Hoàng Hi Ngôn dần dà phát hiện hai người đang đứng rất gần.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến mái tóc vừa gội sạch của cô khẽ phất qua mặt. Lúc cô vén tóc cũng thu ánh mắt dò xét Tịch Việt lại, lẳng lặng lùi về sau một bước, cười dẫn đường cho anh, “Em cứ tưởng tối anh mới đến.”
“Chiều không có chuyến bay phù hợp.”
“Tưởng Hỗ Sinh về nhà rồi ạ?”
“Về từ hôm qua rồi.”
Hoàng Hi Ngôn bỗng dừng bước, xòe tay, “Thứ kia đâu?”
“Gì cơ?”
“Hộp quà năm mới của công ty bọn anh ấy.”
Trông mặt Tịch Việt như bị bắt bí, “… Anh để quên rồi, khi nào về sẽ gửi cho em.”
Hoàng Hi Ngôn ngầm hiểu ý, nhoẻn miệng cười.
Khu nhà cô thuê là khu tái định cư, mảng xanh không nhiều lắm, trên mấy cái cây thưa thớt có treo dây đèn và đèn lồng đỏ, hai bên cổng lớn cũng dán câu đối xuân trông cũng rất có không khí ngày Tết.
Chỉ có một thang máy nhiều hộ dùng chung nên lúc nào cũng chen chúc.
Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt bị lèn vào góc trong cùng, đứng cách nhau một chiếc vali của Tịch Việt.
Ngay cả thế thì vẫn đứng quá gần, Hoàng Hi Ngôn không thể không cúi đầu vừa nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm vali của anh, vừa nghiêm túc nói: “Anh lên nhà ngồi một chút rồi chúng ta ra ngoài ăn trưa, tiện thể tìm phòng khách sạn gần đây cho anh luôn.”
“À…” Tịch Việt giống như được nhắc nhở, mới nói cho cô hay, Tưởng Hỗ Sinh có một người bạn mở homestay ở sườn núi ngoại ô thành phố Nam. Tưởng Hỗ Sinh đã giúp anh đặt một căn nhà độc lập ở đó. Nhà có hai tầng lầu, mặt trước có cửa sổ sát đất và sân thượng lớn, còn có cả phòng bếp.
“Nếu bạn em đồng ý thì có thể đi chung.” Tịch Việt nói.
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Hi Ngôn là cầm điện thoại tra dự báo thời tiết.
“Hình như tối nay có tuyết rơi.” Cô nói.
Tịch Việt cúi đầu nhìn cô, hơi không bắt kịp ý nghĩ của cô.
Hoàng Hi Ngôn cười, “Ý em là, dựa theo miêu tả của anh thì có vẻ nơi đó rất hợp để ngắm tuyết.”
Thang máy đến lầu 13, hai người bước ra, băng qua khoảnh hành lang ngắn ngủi, tới cửa căn 1307.
Hoàng Hi Ngôn đang móc chìa khóa thì cửa đã mở ra.
Đinh Hiểu đã chỉnh trang đâu ra đấy, lịch sự cười chào Tịch Việt, “Chào anh.”
Hoàng Hi Ngôn giới thiệu hai người với nhau: “Đây là bạn cùng phòng của em – Đinh Hiểu; đây là… Tịch Việt.”
Đinh Hiểu: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Mặt Tịch Việt hơi hiện vẻ hoang mang, cũng nói hùa theo cô ấy: “… Ngưỡng mộ đã lâu.”
Hoàng Hi Ngôn suýt không nhịn cười nổi.
Hoàng Hi Ngôn vào nhà trước, cô ngượng ngùng nhận ra không có dép lê, quả thật cô đã nghĩ sớm nhất thì phải tối Tịch Việt mới đến nên tính xế chiều đi siêu thị sẽ tiện thể mua một đôi.
Trời lạnh, trong nhà không có lò sưởi, không thể để anh chỉ mang mỗi vớ, cô bèn nói: “Anh cứ đi cả giày vào ạ, mấy hôm nay em chưa lau nhà đâu.”
Tịch Việt thoáng chần chừ rồi đẩy chiếc vali về phía cô, “Anh xuống dưới lầu hút điếu thuốc, hai em cứ đi xuống luôn nhé.”
Anh lo trước khi đi hai cô gái cần chuẩn bị gì đó, anh vào nhà sẽ không tiện.
Hoàng Hi Ngôn hiểu ý anh, bèn cười đẩy mạnh chiếc valy của anh, “Nhanh lắm ạ, cùng lắm là mười phút.”
Tịch Việt gật đầu, xoay người đi.
Hoàng Hi Ngôn đóng cửa lại, kéo chiếc vali kia tới chỗ bàn ăn.
Đương nhiên Đinh Hiểu không dằn nổi mà nhận xét: “Sao cậu không sớm nói cho mình biết là nhà điêu khắc muốn kiếm cơm nhờ mặt thì cũng dư xăng hả?”
Hoàng Hi Ngôn cười, “À, mình báo cho cậu một chuyện, chúng mình không đón Tết ở đây, Tịch Việt đã đặt homestay ở ngoại ô rồi.”
“… Cậu cứ hành hạ mình mãi thế.”
“Đi đi mà, chỗ đó có phòng bếp, mình sẽ tự tay nướng bánh cho cậu ăn được không?”
Đinh Hiểu hết cách, đành đồng ý.
Khoảng mười phút, hai người đi xuống lầu.
Tịch Việt ngồi ở băng ghế ngoài cửa, điếu thuốc đã cháy hết một nửa. Thấy họ xuất hiện, anh đứng dậy dập thuốc vào thùng rác bên cạnh.
Hoàng Hi Ngôn đến gần, ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh hòa với hơi lạnh ngoài trời.
Bàn bạc xong, ba người đi tới một trung tâm mua sắm gần đó, tầng trệt nơi ấy có rất nhiều tiệm đồ ăn, cũng có một siêu thị nhập khẩu, đỡ mất công đi lại.
Cơm trưa ăn mì nóng hầm hập.
Bàn bốn người bằng gỗ, Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt ngồi cùng phía.
Quét mã chọn món xong, Hoàng Hi Ngôn vẫn ôm điện thoại không ngẩng lên, thậm chí khi tô mì cá saba của cô được bê lên, cô cũng chỉ gắp hai đũa.
Tịch Việt và Đinh Hiểu không quen nhau, anh lại là người không hoạt ngôn nên cũng im lặng, bầu không khí có phần ngượng ngập.
Tịch Việt đặt đũa xuống, đưa tay.
Hoàng Hi Ngôn nhìn thấy một bàn tay thò qua, ngón tay thon dài nắm lấy sườn bên điện thoại cô, dùng sức một chút đã giật được điện thoại trong tay cô.
Ngước mắt, Tịch Việt đang nhìn cô, anh nói: “Ăn mì đã, sắp nguội rồi.”
“À dạ.” Hoàng Hi Ngôn phản ứng lại, “Em đang liệt kê danh sách cần mua, sợ quên mất.”
Tịch Việt rụt tay về, cô khóa màn hình điện thoại, để sang một bên, “Hai người đang nói gì thế? Đến đoạn nào rồi?”
Đinh Hiểu: “…”
Ăn trưa xong, bệnh nhân Đinh Hiểu sang Starbucks ngồi, còn Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt đi siêu thị mua đồ.
Vốn chỉ cần mua đồ ăn vặt, nhưng nếu sang homestay ở mà muốn vào bếp thì còn phải mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn.
Tịch Việt đẩy xe mua sắm, suốt hành trình đều đi sau lưng Hoàng Hi Ngôn, nhìn cô vừa đối chiếu danh sách ghi chú vừa lưu loát cầm từng món hàng tương ứng trên kệ, thịt bò tươi để làm bít tết, thịt xông khói, mì ống, bơ trắng, trứng gà,…
Khi cầm gói bột mì có hàm lượng gluten thấp lên, Hoàng Hi Ngôn bỗng ngoảnh lại hỏi anh, “Chỗ đó có lò nướng không ạ?”
Tịch Việt đang mơ màng định thần lại đáp, “Hình như là có.”
Hoàng Hi Ngôn khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh, “Có phải siêu thị hơi ồn ào không? Hay là anh sang Starbucks ngồi chờ em với Đinh Hiểu đi.”
Cô sợ anh không quá thích ứng với một nơi phàm tục như thế này.
“Đâu có, anh đang nghĩ về chuyện phác họa nên mới thất thần.”
“Ở siêu thị cũng vẽ được ạ?”
“Ừ.” Ánh mắt Tịch Việt rơi xuống người cô, khuôn mặt có vẻ tinh khôi trong trẻo của gió tuyết.
Ánh mắt ấy, so với ngôn từ còn giàu ý ám chỉ hơn.
Hoàng Hi Ngôn thẹn thùng quay đầu đi, ném bột mì vào xe đẩy, rồi chỉ về phía trước: “Chúng ta phải mua đồ uống nữa!”
Vội vã cất bước như thể đang trốn chạy.
Hoàng Hi Ngôn cầm một bình nước nho cỡ lớn và một chai nước ép cam tươi, bất kể là bệnh nhân hay họa sĩ ru rú trong nhà thiếu ánh nắng thì đều cần bổ sung vitamin C.
Lúc đi ngang tủ đông, cô thấy trong đó có kem Bát Hỉ thì thoáng dừng bước.
Tịch Việt theo tới, cũng dừng lại.
Hoàng Hi Ngôn khẽ nói: “Trong ngăn đông tủ lạnh căn nhà ở quê của anh có hai hộp kem Bát Hỉ chưa ăn… Anh chưa vứt đi.”
“Quên đấy.”
“Mua bao giờ thế? Chắc là hết hạn rồi…”
“Sau khi em đi.”
Tịch Việt thẳng thắn như vậy khiến Hoàng Hi Ngôn hơi không dám tiếp tục chủ đề này, “Đi thôi… Em thấy hình như không thiếu gì nữa.”
Lúc tính tiền, đồ đạc đựng đầy bốn túi.
May mà có Tịch Việt, nếu chỉ có một mình, Hoàng Hi Ngôn đoán chừng cô không có cách nào khuân về nổi.
Gặp Đinh Hiểu xong, bọn họ quay lại nhà Hoàng Hi Ngôn. Tịch Việt đứng dưới lầu trông chừng mấy túi đồ, còn Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu lên lầu thu dọn đồ đạc.
Cuối cùng, ba người xách theo lỉnh kỉnh đồ đạc ra ven đường bắt một chiếc taxi.
Sau khi lên xe, Đinh Hiểu thiếp đi ngay.
Hoàng Hi Ngôn hàn huyên với Tịch Việt một lúc cũng bắt đầu thấm mệt, gượng mãi vẫn ngáp dài, bất giác nhắm mắt ngủ mất.
Cô nghiêng đầu, vì có mũ áo khoác nên không gục xuống hẳn.
Xe chạy tới vùng ngoại ô thì sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đi, bóng một vài thân cây trơ trọi lướt qua.
Tịch Việt quay đầu, nhìn cảnh đông muốn khen cũng chẳng có gì để khen ngoài cửa sổ.
Điện thoại trong túi áo khẽ rung, anh buồn chán lấy ra xem, đụng phải cạnh túi lại rụt về.
Ngón tay chạm phải gì đó, anh chợt nhận ra, đó là ống tay áo khoác của Hoàng Hi Ngôn.
Bèn khum tay lại, thuận theo ống tay áo dời xuống, chẳng khó khăn gì tìm được tay cô.
Khẽ nắm một chút.
Vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngoảnh đầu lại.
*
Sau một tiếng, khi trời sẩm tối, cuối cùng xe cũng dừng tại căn homestay trên sườn núi.
Nơi này cũng không hoang vu như Hoàng Hi Ngôn tưởng, vì hình như cả ngọn núi đều được lấy làm homestay. Dọc đường đi, trong rừng cây có mấy bóng đèn vàng trông rất ấm áp giữa mùa đông. Thậm chí, Hoàng Hi Ngôn còn trông thấy một cửa hàng tiện lợi ven đường.
Chủ homestay giúp họ chuyển đồ đạc vào nhà, dặn dò những điều cần lưu ý, nếu cần xe xuống núi thì có thể gọi tiếp tân nhờ đặt xe giúp.
Trong nhà có lò sưởi, ấm áp như mùa xuân.
Đinh Hiểu và Hoàng Hi Ngôn ở căn phòng dưới lầu, còn Tịch Việt ở trên lầu.
Tịch Việt giúp họ chuyển hành lý vào phòng, Hoàng Hi Ngôn đi nấu nước nóng trước.
Đinh Hiểu uống nước xong, bảo muốn ngủ một lúc, dặn Hoàng Hi Ngôn khi nào ăn tối gọi cô.
Bốn bịch nguyên liệu nấu ăn được đặt trên kệ bếp, Hoàng Hi Ngôn rửa tay rồi phân loại chúng trước.
Tịch Việt đi từ trên lầu xuống, cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi chiếc áo len cổ lọ màu xanh đậm, có lẽ do chất liệu mà khiến khí chất anh không lạnh lùng như thường lệ.
“Có cần anh giúp không?” Tịch Việt hỏi.
“Không ạ… Tối nay anh muốn ăn gì? Em làm mỳ Ý đơn giản thôi được chứ?”
“Gì cũng được.”
Dù Hoàng Hi Ngôn bảo không cần, Tịch Việt vẫn đi tới, lấy đồ trong bịch ra, đưa cho cô.
Anh đưa, cô bỏ vào tủ lạnh, ăn ý giống như một dây chuyền sản xuất đơn giản.
Hoàng Hi Ngôn bất giác nở nụ cười.
Sắp xếp xong mọi thứ, Hoàng Hi Ngôn xếp bốn cái bịch rỗng lại thành một chồng, tính để dành đựng rác.
Hoàng Hi Ngôn hỏi: “Anh có muốn lên lầu nghỉ một chút không, khi nào ăn tối em sẽ gọi anh?”
“Anh không muốn để mình em bận bịu trong bếp.”
“Nhưng anh cũng không giúp được gì, có khi còn thêm phiền.”
Quả nhiên Tịch Việt do dự một chút, ngôn ngữ hình thể cho thấy anh đang lưỡng lự có nên đi không.
Hoàng Hi Ngôn khẽ cười, “Ôi, em đang trêu anh đấy.”
Tịch Việt cũng không giận, “Ừ. Em mà cho anh thêm một giây nữa là anh hiểu rồi đấy.”
Hoàng Hi Ngôn càng cười vui vẻ hơn.
Lát sau, cô cúi đầu, giọng sẽ dần, “Thế anh… ở đây nói chuyện phiếm với em nhé.”
Dù có khi mấy việc như nói chuyện phiếm còn làm khó anh hơn cả phụ giúp.
Bây giờ là năm giờ, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn là vừa.
Hoàng Hi Ngôn quyết định nấu cho mỗi người một phần mỳ Ý, cùng một phần thịt xông khói và trứng ốp la.
Cô biết nấu ăn nhưng hiệu suất rất thấp, đợi ăn được miếng cơm thì đã đói lả người.
Nhưng bây giờ hình như chậm một chút cũng không sao.
Cô cho mỳ Ý vào nồi, đun sôi rồi vớt ra, vừa thong thả trộn bột và gia vị vào thịt băm, cùng hành tây và tỏi đã cắt vừa kể chuyện hồi cấp Ba cho Tịch Việt nghe.
Có một lần người nhà cô cũng đi Thụy Sĩ, lúc tập trượt tuyết cô bị ngã mãi, cuối cùng vẫn không biết cách trượt, đến độ lưu lại bóng ma tâm lý vĩnh viễn với Thụy Sĩ, bởi thế mấy hôm ấy bị mắng suốt.
Tịch Việt trông thấy cô cười đến độ vành mắt cong như hai mảnh trăng non.
Là thật, cô đã có thể tươi cười mà kể lại chuyện cũ không vui.
*
Lần đầu Đinh Hiểu dậy, mở cửa nhìn thấy đèn sáng ngoài phòng khách vẫn là bóng đèn led lờ mờ họ tiện tay bật lúc mới vừa vào nhà.
Ngược lại, trong bếp mở ánh đèn vàng ấm áp, cùng tiếng nước chảy, tiếng dầu nổ lách tách, và tiếng nói chuyện của hai người, nghe ngữ điệu thì có vẻ dù đã cố giấu đi nhưng niềm vui vẫn cứ đong đầy.
Cô ăn một quả chanh to, không quấy rầy họ mà về lại phòng.
Đinh Hiểu tỉnh lại lần hai là nửa tiếng sau, vì cô thấy thực sự đói bụng.
Mở cửa, cố ý hắng giọng một cái.
Hoàng Hi Ngôn để ý thấy, ngoảnh đầu, “Cậu dậy rồi à?”
“Không có gì, mình chỉ muốn hỏi một chút, khoảng mấy giờ chúng ta có thể ăn tối?”
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy Hoàng Hi Ngôn luống cuống nhanh tay hẳn lên, cô vội nói, “Không sao không sao, không vội, cậu cứ nấu từ từ thôi.”
Mười lăm phút sau, cuối cùng cũng ăn tối.
Hoàng Hi Ngôn cầm nĩa lên nhưng không nhúc nhích, quan sát nét mặt của hai người kia.
Đinh Hiểu bị cảm nên mất vị giác.
Còn vị giác của Tịch Việt thì cứ như chưa từng được khai phá.
Nhưng hai người chẳng ai bảo ai đều khen lấy khen để: “Ngon lắm.”
Hoàng Hi Ngôn cười rạng rỡ.
Ăn xong, Hoàng Hi Ngôn dọn dẹp rác rưởi, bỏ chén dĩa vào máy rửa chén.
Đinh Hiểu thực hiện đúng nguyên tắc của cô nàng, trừ lúc ăn cơm thì tuyệt đối không ở chung chỗ với hai người, thế là uống thuốc xong bèn về phòng luôn.
Hoàng Hi Ngôn sợ để rác trong nhà qua đêm sẽ có mùi nên thắt nút túi rác lại, tính đem ra ngoài vứt.
Tịch Việt từ nhà vệ sinh ra, gọi cô lại, “Em đi vứt rác à?”
“Dạ.”
“Anh đi với em, tiện thể tới cửa hàng tiện lợi một chuyến.”
“Anh mua sót thứ gì ạ?”
“… Thuốc lá.”
Hoàng Hi Ngôn phát hiện mình đã được Tịch Việt khai phá một thú vui ác độc, rất thích nhìn anh bịa cớ, ánh mắt bối rối nhưng giọng điệu lại cực kỳ thản nhiên.
“Đi thôi.” Hoàng Hi Ngôn cười nói.
“Em mặc áo khoác vào đã.”
“Anh cũng có mặc đâu! Đi có một đoạn chắc cũng không lạnh, mình về nhanh là được.”
Một giây sau, Hoàng Hi Ngôn mở cửa, bị gió lạnh thốc vào phải lùi về sau, tốc độ đóng cửa nhanh hơn hẳn khi mở.
Nghe Tịch Việt khẽ cười một tiếng.
Hai người ai mặc áo khoác người nấy, lần nữa đi ra ngoài.
Thùng rác ở ngay con đường phía trước, phía trong góc.
Hoàng Hi Ngôn giơ tay ném vào rồi đút hai tay vào túi áo khoác, về lại bên này đường sóng vai với Tịch Việt.
Buổi tối trên núi mịt mùng hơn trong thành phố nhiều, bóng đêm dày đặc không thấy lối. Cây cối mọc tràn lan, tối mịt hoàn toàn. Trên trời có mây nhưng lại chẳng thấy trăng.
Gió rét lạnh thấu xương phả vào chóp mũi và tai như một lưỡi dao bén ngót.
Ánh mắt Hoàng Hi Ngôn dõi theo một chiếc đèn đường, cố ý há miệng ra thở, nhìn làm khói trắng chờn vờn trước ánh đèn.
Rét lạnh khiến cảm giác vui sướng bỗng rõ nét hẳn.
Ở bên anh, dẫu tiếng bước chân nhè nhẹ cũng biến thành nhịp thơ trong lòng.
Đi dọc xuống núi một chút đã thấy cửa hàng tiện lợi kia.
Đêm đông lạnh lẽo tối tăm, nó lẻ loi tọa lạc ở đó, sáng sủa ấm áp đến độ không thực.
Hoàng Hi Ngôn cầm một hộp trà sữa giấy ấm áp, còn Tịch Việt cầm một bao Marlboro.
Đi ra ngoài, men lối cũ quay về.
Hoàng Hi Ngôn nghe thấy tiếng bước chân sau lưng dừng lại.
Ngoái nhìn, Tịch Việt ngẩng đầu, đứng trong gió, vóc người dong dỏng cao như cây bần bên đường.
“Hi Ngôn,” Anh nhìn lên bầu trời phía trên ngọn cây, “Em nhìn kìa, tuyết rơi rồi.”
- -----oOo------