Hỷ Trân cau mặt, cô đã lấy lại được một chút ít bình tĩnh để nguỵ tạo cho một "" Hỷ Trân yếu đuối "" kia.
- Tuấn Tường! Ông đừng nên nhìn tôi như thế, tôi không muốn mình trở thành một bức tranh để người ta giải khuây.
- Quả đúng như lời cô nói, cô là một bức tranh nghệ thuật rất đặc biệt. Nhìn cô, tôi có cảm giác như là mình đã giải thoát được những ưu tư.
Ánh mắt liếc của cô làm anh phải chớp mắt.
- Sự hiểu lầm của những người xung quanh là một biện pháp để cho ông đánh bại tôi, có phải không? Coi chừng ông là kẻ bại đấy, vì tôi nắm giữ điểm yếu của ông.
Cô khoanh tay:
- Thái Lâm chắc sẽ thông cảm cho tôi, vì cô ấy biết rõ tôi chẳng hề có tình cảm gì với ông.
Tuấn Tường kéo ghế ngồi xuống, anh dứt khoát:
- Đừng nói đến Thái Lâm nữa. Hiện giờ tôi và cô đang nói chuyện với nhau mà.
- Tôi thì không nghĩ vậy, Thái Lâm là người yêu của ông lại là bạn của tôi, nói về cô ấy là một chuyện tốt mà.
- Tốt hay không, chẳng cần cô quyết định. Tôi nói không nhắc là không nhắc.
- Tôi là người ít sợ bạo lực nhất, anh định làm gì?
Tuấn Tường chồm lên, ánh mắt anh rực đỏ:
- Cô đừng làm tôi phải giận dữ. Lúc ấy, cô đừng có trách tôi.
Cái chụp tay kèm theo câu nói làm Hỷ Trân nhăn mặt. Cô cảm thấy đau vì sức mạnh nơi bàn tay anh.
- Ông quá bao. lực thì làm sao tôi dám hợp tác với ông. Lỡ hôm nào tôi nói lỡ lời, chắc ông phải giết tôi mới hả giận.
- Tại cô bướng thôi, tôi đã cảnh báo trước rồi cơ mà. Thật ra, cô làm cho người ta có cảm giác vừa thương vừa hận.
Hỷ Trân rụt cổ:
- Tôi muốn sống yên ổn, ông đừng có quậy phá tôi nha.
Ngả lưng ra ghế anh làu bàu:
- Thật là ngu ngốc khi tôi nhận lời Từ Nam săn sóc cho cô. Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình yếu lòng quá.
- Hứa là một chuyện còn làm là một chuyện khác nhau, ông không cần phải tự trách mình. Cho dù ông có ý đó, tôi cũng chẳng cần.
- Một sự kiêu hãnh của các cô gái đẹp thì phải. Hỷ Trân! Cô quá tự tin rồi đấy.
- Lập trường của tôi là tự tin vào bản thân, không cần tác động của người khác.
- Đó là một khuyết điểm, cô cần phải bỏ, vì khi làm việc chung với tôi, cô sẽ không có cơ hội để tự tin đâu.
- Quả thật ông hù dọa rất hay, nhưng Hỷ Trân này không phải là tay mơ. Tôi sẽ đấu với ông đến cùng.
- Nếu cô thua?
- Xem như ông thắng.
Một nụ cười của Hỷ Trân làm cho Tuấn Tường ngây người. Ôi! Sao cô ta không chịu cười nhỉ? Đẹp quá! Nụ cười không vướng một chút gì là giả tạo, quá thành thật, quá tự nhiên, quá...
- Hỷ Trân này! Tại sao cô lại giấu kỹ nụ cười như thế? Cô có biết là khi cô cười rất tuyệt vời hay không?
Khẽ cúi mặt, cô lặng im không nói. Cô cũng chẳng biết vì sao cô cười được dễ dàng như thế. Có phải khi nói chuyện với anh, cô đã hóa giải được nỗi buồn.
Trước đôi mắt chờ đợi của anh, buộc Hỷ Trân phải trả lời.
- Nụ cười đâu dễ gì có được, phải không? Mà nhất là nụ cười thật lòng nữa. Có lẽ ông đã làm cho tôi thoải mái, giải thoát những vướng bận trong lòng.
Tuấn Tường trêu:
- Tôi có biệt tài đó lúc nào vậy nhỉ? Nếu phát hiện sớm, tôi sẽ mở phòng tư vấn tâm lý cho giới trẻ.
Hỷ Trân lại bật cười. Thì ra Tuấn Tường cũng biết đùa đấy chứ. Ông ta không phải khô khan như cô nghĩ. Hèn gì Thái Lâm cứ bám riết không rời.
Tuấn Tường khẽ đưa tay lên môi:
- Chỉ ngoại lệ lần này thôi đấy - Anh đưa tay ra trước mặt cô, nheo mắt - Ngày mai, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
- Phải mua chuộc không?
- Bằng nụ cười của cô.
Nha Trang.
Vùng đất mới đặt chân đến, Hỷ Trân tưởng chừng như thân quen. Cô có cảm giác hình như cô là con người của vùng đất này. Sinh ra và lớn lên ở đây, hầu như mọi cảnh vật ở đây đều không xa lạ.
Từ bãi biển, con dốc, cả những cây dừa bơ vơ cao ngất... cả những con sóng ngoài khơi, những cánh Hải âu vụt qua đi rồi xa tít chân mây...
Thượng đế đã tạo nên muôn loài vạn vật, và cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ này cũng do ngài dựng nên.
Hyt Trân không mơ mộng như những nhà văn ; nhà thơ, nhưng cô đặc biệt yêu thích cảnh thiên nhiên ở đây. Cô yêu biển, yêu những con sóng và yêu cả không khí có mùi biển mặn.
Cứ mỗi chiều, Hỷ Trân thường ra biển ngồi một mình để ngắm nhìn du khách đùa giỡn với sóng biển, và rồi để ngắm hoàng hôn dần buông xuống trên mặt biển. Màu đỏ của mặt trời rực lửa làm cho biển vừa dữ dội, vừa hùng vĩ. Một bức tranh tuyệt đẹp như thế khó có nhà nghệ sĩ nào vẽ cho sống động và giống như thật.
Hỷ trân chống cằm, phóng tầm mắt ra xa. Những con sóng lăn tăn ngoài khơi tự nhiên làm cho cô cảm thấy cô độc.
Đến Nha Trang này gần một tháng rồi, công việc có thể làm cho cô quên đi thời gian dài, nhưng cô không thể nguôi nỗi nhớ nhà và nhớ mọi người.
Hỷ Trân không biết mẹ cô đã thật khoẻ chưa? Mỗi lần gọi điện về, mẹ cứ bảo là khoẻ. Nhưng cô biết, mẹ chỉ sợ cô thêm lo lắng thôi.
Còn chị Hai, chắc là luôn vui vẻ bên người mình yêu rồi. Và còn gì hạnh phúc hơn nữa khi họ lấy nhau nhỉ?
Mỗi người đều có một cái riêng để mà vui vẻ và hưởng thụ. Như Tuấn Tường ngày nào mà chẳng nhận điện thoại của Thái Lâm. Chẳng bù cho cô, không có lấy một người hỏi thăm. Hết giờ làm việc là cô lại đi rong một mình. Và bãi biển này chính là người bạn duy nhất của cô.
Đôi khi cô cũng muốn tìm người nói chuyện, nhưng cô rất sợ sự phiền toái. Còn Tuấn Tường, thật sự cô chưa bao giờ nghĩ đến phải làm phiền anh. Tuy giữa hai người không có gì, nhưng cô lại rất sợ ánh mắt của anh. Ánh mắt ấy như nhìn thấy tận trong tim cô. Càng ở xa Tuấn Tường thì càng tốt cho cô thôi.
Hỷ Trân nhớ lại ngày đầu tiên làm việc chung với anh. Nó không đè nặng tâm trí và áp lực giữa cấp trên với nhân viên. Lúc nào, anh cũng tạo cảm giác thoải mái cho cô.
Có những lúc cô sai, có thể cô đã tạo sự căng thẳng cho mình, nhưng Tuấn Tường không quát mắng như những vị giám đốc khác. Anh chỉ nhẹ nhàng giải thích và chỉ cái sai cho cô.
Chính vì sự nhẹ nhàng đó đã làm cho Hỷ Trân lo sợ. Cô sợ sẽ lạc đường và phản bạn, cho nên cô đã cố tạo sự lạnh lùng xa cách. Tuấn Tường không hiểu và anh trở nên lạ thường.
Thế rồi Hỷ Trân lại một lần lo sợ nữa. Cô sợ kéo dài không khí ngột ngạt này, cô sẽ không thể nào làm việc được.
Phải làm sao đây khi chính cô đã tạo lên bầu không khí ngột ngạt này? Mới mấy ngày thôi mà Hỷ Trân tưởng chừng như cả một thế kỷ.
Cô phải gọi điện cho Thành Thục mới được. Có như thế, cô mới giải toa? được áp lực.
Hỷ Trân vừa định đứng dậy, thì cô đã nghe tiếng gọi từ xa rất lớn:
- Hỷ Trân! Cô Hỷ Trân!
Một thoáng ngạc nhiên khi Hỷ Trân nhận ra người gọi cô là Tử Minh - Người làm việc chung. Cô hỏi:
- Có chuyện gì mà anh chạy dữ vậy?
Tử Minh vừa thở hổn hển vừa nói:
- Tổng... giám đốc...
Hỷ Trân lo lắng:
- Tổng giám đốc sao?
- Anh ấy xảy ra chuyện rồi.
Nghe được đến đây, Hỷ Trân cắm đầu bỏ chạy. Tử Minh đuổi theo:
- Hiện giờ tổng giám đốc đang ở bệnh viện. Cô hãy theo tôi nhé.
Bây giờ còn sự lựa chọn nào khác sao? Hỷ Trân gật đầu, cô cùng ra xe để cho Tử Minh chở mình đến bệnh viện.
Trên đường đi, lòng Hỷ Trân bồn chồn không yên. Cô rất sợ... hy vọng Tuấn Tường đừng có gì.
Đưa xe vào bãi, Tử Minh đi như chạy theo Hỷ Trân. Vừa đi, anh vừa nói:
- Nghe Tử Giao báo, tôi liền chạy tìm cô. Chắc tổng giám đốc không có gì đâu, cô đừng căng thẳng quá.
- Tôi cũng hy vọng là vậy.