai gái, cảm nhận được giọng nói khá quen, Thành Thục ngẩng lên:
- Thái Lâm!
Cô khều nhẹ Hỷ Trân:
- Thái Lâm và sếp mới của mày kìa.
Hỷ Trân muốn tránh né, nên cô kéo tay bạn qua gian hàng khác. Nhưng chưa kịp đi thì đã bị phát hiện.
- Hỷ Trân!
Cô đành phải đứng lại. Nhìn thấy Hỷ Trân, Thái Lâm cau mày, nhưng cô cũng vội reo vui:
- Hỷ Trân, Thành Thục! hai bạn đi mua đồ hả?
- Vâng.
Thái Lâm cặp tay Tuấn Tường:
- Đây là Văn Tuấn Tường, người yêu của mình.
Cô quay sang hai bạn:
- Còn đây là Thành Thục, Hỷ Trân - Bạn của em.
Thành Thục và Hỷ Trân cúi đầu:
- Xin chào ông.
- Xin chào.
Tuấn Tường bắt chuyện:
- Hỷ Trân! Cô cũng đang chuẩn bị cho chuyến đi à?
- Vâng.
Nghe cách trò chuyện thân mật của Tuấn tường, Thái Lâm hỏi:
- Hình như anh và Hỷ Trân thân nhau lắm?
- Phải, cô ấy là cộng sự mới của anh. Không phải em đã từng gặp Hỷ Trân ở công ty của anh rồi đó sao?
- Vậy chuyến đi này của anh...
- Có cả Hỷ Trân nữa.
Tuấn Tường vô tư nói, anh không nhìn thấy được từ trong đáy mắt của Thái Lâm ánh lên tia ghen hờn.
Thấy tình hình có vẻ không được tốt lắm. Hỷ Trân bấm tay Thành Thục ra dấu. Cô xởi lời:
- Xin lỗi, chúng tôi cần phải mua thêm một số đồ, không làm phiền hai người nữa đâu.