Thế là nửa ngày, hashtag tui_giúp_Hành_Hành_tìm_đối_tượng liền bò lên vị trí đầu bảng xếp hạng weibo, Liêu Hành đen mặt nhìn Kỳ Uyên với Giang Lan cùng nhau vừa lên mạng, vừa một bên thảo luận:
“Ai nha, Viễn Lôi không được đâu! Thoạt nhìn quá nhỏ!”
“Chính Thái cũng được mà phải không? Kỳ thực tui nghĩ chú đẹp trai lần trước bọn họ hợp tác cũng không tệ đâu! Cùng Hành Hành rất xứng đôi!”
Liêu Hành: Ông đây không thích Chính Thái! Cũng không thích ông chú!
“Lê Tri Hành cũng hợp đó! Lớn lên cũng rất đẹp trai, tính tình cũng tốt, nghe nói xuất thân từ gia đình có truyền thống âm nhạc, cha mẹ cũng tương đối hiện đại, tiếp thu bạn trai của con trai cũng không khó lắm!”
Liêu Hành: Lê Tri Hành bại hoại kia hả? ha ha...
“Lý Cần cũng không tệ nha, dáng người chim nhỏ nép vào người, hình tượng mỹ nữ con gái rượu, đứng cùng Liêu Hành có cảm giác man.”
“Còn có Giang Nguyệt Nguyệt a! Người mẫu, đại mỹ nữ! Nhưng có chút cao a...”
“Nhìn đi nhìn lại, với Giang Lan nữ thần rất hợp!”
“Thế nhưng tui nghĩ Kỳ Uyên cũng Hành Hành một chỗ rất có gian tình a! Mấy người nhìn hai người ở chung rất hài hòa ha!”
...
Liêu Hành thực sự không thể nhịn được, hỏi Lương Minh Chiêu đang ở một bên xem náo nhiệt: “Đạo diễn, anh không phải nên chỉnh đốn bầu không khí trong tổ kịch sao?”
Lương Minh Chiêu uống cà phê, nghe vậy gật đầu, nhìn đám nhân viên bát quái kia: “Tranh cái gì mà tranh, mấy người ghép người nào cũng không hợp!”
Giang Lan quay đầu lại, tươi cười: “Sao? Vậy không bằng Lương đạo nói một chút, Liêu Hành cùng với ai hợp?”
Lương Minh Chiêu liếc nhìn Liêu Hành, cái nhìn này khiến da đầu Liêu Hành đều tê dại. Lương Minh Chiêu cười cười, bình tĩnh nói: “Người nào đó.”
“Xí... ” Mọi người thất vọng.
Kỳ Uyên thế nhưng lại nhìn thoáng Liêu Hành, có chút suy nghĩ.
Liêu Hành hung hăng trừng lại Lương Minh Chiêu: Người đó là ai?!
Lương Minh Chiêu nhướng mày: Cậu xác định là muốn tui nói ra?
Liêu Hành thua dưới sự vô sỉ của hắn, hừ một tiếng, tiếp tục tập kịch.
Trước tết âm lịch, Lương Minh Chiêu phát một đoạn trailer, điều này thật quá gian xảo, phim điện ảnh cắt nối biên tập, nghe nói muốn nhân dịp năm mới, Liêu Hành không rảnh hỏi thăm hắn sao lại phát trailer trong thời gian này, cùng người tổ kịch ăn xong tiệc hoàn công, liền đi tới tổ kịch truyền hình.
Trước đó phim truyền hình bên này cậu quay đều bị gián đoạn, lần này bên phía Lương đạo vì hai người diễn viên mà tiến độ đều bị chậm lại, Lương đạo cũng không có cách nào, trực tiếp thả bọn cậu, thời gian quay phim thông báo sau. Liêu Hành thoáng cái liền tới tổ kịch truyền hình, thoải mái hơn rất nhiều, tuy nhiên cũng có chút phiền muộn, bởi vì... sinh nhật Vinh Mặc sắp tới rồi.
Liêu Hành còn nhớ rõ mình đã đáp ứng sẽ tham gia tiệc Vinh Mặc, thế nhưng từ cuộc nói chuyện không vui lần trước, hai người cũng không liên hệ nữa. Liêu Hành bận việc... quay phim, cố gắng quên phản ứng của Vinh Mặc, tiệc sinh nhật, có nên đi hay không, thật là làm khó cậu — dù sao lần trước cậu đã từ chối ….bày tỏ của chủ tịch?
Liêu Hành tại QQ nhắn Thân Việt: Thân đại ca, cầu giúp đỡ!
Thân Việt: Bệnh tâm thần muốn cố vấn mời tìm bác sĩ.
Liêu Hành:... Có quan hệ với chủ tịch đó!
Thân Việt: Muốn tư vấn tình cảm mời gọi số điện thoại xxxx
Liêu Hành:... Chủ tịch thổ lộ với tui.
Thân Việt:!!!!! Chuyện khi nào vậy!!!! Cậu phải nói cho tôi biết trước chứ! Trong mắt cậu có người đại diện là tôi không vậy! Anh ta nói cái gì?
Liêu Hành: Cái đó không quan trọng, trọng điểm là... tui cự tuyệt anh ta rồi...
Thân Việt: Nếu không lo lắng tôi là người đại diện của cậu, tôi thật muốn hất chậu nước cho cậu tỉnh ra... Loại nam nhân chất lượng như chủ tịch còn cự tuyệt, cậu ngốc à! Thôi quên đi, cậu cự tuyệt cũng được, anh ta trả thù cậu chưa?
Liêu Hành đen mặt: Chủ tịch là loại người vậy sao?
Thân Việt: Tôi vẫn luôn hoài nghi bản chất ăn tươi nuốt sống của nhà tư bản. Lý do anh ta không ép buộc cậu a? Vậy cậu muốn xin giúp đỡ cái gì? Tôi còn tưởng cậu bị cưỡng bức đó!
Liêu Hành: Cậu còn nhớ rõ tiệc sinh nhật của chủ tịch không?
Thân Việt: Cậu không phải là nhất thời liền tùy tiện nhận lời chứ?
Liêu Hành: (T_T)... Lúc tui nhận lời anh còn chưa thổ lộ, tui sao biết lại gặp tình huống xấu hổ như vậy?
Thân Việt: (╯‵□′)╯︵┻━┻ cậu cứ tìm đường chết đi!
Liêu Hành: QAQ làm sao bây giờ Thân lão đại!
Thân Việt: Ông mặc kệ cậu! Chính cậu tự giải quyết đi! Tôi là người đại diện chứ không phải mẹ cậu! Hẹn gặp lại!
Liêu Hành:...
Nhìn biểu tượng avatar của Thân Việt, Liêu Hành rất ưu thương: Cuối cùng có đi hay không a?
Sinh nhật Vinh Mặc là tháng .
Lúc Liêu Hành xin đạo diễn cho nghỉ, đạo diễn còn hỏi cậu có phải về nhà ăn bánh chẻo không? Liêu Hành cười không giải thích, tới cửa hàng mua một cái bóp da từ khi lọt lòng đến nay chưa từng mua, về nhà thay tây trang, rồi theo lái xe mặc áo vest đã đứng chờ đi tới chỗ ăn.
Lúc đến địa điểm, cậu còn tưởng rằng đã đi nhầm. Một tòa nhà cổ kính, bảng hiệu gỗ viết mấy chữ màu xanh to “Duyến khách lai”. Liêu Hành so sánh một chút, phát hiện ra chính là địa chỉ này, bỗng nhiên 囧, xe dừng ở chỗ này sao?
Có bồi bàn đứng ở cửa đi tới, hỏi cậu: “Chào quý khách, xin hỏi có phải Liêu Hành tiên sinh không?”
Liêu Hành gật đầu.
“Vinh tiên sinh đã sớm nói với chúng tôi, ngài cứ việc đi vào, tôi giúp ngài đỗ xe.”
Liêu Hành không nghĩ tới Vinh Mặc cố ý nhắn trước qua, thất thần trong chốc lát, liền xuống xe đưa chìa khóa cho bồi bàn, cầm lấy quà tặng đi vào.
Trong sơn trang bố cục theo phong cách cổ xưa, cũng không có nhiều đồ trang trí, ngoài cửa treo lồng đèn đỏ, thỉnh thoàng có mấy người phục vụ, cũng chỉ nhìn cậu mỉm cười, không hề nói gì. Sơn trang rất yên lặng, làm cho Liêu Hành có chút thấp thỏm. Cậu vốn tưởng rằng tiệc sinh nhật của Vinh Mặc nhất định là nhiều khách, hiện giờ xem ra... có lẽ không phải vậy?
Theo chân nữ phục vụ đi vào một phòng trên lầu hai, cô gái giúp cậu gõ cửa, bên trong truyền đến hai tiếng “Vào đi”, Liêu Hành nghe ra là tiếng của Vinh Mặc, chỉnh lại tâm tình, liền bước vào.
Vừa vào cửa, trên bàn tròn ngồi đầy người, ngoại trừ hai anh em Vinh gia, Vinh Yên cùng Trầm Hướng, tất nhiên đều là người cậu không nhận ra.
“Cậu đến rồi.” Vinh Mặc chào cậu đầu tiên, nói “Mau ngồi đi.”
Liêu Hành nhìn xuống, chỉ có chỗ trống giữa Vinh Yên cùng một người thanh niên xuất chúng.
“Hành Hành! Đợi chú lâu rồi đó! Nhanh nhanh, tới chỗ cháu ngồi nè!” Vinh Yên nhảy xuống ghế, kéo cậu tới chỗ.
Liêu Hành bị kéo, ngồi vào, liền chào Vinh Mặc, đưa quà: “Thật ngại quá đã tới trễ, để mọi người đợi lâu. Chúc chủ tịch sinh nhật vui vẻ, đây là thành ý nhỏ nhỏ, thể hiện tấm lòng.”
“Cảm tạ.” Vinh Mặc gật gật đầu, không biểu tình gì nhiều, sau khi nhận lấy đặt ở một bên.
“Di di di! Đây không phải là Liêu Hành sao?” Cậu con trai ngồi ở vị trí thứ hai phía bên tay trái của vị thanh niên xuất trúng đột nhiên mở to mắt cả kinh, “Lạc Lạc! Đúng không, đúng không? Em không nhìn lầm chứ?”
Tư Lạc nâng đầu: “Duyệt Duyệt, như vậy không lễ phép. Mau xin lỗi Liêu tiên sinh.”
“Dạ.” Hà Hiểu Duyệt thu hồi tay, nghiêng đầu chớp mắt nhìn Liêu Hành, “Xin chào, em tên là Hiểu Duyệt, là fan của anh đó~ lần đầu nhìn thấy đại minh tinh có chút kích động!”
Liêu Hành mỉm cười: “Chào em.”
“Oa oa, người thật còn đẹp trai hơn!” Hà Hiểu Duyệt nói xong hỏi người bạn kế bên, “Đoạn Ly, tớ đã nói công ty Vinh Thác rất nhiều anh đẹp trai mà! Lần sau bọn mình đi công ty bọn họ chơi đi!”
Đoạn Ly ngẩng đầu, gương mặt của đại mỹ nhân nhưng tràn đầy sát khí: “Không đi.”
Liêu Hành cả kinh, ngươi này cư nhiên lại đẹp đến thế, làm cho cậu nhìn sơ qua cứ nghĩ đây là một mỹ nữ, thật hiếm khi được nhìn khuôn mặt con trai mà đẹp như vậy.
“Có cái gì đẹp, còn không đẹp bằng Đoạn mỹ nhân nhà bọn mình nha!” Một thanh niên nhã nhặn ngồi bên người Đoạn Ly phụ họa, vẻ mặt si mê, “Chậc chậc, quả nhiên chỉ có người yêu của tui là nhìn được nhất!”
Đoạn Ly đánh đầu cậu ta, “Câm miệng!”
Mọi người vẻ mặt đồng tình nhìn cậu thanh niên kia: “Kỳ Đông, ông cần gì phải vậy.”
Kỳ Đông mặt không đổi sắc gắp một con tôm đặt vào bát Đoạn Ly, ân cần nói: “Vợ à, ăn tôm nào.”
Đoạn Ly cũng không nhìn cậu ta, gắp miếng tôm ăn.
Liêu Hành mơ hồ có loại dự cảm không tốt... đưa mắt nhìn lại, ngoại trừ Vinh Yên thì đều là con trai, hơn nữa... Tư Lạc cùng Hiểu Duyệt, Đoạn Ly Kỳ Đông... đều có cảm giác CP... không phải chỉ do cậu tưởng tượng phải không? Cậu nhìn về phía cậu thanh niên thanh tú nhu thuận ngồi ở đối diện, cùng một người đàn ông cao to thoạt nhìn có vài phần tức giận.
Ngươi đàn ông đang tức giận nhận thấy ánh mắt của cậu, liền trực tiếp đưa tay khoát lên lưng cậu thanh niên thanh thú, không coi ai ra gì cúi đầu ăn đồ ăn của đối phương.
... Mẹ nó, cuối cùng là tình huống gì đây!!! Liêu Hành nghĩ quả thực đây là hông môn yến được sắp đặt a!!!
Nhìn lại một lần nữa— Trần Hướng cùng Vinh Thác là đôi phu phu.
Mẹ nó, muốn không cho người khác ăn hả (╯‵□′)╯︵┻━┻
Liêu Hành uất ức, Vinh Mặc đây là tìm đôi phu phu tới thị uy với cậu sao?
Vinh Mặc tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, đơn giản giới thiệu một chút: “Những người này là bạn của Tiểu Thác, khó có dịp cùng nhau một chỗ ăn cơm, cậu không nên áp lực.”
Nói xong giới thiệu với cậu một chút, Kha Dĩ Bắc, Mục Tây Thanh là bạn trai của Kha Dĩ Bắc; Kỳ Đông, Đoạn Ly — Kỳ Đông là bạn trai của cậu ấy, Tư Lạc, Hà Tiểu Duyệt là bạn trai của Tư Lạc. Cuối cùng giới thiệu cậu với mọi người, “Vị này chính là Liêu Hành.”
Không có phía sau, thế nhưng Liêu Hành chắc chắn, tất cả mọi người đều đồng ý với vế sau “là bạn trai của Vinh Mặc đi”! Qúa gian trá! Hết lần này tới lần khác không cho cậu phản bác, đến mức nội thương luôn.
Kha Dĩ Bắc híp mắt, tựa hồ phát hiện ra cái gì, giương mắt nhìn về phía Trầm Hướng, Trầm Hướng cười nháy mắt mấy cái. Kha Dĩ Bắc không nói gì, cúi đầu nhìn chăm chú người đang gắp tiêu ra cho hắn, Mục Tây Thành ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, ăn đi.” Kha Dĩ Bắc xoa xoa đầu y, nở nụ cười, ăn.
Liêu Hành tuy rằng không hiểu vì sao trong tiệc sinh nhật của Vinh Mặc lại có bạn bè của Vinh Thác nhưng vì lịch sự cơ bản, cậu chỉ phụ trách vùi đầu chuyên tâm ăn, nhưng có người không buông tha cho cậu.
Hà Hiểu Duyệt cùng Vinh Yên trái phải nói chuyện với cậu, Hà Hiểu Duyệt luôn bám cậu hỏi làm diễn viên vui không, lâu lâu còn hỏi mấy chuyện tào lao, Vinh Yên làm nũng với cậu, muốn cậu đút đồ ăn. Liêu Hành ứng phó với hai người, liếc mắt nhìn Vinh Mặc, người ta cư nhiên lại thản nhiên ăn như vậy!