Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
La quản sự hừ lạnh một tiếng nói: "Bởi vì tiểu chủ tử nhà ta là nữ hài nhi, thì chơi với giống như tôn nữ của ngươi? Trò cười! Còn bản thân ngươi là đại mỗ của hài tử, có làm trưởng bối như ngươi sao? Ngay trước mặt hài tử cứ phá hủy người nhà của nó như vậy." Hắn quả thật không muốn cùng lôi thôi dài dòng thôn phụ này, vẫy tay với Đại Bảo nói: "Đại Bảo, mau một chút đi, tỷ nhi nhà ta hẳn là đợi nóng nảy rồi."
Đại Bảo "A" một tiếng, nhìn Hồ thị cùng Đại Hổ một chút, mang Thất Thất cùng Hôi Hôi, Truy Phong đi theo La quản sự.
Trong nháy mắt trong sân chỉ còn lại Hồ thị, Đại Hổ, cùng với Đại Nha khóc lớn.
Hồ thị không nghĩ tới sẽ là dạng này.
Mụ vừa xấu hổ, bắt lấy Đại Nha liền dùng sức đánh tới trên mông con bé, vừa đánh còn vừa nói: "Đánh chết ngươi cái con quỷ nhỏ chết dầm vô dụng kia, bình thường thì thầm vù vù, tài giỏi được ngay, vừa đến thời điểm mấu chốt liền không tác dụng."
Đại nha vừa sợ lại đau đớn, tiếng thét chói tai càng lớn.
Hồ thị đích xác rất tức giận, lại ở trong sân bắt đầu mắng to Trần Danh cùng Vương thị không biết cảm ơn, chỉ biết bàn thân mình ăn ngon uống lành, có chuyện tốt liền bỏ qua thân thích nhà mình, có sa tanh còn cất giấu, hấp dẫn vài thôn nhân sang đây xem náo nhiệt.
Nhìn người nhiều, mụ nói lại càng dũng cảm.
Trần Danh ở trong phòng nghe được tiếng mắng Hồ thị cùng tiếng cười thôn nhân, tức giận tới mức cắn răng, nhưng hắn là một tiểu thúc cũng không tốt ra ngoài phân rõ phải trái cùng tẩu tử.
Trần A Lộc chống gậy ra đông phòng, bị Trần Danh ngăn cản lại, nói: "Con là một nam hài tử, không cần đi theo một người đàn bà chanh chua tranh chấp.
Nếu như bị bà ta đẩy ngã, lại ném gãy chân thì làm sao bây giờ."
Vương thị lại tức đến không được, nhưng Đại Bảo đã nói bà ra ngoài làm công việc, bà cũng không thể ra mặt.
Trần A Phúc chịu không nổi Hồ thị đổi trắng thay đen, liền đứng dậy bỏ công việc trong tay xuống.
Nàng đích xác không muốn đi gây gổ cùng một người đàn bà chanh chua, nhưng lại không muốn để cho Hồ thị ở trong sân mồm đỏ răng trắng nói lời bịa đặt, phá hủy Trần Danh cùng Vương thị, liền muốn kiên trì ra ngoài.
Vương thị thấy Trần A Phúc muốn đi ra ngoài, vội vàng giữ chặt nàng, nói: "A Phúc đừng đi, con là cô nương gia, không thể đi gây gổ với đại bá nương.
Chờ Hồ thị mắng xong, mắng mệt mỏi thì mụ tự trở về."
Vương thị không dám để cho khuê nữ mình đi.
Bản thân bà có thể ầm ĩ, thậm chí A Lộc có thể đi ầm ĩ, nhưng A Phúc tuyệt đối không thể đi ầm ĩ.
A Phúc không phải là huyết mạch Trần gia, Trần gia mất mặt, lão phu nhân cùng Trần Nghiệp chỉ biết hận A Phúc.
Trần A Phúc nói: "Không được, con không muốn nghe mụ ta mắng cha cùng nương như thế.
Nương yên tâm, con không sẽ gây gổ cùng mụ ta, con chỉ là đi phân rõ phải trái."
Vương thị vội la lên: "Con phân rõ phải trái, Hồ thị sẽ không cho là con đang phân rõ phải trái, đến thời điểm sẽ gây gổ với con, thậm chí đánh nhau cũng không nhất định.
Trần gia xấu mặt, nội cùng bác cả của con cũng sẽ mất hứng con.
Bọn họ có thể dạy dỗ Hồ thị, nhưng không chịu được con không tôn trọng Hồ thị.
Còn có Hồ lão ngũ, chúng ta đắc tội không được.
Mấy ngày hôm trước trong thôn có một người đắc tội hắn, nửa đêm trong sân liền bị người giội đồ phân nước tiểu, hài tử một khi ra khỏi
.