Vinh Mặc hôn một lát, cuối cùng cũng buông tha cho cậu, trán chạm trán, cười khẽ: “Nhìn gì vậy?”
“Nhìn anh...” Liêu Hành vừa mới nói hai chữ, lập tức ngậm miệng, “Nhìn lông mi rất dài của anh.”
“...” Vinh Mặc nghẹn một chút, cắn cắn bờ môi cậu, “Thế nào?”
Liêu Hành nhận thấy được nguy hiểm, giả ngu, “Cái gì thế nào?”
“Anh thế nào?” Vinh Mặc nhướn mày, con ngươi xinh đẹp chăm chú nhìn cậu, ẩn ẩn mang theo ý cười, “Có đủ tư cách câu dẫn em chưa?”
Liêu Hành cười gượng, nghĩ muốn tránh đi cái ôm của anh, “Chủ tịch nói đùa...”
Vinh Mặc lãnh mặt, biểu tình nghiêm túc, “Anh không hay nói đùa.”
“...” Liêu Hành cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói, “Hai chúng ta không hợp...”
“Chỗ nào không hợp?” Vinh Mặc nhìn đầu cậu, hỏi.
Liêu Hành nhớ tới những lời cự tuyệt kinh điển, há mồm nói, “Tính tình không hợp.”
“Trầm Hướng là em dâu anh.” Vinh Mặc từ từ nói, “Cho nên lý do này đối với anh không dùng được. Còn gì không?”
“...” Liêu Hành nghĩ nghĩ, bắt đầu liệt kê, “Giàu nghèo chênh lệch, thành phố nông thôn chênh lệch, bằng cấp chênh lệch, nghề nghiệp chênh lệch, sở thích cũng khác, giờ giấc cũng không hợp...”
Vinh Mặc: “Giàu nghèo chênh lệch?”
Liêu Hành: “Anh rất có tiền...”
Vinh Mặc: “Thành phố nông thôn chênh lệch lại là cái gì?”
“Anh là người thành phố, tui nông thôn.” Liêu Hành dùng khẩu âm nông thôn chuẩn đã học được.
“...” Vinh Mặc cắn răng, “Bằng cấp?”
“Tôi là thạc sĩ, anh là tiến sĩ.” Liêu Hành ưu thương, “Còn là hai học vị lận...”
“Nghề nghiệp?” Vinh Mặc hỏi xong, lại thở dài, “Quên đi, còn sở thích?”
“Anh thích lên diễn đàn chơi trò chơi, lướt weibo không?” Liêu Hành họa vô đơn chí, “Hoặc là anh thích làm trạch nam ở nhà, đi công viên hay chợ đêm mua đồ ăn vặt không?”
Vinh Mặc thái dương nổi gân xanh: “... Vậy còn thời gian là như thế nào?”
“Bận rộn đó...” Liêu Hành thở dài, “Đều quá bận...”
“...” Vinh Mặc hít thở sâu một hơi, tự nói với mình người trước mắt này thỉnh thoảng lên cơn thì chỉ số thông mình sẽ thấp nên cần phải tha thứ, mới kiềm nén phản bác, “Đầu tiên, đối với anh chênh lệch này hoàn toàn không có vấn đề gì, tiếp theo, em thực sự bận tâm đến người khác giàu có hơn, thông minh hơn, vĩ đại hơn mình sao?”
Liêu Hành gật gật đầu, “Tuy rằng nói không ngại... nhưng mà lời này nghe sao mà thiếu đánh vậy?”
“Vậy em để ý chính là sở thích không giống, còn có thời gian quá ít?” Vinh Mặc nhíu nhíu mày, “Anh sẽ không bắt buộc chuyện em thích anh, anh cũng sẽ thử tìm hiểu sở thích của em, có lẽ sẽ không phải hoàn toàn không có điểm chung đúng không? Còn về thời gian, anh sẽ có gắng cùng em.”
“Không, anh hiểu lầm rồi.” Liêu Hành thành khẩn nói, “Kỳ thật tôi muốn nói chính là... tôi không có cách nào chiều theo ý thích của anh, cũng không có cách nào thường xuyên cùng anh, tôi là một diễn viên, một năm ngày có lẽ chỉ có không đến một tháng để nghỉ ngơi mà thôi.”
Liêu Hành bất đắc dĩ, “Nói trắng ra là, tôi chỉ cảm thấy, hai ta đầu tiên sẽ không thể nào hiểu được công việc của đối phương, cũng không thể vì đối phương mà thỏa hiệp. Anh xem xem, tôi mà bận rộn thì mười ngày nửa tháng đều không có ở nhà, bình thường đóng phim thì chính là vài tháng mất tăm, nếu đi đóng phim ở nơi núi sâu rừng già, chỉ sợ ngay cả điện thoại cũng không có tín hiệu. Anh là ông chủ, sớm chín giờ làm năm giờ về, còn phải đi công tác, còn phải chăm sóc con gái, anh xem, cuộc sống của anh là một người cha độc thân thành công, tôi thì sao? Tôi chưa tới tuổi, làm một diễn viên đang trong thời kì đỉnh cao, tương lai so với bây giờ càng bận rộn, càng là vô định. Quan trọng nhất là phải...”
Liêu Hành dừng một chút, nhìn anh, không trốn tránh, bình tĩnh nói: “Chủ tịch, tôi đối với cấp trên của mình không có hứng thú đi yêu đường, sánh kịp cùng với cấp trên để yêu đương, càng không thể.”
Vinh Mặc môi khẽ nhếch, buông lỏng tay ra.
Liêu Hành lui về phía sau vài bước, cách khá xa, chém một đao cuối cùng, “Đừng quên là anh đã quy định, cấp trên công ty không được cùng nghệ sĩ phía dưới có mối quan hệ mờ ám gì. Anh sao lại có thể bởi vì mình là người định ra quy tắc này lại đặt mình ở bên ngoài?”
Liêu Hành cuối cùng vẫn là dùng lời anh từng nói qua, cho nên anh không thể cãi lại được.
Vinh Mặc nhìn cậu, mặt không chút biểu tình, có phần lạnh lùng.
Liêu Hành như vậy, cùng với cậu trai trẻ hay mỉm cười mang theo tia ôn hòa ngày thường không giống nhau chút nào, biểu tình thường ngày ngượng ngùng xấu hổ của cậu đã biến mất, hiện tại chính là Liêu Hành, vừa bình tĩnh, vừa lý trí, thậm trí có chút không thông tình đạt lý. Biểu tình bình thản như vậy, không chút lưu tình mà cự tuyệt như vậy, loại kiên quyết trong im lặng thế này, khiến cho Vinh Mặc không lời nào để nói.
Không khí lập tức lặng im có chút khác thường.
Liêu Hành mở miệng trước, khách khí mà xa cách, “Cảm ơn chủ tịch ngày hôm qua đã chăm sóc tôi, tạm biệt, hẹn gặp lại.”
Thẳng đến khi cửa đóng lại, Vinh Mặc đều đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích, trên mặt biểu tình cũng không thay đổi.
Người kia lý trí như vậy kháng cự, nhưng chính mình lại không nghĩ muốn buông tay.
Yêu còn chưa đủ sâu sao, hay không cần tiếp tục?
Qua thật lâu, di động trong túi quần vang lên, thanh âm lái xe Trương truyền đến, “Thiếu gia, có đi làm không?”
“Được, chờ tôi một phút.” Vinh Mặc khẩu khí thản nhiên, không nghe ra hỉ giận.
Anh đóng điện thoại, lại đứng đó trong vài phút.
Sự âm u cùng lạnh lùng trong mắt anh dần dần rút đi, tuy rằng trên mặt không có biểu tình, khí thế trên người lại trở nên vô cùng áp bức. Anh thực tự nhiên đi lên lầu rửa mặt thay đồ, ra ngoài đi làm.
Sắc mặt như thường đón lái xe Trương, giống như vừa rồi chưa từng trải một hồi cự tuyệt khó khăn.
Liêu Hành lúc tới phim trường, chung quanh mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời, có thợ hóa trang quen biết trực tiếp cười nói, “Hành Hành, anh hôm nay ăn mặc sao mà đẹp trai vậy? Không phải là... đặc biệt vì Giang Lan mà mặc quần áo này chứ?”
“Sao?” Liêu Hành sửng sốt một chút, “Giang Lan đến đây sao?”
“Đúng vậy, cậu xem nè.” Tiếng của Giang Lan truyền đến, ý cười trong suốt, “Nghe nói cậu ở đây diễn vô cùng uy phong, mình lại đây mở mang kiến thức một chút.”
Liêu Hành đi qua, chỉ thấy một cô gái cách ăn mặc vô cùng chói lọi ngồi trên ghế hướng cậu vẫy tay. Vào mùa đông, Giang Lan vẫn y như trước mặc một cái váy liền màu xanh nước biển, tất chân màu da người, giày bao lấy đôi chân dài, khoác một cái áo ba đờ xuy nhung mở, tóc đen thẳng tùy ý rối tung trên vai, lộ ra gương mặt tinh xảo.
“Mặc ít như vậy, cậu không lạnh sao?” Liêu Hành đi tới, vừa cùng nhóm diễn viên chào, vừa rút ghế dựa ngồi xuống, “Tớ đã nói với cậu, tổ kịch chúng tớ toàn nam thanh niên lớn tuổi độc thân đặc biệt không tiết tháo, cậu mặc rêu rao như vậy, nhất định phải cẩn thận nha!”
Đàn ông trong tổ kịch rất nhiều, nhưng được gọi là nam thanh niên độc thân lớn tuổi, chỉ có Liêu Hành, Kì Uyên cùng Lương Minh Chiêu.
Kì Uyên đi lại, phụ họa nói, “Đúng vậy! Ăn mặc phong tao lại không tiết tháo, càng phải cẩn thận một chút!”
Liêu Hành nghiêng đầu cáo trạng, “Đạo diễn, Kì Uyên nói xấu sau lưng anh đó!”
Lương Minh Chiêu tựa tiếu phi tiếu ánh mắt nhìn Liêu Hành mặc quần áo đỏm dáng, cùng không tiết tháo Kì Uyên, cười mắng, “Thấy gái xinh liền phô trương, sao dọa người vậy?”
Hai người ho khan, Liêu Hành hỏi, “Lương đạo, Giang Lan hấp dẫn hả?”
“Ừ, tiếp theo diễn không phải là yến hội hả? Tìm bạn gái cho cậu đó.” Lương Minh Chiêu nhướng mày, “Cậu thật có diễm phúc phải không?”
Liêu Hành hiện tại cùng Lương Minh Chiêu đã quen thuộc, bỗng nổi hứng trêu chọc: “Chắc chắn không phải vì vụ này? Khách mời cư nhiên lại tìm diễn viên nổi tiếng đến.”
Giang Lan tiếp lời: “Ai nói với cậu là chỉ là khách mời?”
“Gì? Chẳng lẽ không đúng?” Liêu Hành quay đầu hỏi Kì Uyên, “Kịch bản của chúng ta lại sửa sao?”
Kì Uyên đầu kịch liệt gật, “Hình như là vậy.”
Tật xấu thích tùy thời sửa kịch bản của Lương Minh Chiêu đúng là một đại nạn cho diễn viên.
“Như thế nào, Liêu Hành, mình diễn với cậu khiến cậu ủy khuất sao?” Giang Lan nhướng mày.
“Tớ không phải là sợ cậu ủy khuất sao!” Liêu Hành cười làm lành, “Tớ chỗ nào dám xứng với Lan nữ vương!”
Giang Lan cười cười, không nói chuyện.
“Biết vì sao Lương đạo tìm Lan tỷ tới không?” Kì Uyên lại gần, thần bí nói, “Nghe nói Lương đạo lúc lướt weibo phát hiện rất nhiều người ghép chúng ta thành CP, gần như đem phim điện ảnh này làm thành clip để yy, Lương đạo liền tìm Lan tỷ đến nhận vai diễn viên nữ!”
Liêu Hành kinh ngạc: “Gì? Phim điện ảnh của chúng ta không phải muốn làm thành vậy sao? Tôi vẫn nghĩ đây là phim xã hội đen kể về tình yêu giữa tình báo viên cùng lão đại buôn súng ống đạn dược đó!”
“...” Kì Uyên giận, “Mẹ nó! Hai nam chủ không phải là ý này! Cậu nghĩ cái quái gì vậy! Ai với cậu yêu nhau liền chết đó! Lương đạo! Mau gả Lan tỷ cho tui đi! Để cho tên không tiết tháo này thật quá lãng phí!”
“Tui không tiết tháo?” Liêu Hành cười lạnh, lấy di động ra, mở weibo, giơ tấm ảnh mà hôm qua Kì Uyên chụp, nhìn hắn, “Cậu xác định người không tiết tháo là tui sao?”
“...” Kì Uyên lại gần cầu xin tha thứ, “Hành Hành, quả nhân sai rồi! Ngày hôm qua quả nhân nên tự mình mang cậu đến thái ý!”
Liêu Hành một cưới đá văng hắn, phủi phủi ống quần, vẻ mặt cay nghiệt, “Tra nam mau cút!”
Giang Lan bật cười: “Ha ha ha...”
Không khí phim trường bị bọn họ nháo một hồi nhất thời trở nên náo nhiệt.
Giang Lan vào tổ kịch, tiến độ quay phim lại bị kéo dài, Liêu Hành cùng Giang Lan, Kì Uyên đúng là diễn viên ngang tài nên tiến độ phim điện ảnh cũng dần tăng, tổ kịch cả ngày hối thúc cậu diễn, cho nên Liêu Hành cơ hồ hoàn toàn ở lại phim trường, hai bên chạy qua chạy lại, nhà cũng không quay về, khách sạn cũng có lúc không ở.
Thân Việt thấy cậu mệt như vậy, liền đánh tiếng với tổ kịch truyền hình bên kia, Liêu Hành mới có thể nghỉ xả hơi.
Cũng may mặc dù bận rộn, không khí tổ kịch cũng không tồi. Lương Minh Chiêu bên này có hai ảnh đế làm kẻ dở hơi, một diễn viên đẹp mắt, cả tổ kịch thật sự rất náo nhiệt, phim trường của Tiễn Khải Vân so ra có vẻ nghiêm túc, chi tiết vô cùng cao, giai đoạn chuẩn bị vô cùng kĩ càng, quay phim kỳ thật cũng không tính khó khăn, thỉnh thoảng có thời gian còn lôi kéo Liêu Hành đi bàn bạc chuyện đạo cụ cùng trang phục.
Liêu Hành vừa ở tổ kịch cần cù chăm chỉ làm việc, vừa tranh thủ thời gian lướt weibo.
Nhóm fan mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu cùng Kì Uyên và Giang Lan làm loạn, vừa sinh động vừa khôi hài lại toát ra sự vui vẻ. Nhóm fan gào khóc kêu chờ đợi xem vị Giang Lan được xưng là nương nương này cùng Kì Uyên này mới là một bạn bè tốt đấu trí cùng dũng khí, đáng tiếc ba người cùng một chỗ tuy rằng khôi hài nhưng không ái muội, cũng không có tiết mục ghen tuông mà quần chúng thích hóng, quần chúng tỏ vẻ không vui, thật vất vả để BG cùng BL cùng chỗ, thế mà lại sóng yên bể lặng, điều này thật không khoa học!
Đối với điều này, Liêu Hành bày tỏ: “Làm một diên viên không hề có scandal, tui mãnh liệt phê phán cái đám lang sói vô trách nhiệm!”
Nhóm fan tỏ vẻ:
Hành Hành, anh sao có thể không đổi sắc nói cái này?
Hành Hành, làm một người khiến CP bay đầy trời, anh nói lời này không đỏ mặt hả?
Lão đại, vì một hình ảnh đất nước chúng ta ngay thẳng! Bọn em thật sự không nhìn được nữa! Anh cuối cùng thì khi nào mới tìm đối tượng vậy!
Hành Hành, em muốn gả cho anh! Mau nhìn em! Mau nhìn em!
Hành Hành, độc thân cả đời, kết hôn là mồ chôn tình ái, anh cứ tiếp tục độc thân đi!
Bọn mình giúp Hành Hành tìm đối tượng đi? Thúc đẩy với nữ thần Giang Lan!
tui_giúp_Hành_Hành_tìm_đối_tượng rõ ràng Hành Hành với Kì Uyên nhìn đẹp đôi hơn! Lão đại, bọn em giúp anh!
tui_giúp_Hành_Hành_tìm_đối_tượng mấy người đã quên Lê Tri Hành bên hồ Đại Minh năm nào rồi sao? Trì Hành đại đại, Hành Hành anh muốn trèo tường kìa!