Nổi Đau Tình Yêu

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biệt thự nơi Tuấn Tường và Hỷ Trân ở và làm việc cũng không xa lắm, nên chẳng mấy chốc xe đã dừng lại.

Trả tiền xong, Hỷ Trân mở cửa bước xuống:

- Có cần tôi giúp ông không?

- Không cần đâu. Cô hãy mở cổng nhanh đi.

Cánh cổng được mở ra, cách di chuyển của Tuấn Tường hơi khó khăn, nên Hỷ Trân đến dìu anh.

Vào đến phòng khách, Hỷ Trân để Tuấn Tường ngồi ở xa lông, còn cô thì đi nhanh ra phía sau.

Lúc trở lên, cô cầm theo ly nước:

- Ông uống đi.

- Cám ơn cô.

Nhờ ánh đèn ở phòng khách sáng, nên Hỷ Trân đã phát hiện... Cái áo sơ mi mà Tuấn Tường đang mặc loang lổ nhiều vết máu. Cô run giọng:

- Tuấn Tường! Ông còn bị thương chỗ nào nữa, phải không?

- Sao cô hỏi vậy?

- Áo của ông.;

- À! Đó chỉ là những vết trầy rướm máu thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.

- Nhưng ông cũng đừng coi thường. Nếu để bị nhiễm trùng, thì không hay đâu.

Cô kéo tay Tuấn Tường:

- Tôi pha nước ấm cho ông tắm. Sau đó mới rửa vết thương.

Tuấn Tường đi theo đà kéo của Hỷ Trân về phòng riêng của mình. Hình như bây giờ, cô chẳng còn ngại gì cả. Hỷ Trân tự nhiên vào phòng tắm pha nước, cô còn lấy giùm quần áo cho anh nữa.

Cử chỉ săn sóc của cô giống như một người vợ lo cho chồng, Tuấn Tường ngồi yên nhìn Hỷ Trân mà lòng nôn nao một cảm giác khó tả. Phải chăng mái ấm gia đình của anh là đây?

Phớt lờ cái nhìn của Tuấn Tường, Hỷ Trân đến trước mặt anh.

- Xong rồi, ông vào tắm đi. Nhưng nhớ để cái áo sơ mi này ra ngoài, tôi sẽ tẩy hết những vết máu giùm ông.

Trước khi bước ra cửa, Hỷ Trân còn dặn:

- Nè! Nhớ không được ngâm nước nhiều quá. Nếu không sẽ bị cảm lạnh đó. Bây giờ, tôi xuống bếp làm món gì đó cho ông, để ông lót dạ và còn uống thuốc.

Cánh cửa khép lại sau lưng Hỷ Trân, Tuấn Tường mới giật mình. Thì ra đây là thật chứ không phải mơ. Anh nhất quyết không bỏ qua cơ hội nào cả.

Tuấn Tường vào phòng tắm, vết thương ngoài da có đau, nhưng con tim anh chẳng đau tí nào. Anh đã cảm nhận được sự ấm áp rồi.

Về Hỷ Trân, cô chẳng nghĩ gì ngoài việc giúp được Tuấn Tường trong khả năng của mình thì cô cứ làm thôi.

Trong thời gain Tuấn Tường tắm, cô cũng nhanh chóng nấu món gì đó cho anh, để anh lót dạ trước khi uống thuốc.

Dưới bàn tay khéo léo của người phụ nữ biết nội trợ, những món ăn bổ dưỡng không khó lắm với Hỷ Trân. Một tô canh, một món mặn đã hoàn tất. Nhìn đồng hồ một lần nữa, Hỷ Trân trở lên phòng của Tuấn Tường, cô gõ cửa:

Tuấn Tường! Ông đã xong chưa vậy?

- ...

- Tuấn Tường!

Như lo sợ điều gì đó xảy ra, Hỷ Trân nhanh tay vặn cửa.

Khi cánh cửa được đẩy vào, Hỷ Trân cũng vừa nhìn thấy Tuấn Tường từ trong phòng tắm đi ra, trên người đang mặc bộ pyjama. Hỷ Trân tròn mắt:

- Ông ngâm nước lâu đến thế à?

Tuấn Tường dùng cái khăn lông lau mái tóc còn ướt của mình. Không trả lời câu hỏi của Hỷ Trân, mà anh hỏi lại:

- Cô nấu ăn xong rồi sao?

- Chỉ đơn giản thôi mà.

Hỷ Trân ra dấu chỉ vào cái ghế cạnh bàn làm việc của Tuấn Tường:

- Ông đến ngồi đây đi, tôi rửa vết thương cho ông.

Tuấn Tường máng cái khăn lên móc, rồi đến ngồi ở giường:

- Tôi nghĩ ngồi đây sẽ thoải mái hơn, cô thấy sao?

- Sao cũng được.

Hỷ Trân có vẻ ngập ngừng, rồi cũng cầm bịch bông băng bước lại gần Tuấn Tường.

Gỡ miếng băng đang dán trên trán Tuấn Tường, Hỷ Trân dùng oxy già chấm rửa một cách nhẹ nhàng. Cô rất sợ Tuấn Tường bị đau.

Su khi rửa thuốc, băng lại, Hỷ Trân đề nghị:

- Ông có thể cởi áo ra không? Tôi muốn rửa những vết thương còn lại.

Tuấn Tường làm theo lời Hỷ Trân. Quả thật, trên vai, trên tay và trên ngực của anh có đến năm sáu vết thương bị trấy. Cô nhăn mặt:

- Sao dữ vậy nè?

Dùng bông gòn thấm oxy già Hỷ Trân nói:

- Ông chịu rát chút nha. Nếu không rửa sẽ bị nhiễm trùng đấy.

- Tôi chịu được mà.

Nhưng rát thật chứ bộ. Tuấn Tường mím chặt môi lại làm Hỷ Trân phải phì cười:

- Ông không chịu đựng được thì cứ lên tiếng, đừng cố chịu đựng nha.

- Chỉ mấy vết thương nhỏ này mà không chịu được, thì làm sao làm chuyện lớn. Cô cứ việc của cô đi, đừng quan tâm đến tôi.

Hỷ Trân nhanh tay, cuối cùng rồi cũng xong cô giúp Tuấn Tường mặc áo vào:

- Ông còn đau không?

- Còn chịu được.

- Có cần tôi gọi Thái Lâm không?

Tuấn Tường ngăn lại:

- Tôi không thích.

Hỷ Trân ngạc nhiên:

- Sao vậy? Thái Lâm là bạn gái của ông mà. Có cô ấy bên cạnh mọi cái đau đớn không còn nữa.

Tuấn tường chợt hỏi:

- Vì sao cô lại tận tình giúp tôi?

Hỷ Trân nhún vai:

- Ông là sếp của tôi và có công việc quan trọng, cho nên tôi không muốn ông xảy ra chuyện gì. Với lại, tôi cũng vì Thái Lâm, bạn tôi...

Tuấn Tường hơi buồn:

- Cô vì ai cũng được, nhưng thấy cô quan tâm tôi như vậy, tôi cũng được an ủi rồi. Hỷ Trân! Cám ơn cô.

Hỷ Trân thu dọn mọi thứ, cô nghiêng đầu:

- Ông ăn gì rồi uống thuốc. Hay là tôi mang thức ăn lên đây cho ông nha.

Tuấn Tường trầm ngâm:

- Hỷ Trân! Hình như cô đang cố tình né tránh tôi thì phải?

- Không có.

- Cô sợ gì hả?

Hỷ Trân quay đi:

- Tôi ra ngoài.

- Cô đứng lại đó! Cô có thể giấu ai chứ không giấu tôi được đâu. Gần một tuần làm việc ở đây, hiếm hoi lắm tôi mới thấy cô cười. Lúc nào cô cũng buồn và suy tư... chuyện gì đã xảy ra với cô? Thái Lâm đã nói gì với cô chăng?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio