Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói như thế, thẩm mỹ Vương thị xuất thân tú nương cũng có triển vọng, trực giác một ít con rối này khẳng định đẹp mắt, ở Trần A Phúc xác định liền bắt đầu nghiêm túc thêu hoa lên sa tanh.
Không qua một lát, các nàng liền nghe được Hồ thị lớn giọng ở sân nhỏ cũ bên cạnh, cũng không ai quản bà ta.
Bà ta nguyện ý làm, thì làm đi, xem một chút Đường Viên có phải bà ta có thể làm được rất tốt hay không.
Thì ra là, tối ngày hôm qua Hồ thị trở về nhà, nghe tiểu khuê nữ Trần A Cúc nói, Hồ Thúy Thúy nói ngày hôm qua La lão gia đánh chiếc xe ngựa đi nhị phòng, có người giống như nhìn thấy hắn từ trong xe lấy ra rất nhiều sa tanh xinh đẹp.
Hồ thị vừa nghe thì cắn răng, mắng: "Thứ đồ lòng dạ hiểm độc lá gan đủ trò, thứ đồ tốt không cho chúng ta, chỉ cấp một ít kẹo cùng điểm tâm hỏng.
Mua chút bông cùng vải mịn làm áo bông cho cha mày, cha mày còn cảm động đến không thấy trời đất.
Cái đồ keo kiệt chết bầm, chỉ chút đồ hư hỏng này, còn chỉ cho nội mày với cha mày, ngay cả lão nương cũng không cho."
Trần A Cúc làm nũng nói: "Nương đi nhị phòng giúp con lấy một ít sa tanh trở về, con muốn làm vài thân xiêm y xinh đẹp."
Hồ thị gật đầu đáp ứng, lại nói: "Lại làm hai bộ cho cậu mày cùng Thúy Thúy."
Sau khi mụ trở về phòng, tức giận nói với Trần Nghiệp: "Ta sớm đã nói qua nhị thúc không thành thật như Tam thúc, ông lại cứ không tin, liều mình giúp nhà hắn làm việc cứ như làm cho nhà mình.
Ngày hôm qua trong thôn rất nhiều người đều chứng kiến La quản sự đưa rất nhiều sa tanh cho nhị phòng, bọn họ lại giấu đi, chỉ cấp nhà mình một chút kẹo và điểm tâm..."
Trần Nghiệp nghe nói Trần Danh giấu giếm, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Hắn vẫn cảm thấy là huynh đệ thì phải đoàn kết một lòng, giúp đỡ lẫn nhau.
Hắn nguyện ý giúp huynh đệ, nhưng càng hy vọng huynh đệ không nên quên hắn trả giá, có thể để hắn ở trong lòng.
Trước Hồ thị thường xuyên nói Trần Danh không bằng Trần Thực, hắn còn không muốn nghe, cũng đặc biệt mất hứng Hồ thị hướng Trần Danh đòi hỏi.
Cảm thấy Nhị đệ nhà nghèo, trôi qua không dễ dàng.
Hiện tại nhà Nhị đệ sống khá giả, cũng thường xuyên tưởng nhớ đến hắn, thường xuyên bưng thức ăn cho nhà, khiến cho trong lòng hắn thật cao hứng.
Hắn cũng không phải quan tâm những thứ thức ăn kia, hắn là cao hứng Trần Danh đặt hắn ở trong lòng.
Nhưng nếu thật sự là bọn họ được một ít sa tanh như vậy lại giấu đi không nói cho hắn, cũng có chút không thể nào nói nổi .
Nói cho hắn biết, chẳng lẽ hắn còn có thể cướp đoạt của bọn họ hay sao?
Hắn không muốn để Hồ thị biết rõ tâm tư của mình, ngoài miệng vẫn là nói: "Nói vớ vẩn cái gì, Nhị đệ không phải loại người như vậy.
Nhất định là những người kia nhìn lầm, lấy ra nói lung tung."
Nhưng Hồ thị không tin những người kia nhìn lầm.
Mụ vẫn cảm thấy nhị phòng không thành thật, có một vài tú nương một tháng có thể kiếm mấy lượng bạc, nhưng bản thân Vương thị chỉ một hai lượng cũng không kiếm được.
Ngày ngày giả nghèo, quỷ mới tin.
Mụ nghĩ đến hơn nửa đêm, vẫn cảm thấy nên để Đại Hổ cùng Đại Nha đi theo Đại Bảo đến Đường Viên.
Mụ vẫn cảm thấy tôn tử tôn nữ của mình mạnh hơn Đại Bảo nhiều, nếu Đại Bảo đã cũng có thể vào mắt La lão gia cùng các quý nhân, tôn tử cùng tôn nữ của mụ lại càng phải đáng yêu mới đúng.
Một chút móng
.