Hoàng Hi Ngôn ngẩng lên xem, đưa tay ra hứng, cảm thấy thứ đậu trên mặt mình hơi lành lạnh.
Nghe tiếng bước chân đi tới, ngoảnh lại.
Tịch Việt chạy tới trước mặt cô, hơi thở rất gần, ánh mắt rất sâu.
Hoàng Hi Ngôn nín thở, nhưng không khống chế nổi nhịp tim mình.
Dù rằng, trước và sau đó, cô đều tự hỏi liệu mình đã chuẩn bị tốt hay chưa, nhưng vào thời khắc này, tâm trí cô trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi được chi.
Tiếng tim đập hơi giống đang tính giờ.
Kế đó, cô chỉ nhìn thấy khẩu hình miệng của Tịch Việt thốt ra một chữ “Hi” đã bị một luồng sáng chói mắt ở khúc cua dội tới đến độ phải híp mắt lại, bóng dáng Tịch Việt cũng bị ánh đèn phản chiếu xóa bỏ.
Tiếng còi cũng đồng thời át mất câu nói mà chẳng biết Tịch Việt đã nói xong chưa.
Tịch Việt túm lấy cánh tay cô, đứng dạt vào lề đường.
Lúc xe lái qua, Hoàng Hi Ngôn ảo não nổi tính trẻ con, dùng mũi giày đá quả thông rơi trong bụi cỏ ven đường, “Em chưa thi bằng lái xe mà còn biết bình thường không nên bật đèn pha!”
Nghe tiếng Tịch Việt khẽ cười.
Anh đưa tay vỗ khẽ trán, “… Về thôi, tuyết mỗi lúc một lớn.”
Dọc đường về đều im lặng, giống như có thể nghe thấy tiếng bông tuyết nhỏ rơi xuống lá thông.
Hoàng Hi Ngôn ngậm ống hút uống trà sữa còn Tịch Việt thì châm điếu thuốc, thỉnh thoảng gió lại phả khói thuốc vào mặt khiến cô hơi híp mắt lại, ngửi thấy mùi ngai ngái lẫn trong gió rét.
*
Sáng hôm sau, lúc Tịch Việt tỉnh lại thì nghe thấy ngoài cửa sổ hình như mấy tiếng kêu “a a”.
Anh mặc quần áo, mở cửa ra, đi ra ngoài ban công, thấy ở khoảnh sân dưới lầu, Hoàng Hi Ngôn đang chạy lung tung trên tuyết.
Gió rét mà thanh khiết, qua một đêm, đống tuyết vừa to vừa dày, cô mặc một chiếc áo khoác trắng, đội mũ len có hai quả cầu bông rủ xuống, thở phì phò ra làn khói trắng. Cơ thể cũng biến thành một phần của cảnh tuyết.
Anh gạt tuyết trên lan can đi, dựa sấp lên đó yên lặng ngắm cô một lúc, chợt người bên dưới bỗng vô tình ngẩng lên nhìn thấy anh, lập tức cười vẫy tay: “Xuống vầy tuyết nào!”
Thấy anh không động đậy, cô bèn cúi người nặn một quả cầu tuyết ném về phía anh.
Độ cao không đủ, chỉ đụng đến lan can rồi vỡ tung.
Cô lại nặn một quả cầu khác, lần này ném vào người anh.
Anh thoáng nghiêng đầu tránh, nhưng vẫn bị ném phải bả vai.
Cô lại quay lưng đi, vừa đi vừa huơ chân viết một chữ “Tịch” siêu to trên nền đất trống, rồi xoay người lại, vẫy tay.
“Anh sẽ xuống ngay.” Anh nói.
Tịch Việt rửa mặt qua loa một chút, xuống lầu, vừa mở cửa ban công thông ra sân đã có một quả cầu tuyết to đùng nghênh đón anh.
Nện vào ngực, vỡ trên áo, anh đưa tay phủi phủi, tuyết tan thành một vệt nước lờ mờ.
Chưa định thần lại thì một quả cầu tuyết nữa đã bay tới.
Tịch Việt hỏi: “Em muốn anh phản kích hả?”
“Anh nói xem!”
Tịch Việt cúi xuống, chạm vào tuyết dưới dất, vê lại thành một quả cầu tuyết, nhắm chuẩn hướng cô đứng, nhưng không vội vàng ra tay.
Hoàng Hi Ngôn bắt đầu kế chạy là thượng sách.
Thấy cầu bay tới, cô vội vã cúi đầu.
Tịch Việt thoáng sửng sốt, anh đã nhắm chuẩn vai cô, nhưng tư thế tránh của cô lại vô tình khiến quả cầu tuyết đập vào đầu cô.
Nhìn cô lấy tay che, anh hớt hải chạy tới, đưa tay phủi tuyết trên tóc và trán cô.
Cô lộ ra một con mắt từ lòng bàn tay, cười hỏi: “Bình thường có phải anh hay chơi bắn súng không?”
“… Thỉnh thoảng có chơi.”
“Ném đau em thì anh tính sao hả?”
“Xin lỗi em… Em để anh phản kích mà.”
“Anh có thể nhường em mà.”
Thấy nét mặt bứt rứt của Tịch Việt, Hoàng Hi Ngôn cười, “Em đùa anh đấy… Chắc anh nhận ra rồi chứ?”
“…Ừ.”
Trận chiến chính thức bắt đầu.
Hoàng Hi Ngôn hầu như ném đâu trúng đó, nhưng Tịch Việt lại như “Chuyên gia vuốt mèo”, lần nào cũng khó khăn lắm mới trúng cánh tay cô.
“Tịch Việt à,” Hoàng Hi Ngôn dừng lại, “Không phải là không thể nhường, nhưng anh đừng có nhường em lộ liễu vậy chứ.”
Tiếng nói vừa dứt thì một giây sau, một quả cầu tuyết đã đập vào bờ vai cô.
“…”
Cô toan xoay người nặn tuyết phản kích thì dừng lại.
Trông thấy anh đứng ở sân, trên người mặc một chiếc áo nỉ và quần thể thao cùng màu, gió thổi khiến mái tóc đen nhánh của anh lay động, ánh tuyết chiếu sáng đôi mắt trong veo của anh, ý cười trong mắt đong đầy hơn bất cứ lần nào cô thấy trong quá khứ.
Cô cũng cười theo.
*
Hai người chơi đến khi tay đỏ bừng, người nhễ nhại mồ hôi mới chịu vào nhà chia nhau đi tắm rửa thay quần áo.
Hoàng Hi Ngôn bỏ gà đã tẩm gia vị từ sáng sớm vào lò nướng, bắt đầu chính thức chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm trưa. Bây giờ vẫn còn sớm, nhưng cô nào dám đánh giá cao tốc độ của mình.
Một lát sau, Tịch Việt tắm xong xuống lầu, anh vẫn mặc áo nỉ liền mũ màu đen, nhưng qua màu dây rút, Hoàng Hi Ngôn đoán nó không phải là chiếc áo ban nãy anh mặc chơi ném tuyết.
Anh đi vào bếp, tay cầm máy tính bảng có gắn một cây bút điện tử bên cạnh.
Hoàng Hi Ngôn bỏ đồ đang cầm trên tay xuống, rửa qua tay bằng nước ấm, cầm ấm nước rót lưng ly nước nóng vào chiếc ly thủy tinh, tiện tay ném một lát chanh còn thừa sau khi ướp gà vào, đưa cho Tịch Việt.
Tịch Việt nhận lấy, “Cảm ơn em.”
Hoàng Hi Ngôn thấy anh duỗi tay một đoạn khỏi áo cầm chặt ly thủy tinh, bèn nhìn chằm chằm hình xăm “xy” vài giây không có ý rời mắt.
Thật ra, hôm qua, lúc cô dùng điện thoại viết danh sách đồ cần mua, anh đưa tay giật điện thoại của cô thì cô đã thấy rõ.
Có người yêu bản thân đến độ xăm tên mình trên người sao, cô không rõ.
Hoặc, đây không phải là tên anh…
Giả thiết này khiến tim cô đập như trống dồn, không dám nghĩ sâu thêm.
“Làm đại hai cái sandwich cho bữa sáng được chứ ạ?” Hoàng Hi Ngôn xoay người mở cửa tủ lạnh, cầm thịt xông khói, cà chua và trứng gà ra.
“Được.”
Hoàng Hi Ngôn “làm đại” cũng mất nửa tiếng.
Tịch Việt ngồi xuống đối diện đảo bếp, Hoàng Hi Ngôn rót đầy hai ly nước cam, đẩy ra trước mặt anh.
Dù anh gầy thì khung xương 185 vẫn ở đó, khi tay áo tụt xuống lộ ra một đoạn cổ tay gầy trơ xương khiến người ta thấy rất có sức.
Gu thẩm mỹ của cô luôn ngả về kiểu con trai cao gầy, trước kia còn kèm theo tính cách sáng sủa sẽ tốt hơn, bây giờ lại thấy điểm này không quan trọng nữa.
Anh giống như loài cây sống bình lặng dưới nước, dù chỉ ngắm thôi cũng thấy đẹp đẽ.
Hoàng Hi Ngôn khẽ nhai nuốt, đột nhiên hỏi: “Anh thích màu gì nhất?”
“Màu gì cũng thích.”
Một câu trả lời rất họa sĩ.
“Thế nhưng đồ anh mặc toàn là màu đen.”
“A,” Tịch Việt khẽ cười, “Vẽ tranh sơn dầu và đắp tượng dễ làm bẩn quần áo, anh lại lười nên không muốn phối đồ.”
… Câu trả lời càng đậm chất họa sĩ hơn.
Hoàng Hi Ngôn cười thành tiếng.
Tịch Việt: “Em nghĩ anh thích màu đen à?”
“Dạ.”
“Em thì sao?”
“Em ạ…” Hoàng Hi Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ, “Chỉ có trước kia em ghét màu xanh đen thôi, bây giờ hết rồi… Mỗi màu sắc đặt trong một trường hợp cụ thể đều rất đẹp.”
Tịch Việt nhìn cô, “Có lẽ em cũng hợp làm nghệ thuật đấy.”
“Em không hợp đâu. Em từng học kéo vĩ cầm, thỉnh thoảng rất sợ đắm mình trong cảm xúc của bản nhạc sẽ bị chúng ảnh hưởng, cả ngày đều không vui.”
“Vì năng lực cảm thụ của em rất mạnh.”
“Trước kia em cũng ghét năng lực này của mình, nếu có thần kinh thô, hoặc ích kỷ thì hình như sẽ sống dễ chịu vui vẻ hơn một chút.”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ…” Hoàng Hi Ngôn ngước mắt nhìn anh, cô thích ánh đèn trên đảo bếp, rọi xuống anh trông rất đẹp, mà mắt anh cũng trong veo, “Nếu không thể cảm thụ một số người thì liệu có phải sẽ không có cách nào đến gần họ được chăng?”
Hoàng Hi Ngôn có thể cảm giác được, trong khoảnh khắc im lặng, cảm xúc giữa họ đang chuyển biến.
Giọng Tịch Việt nhẹ như không, “…Người mà em cảm thụ, có lẽ sẽ khiến em tổn thương, cũng như đàn vĩ cầm mà em từng học vậy.”
*
Đến trưa, Hoàng Hi Ngôn vẫn mải mê chuẩn bị bữa tiệc lớn.
Tịch Việt cũng ở trong bếp suốt, mới đầu anh phụ cô mấy việc lặt vặt như lặt tỏi, mãi đến khi Hoàng Hi Ngôn thấy hai tay anh mà làm mấy chuyện này quả phí không làm trong ngành đồ họa nữa thì đi làm họa sĩ cho thiếu nhi cũng chưa chắc không thể.
Hoàng Hi Ngôn nói: “Lát nữa anh gửi sang cho em nhé.”
“Ừ.”
Một lúc sau, Đinh Hiểu rửa mặt xong đi ra khỏi phòng, triệu chứng cảm đã vơi bớt, sắc mặt có vẻ tốt hơn hôm qua nhiều.
Đồ ăn đã nấu sắp xong, cô ấy giúp Hoàng Hi Ngôn bày món ra.
Cuối cùng, một con gà nướng nguyên con, một phần bít tết, gà rán kiểu KFC, súp đậu và cơm chiên hải sản được bày lên chiếc bàn dài.
Đinh Hiểu giật mình, “Tay nghề cậu thế này mà còn ăn mì tôm suốt ngày với mình trong ký túc xá làm gì.”
“Biết làm và chịu làm là hai chuyện khác nhau mà. Vì hôm nay là ngày lễ, mỗi năm chỉ có một lần.”
Hoàng Hi Ngôn lúc đến đây đã nhanh trí mang theo loa Bluetooth, bây giờ lấy ra kết nối với điện thoại, tìm một bài nhạc vui, ấn phát.
Ba người rót đầy nước trái cây, Đinh Hiểu bê ly thủy tinh lên, “Có phải chúng ta nên cụng ly không, như vậy có vẻ có không khí hơn?”
Nghe vậy, Hoàng Hi Ngôn lập tức đứng dậy, Tịch Việt liếc nhìn cô, cũng đứng lên theo.
Hoàng Hi Ngôn nói: “Chúc chị Đinh Hiểu sớm thăng chức thành Trưởng đài Đài truyền hình thành phố Sùng, chúc anh Tịch Việt khỏe mạnh, chúc bản thân em…”
Hai người đều nhìn cô.
Hoàng Hi Ngôn ngượng ngùng, “… Chúc bản thân em sau này mỗi dịp lễ tết đều là nhân vật chính.”
Đinh Hiểu cười: “Cậu khiến bầu không khí bi thương hẳn đấy.”
Ba người cụng ly, uống đồ uống rồi ngồi xuống.
Có âm nhạc và thức ngon, lại thêm không khí lễ tết, dù nói chuyện gì cũng thấy bầu không khí rất đỗi hân hoan.
Cơm nước xong xuôi đã hai giờ chiều.
Hoàng Hi Ngôn dọn dẹp phòng bếp, vào phòng khách ngồi với Tịch Việt, bắt anh bỏ máy tính bảng lên kệ ti-vi, chọn một bộ phim xem.
Đinh Hiểu bị cảm không dám tìm đường chết, nhìn tuyết thở vắn than dài, chỉ ra sân đứng một chút là vào ngay.
Hoàng Hi Ngôn thấy cô ấy muốn về phòng ngủ bèn gọi lại, “Chị Đinh Hiểu, tới xem chung đi, đang Tết nhất mà.”
Đinh Hiểu thoáng do dự rồi vẫn tới ngồi cạnh Hoàng Hi Ngôn. Hoàng Hi Ngôn chia chăn cho cô, hai người tụ lại một chỗ.
Trên bàn trà có bánh ngọt và bánh quy vị nam việt quất do Hoàng Hi Ngôn nướng trong dĩa giấy.
Phim chiếu được nửa, Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu đã cùng nhau ngủ thiếp đi.
Tịch Việt cầm điều khiển hạ nhỏ tiếng.
Phim chẳng thú vị gì, bình thường chắc xem mười phút là tắt, hôm nay anh rất kiên nhẫn, hai người ngủ rồi mà anh vẫn tiếp tục xem hết.
Hoàng Hi Ngôn bị tiếng chuông báo có cuộc gọi video Wechat đánh thức, cô lấy điện thoại ra xem, là chị Hoàng An Ngôn gọi tới.
Nét mặt cô bất giác đanh lại, xốc chăn đứng dậy, lúc bắt máy thì thoáng nhìn Tịch Việt, vừa nói chuyện vừa đi về phía sân, “Chị, mọi người dậy rồi ạ?”
Có lẽ Hoàng An Ngôn thấy khung cảnh nói chuyện lạ lẫm nên hỏi cô đang ở đâu.
“Nhà một người bạn.”
“Ừ.” Hoàng An Ngôn không hỏi thêm gì, “Chỗ em cũng có tuyết rơi à?”
“Đêm qua rơi.”
Hoàng Hi Ngôn hỏi hành trình hôm sau của họ ở Thụy Sĩ như thường lệ, Hoàng An Ngôn lại đưa điện thoại cho Viên Lệnh Thu.
Viên Lệnh Thu giao việc cho cô, bảo cô mùng Ba đại diện nhà họ Hoàng tham dự tiệc cưới của con trai một người bạn, “Qua lộ mặt một lát, đưa tiền mừng, ăn bữa cơm có khó đâu? Đừng làm hỏng chuyện đấy.”
Hoàng Hi Ngôn buồn bực đáp: “Con biết rồi.”
Viên Lệnh Thu không nhiều lời một câu, chẳng hỏi ngày hôm nay của cô thế nào mà cứ thế cúp máy luôn.
Tâm trạng tốt cả ngày nay của Hoàng Hi Ngôn tan biến sạch sẽ.
Cô cầm điện thoại đứng ngay đầu gió, mãi chẳng vào nhà.
Đến tận khi cửa bị đẩy ra, Tịch Việt đi đến bên cô dừng lại.
Hoàng Hi Ngôn nói: “… Em có thể hỏi anh không?”
“Hả?”
“Anh với mẹ anh bây giờ còn liên lạc không?” Hoàng Hi Ngôn dừng một chút, “Dì Trương có kể em nghe chuyện của anh, em xin lỗi…”
“Sao lại xin lỗi?” Tịch Việt quay đầu nhìn cô, “Cũng đâu phải bí mật gì, chẳng qua anh không muốn nhắc lại thôi.”
Anh cầm điếu thuốc và bật lửa ra, bấy giờ cúi đầu châm lửa. Ngậm vào miệng, gió lạnh và khói thuốc xộc về phía anh, anh hơi híp mắt lại, đưa tay phủi tàn thuốc bám trên áo đi, “Không liên lạc nữa. Bà ấy và người kia đã sinh một đứa con.”
Hoàng Hi Ngôn cúi đầu, dùng mũi chân khẽ đá tuyết dưới đất, “Nếu nhà là nơi chỉ khiến mình thất vọng hết lần này đến lần khác, thì có phải không nên mong đợi gì ở nó nữa không ạ?”
Tịch Việt cúi đầu nhìn cô, “Sẽ có nơi khác đáp lại em.”
Hoàng Hi Ngôn kinh ngạc không nói gì.
“Đứng ngoài gió lâu vậy mà không lạnh à?” Anh ngượng ngùng đưa tay ra, nắm lấy cổ tay lạnh băng của cô, dắt vào nhà, “Vào nhà thôi.