Hỷ Trân hỏi:
- Anh biết chuyện gì xảy ra với Tuấn Tường không?
- Hình như là tổng giám đốc bị người ta quẹt phải.
Hỷ Trân lẩm bẩm:
- Đi đâu mà bất cẩn vậy?
Đang đi, Tử Minh gọi:
- Hỷ Trân! Tổng giám đốc kìa.
Nhìn theo hướng tay chỉ của Tử Minh, Hỷ Trân thấy Tuấn Tường đang ngồi trên ghế đá ở hành lang bệnh viện cùng với Tử Giao, trên đầu anh còn có miếng băng trắng. Hỷ Trân chạy nhanh lại:
- Tuấn Tường! Ông không sao chứ?
Tuấn Tường cười trấn an:
- Tôi không sao.
Tử Minh hỏi em gái:
- Bác sĩ nói gì?
- Tổng giám đốc chỉ bị sây sát nhẹ, vết thương không nghiêm trọng. Về nhà nghỉ ngơi uống thuốc sẽ khoẻ lại.
- Đó, cod gì đâu mà phải lo.
Tuấn Tường còn trêu:
- Xem cô kìa, Hỷ Trân. Khuôn mặt không còn tí máu. Bộ cô lo lắng lắm hả?
- Tại Tử Minh hớt hải chạy cho hay, làm sao tôi không lo cho được. Bây giờ nhìn thấy ông không sao là tôi yên tâm rồi.
Hỷ Trân quay lưng bỏ đi, thì bị Tuấn Tường níu lại:
- Nè! Cô đi đâu vậy?
- Thì đi về.
- Còn tôi?
- Có Tử minh và Tử Giao rồi.
- Nhưng tôi ở chung nhà với cô mà. Không đến thì thôi, nếu cô đã đến, thì chờ tôi cùng về chứ.
Tử Giao đưa bịch ni- Lông trắng cho Hỷ Trân:
- Thuốc và bông băng, tôi đã mua rồi. Chị hãy giúp tổng giám đốc nhé.
Tuấn Tường đứng lên:
- Chúng ta về đi, cái mùi của bệnh viện, tôi không còn chịu được nữa.
Đi được vài bước, Tuấn Tường nhăn nhó:
- Úi da!
Tử Minh nhanh tay:
- Để tôi giúp anh.
- Cám ơn.
Hỷ Trân bỏ đi trước, cô ra cổng gọi tắc xi. Đỡ Tuấn Tường vào xe, Tử Minh nói:
- Anh em tôi về bằng xe máy. Anh và cô Hỷ Trân về nhé. Tối, chúng tôi ghé lại.
Tuấn Tường giơ tay:
- Cám ơn hai người nhiều.
Hỷ Trân chồm lên, nói với tài xế tắc xi:
- Cho chúng tôi về biệt thự H, đường số...
Chiếc xe lao nhanh về phía trước.