Nothing Gonna Change My Love For You

chương 10: go home

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Truyện có hình ảnh, vì thế bạn hãy đợi load xong hết rùi mới đọc nhé

" Có bao giờ... trong mắt ai đó... tôi được là cả thế giới của họ!

Đừng cố phá hủy " tuyến phòng thủ" mà tôi xây nên nếu bạn thật sự chỉ xem nó là một trò đùa!!! "

Zu theo chân về nhà Jun, vừa vào tới thì một con chó khá to, lông xù, tai dài rụp xuống phủ bên phóng thằng lên người hắn, do mới đánh xong, cộng thêm cái chân bị đau do những đòn tấn công cố tình của Gai nên hắn ko trụ được mà mất đà té ngược về phía sau, nếu ko muốn nói thằng ra là bị con chó đè lên người ( _ __"), hắn nằm xả lai xuống sàn, con chó cứ " thản nhiên" đặt cả nguyên thân hình lên người hắn, gương mặt hắn dường như cũng rất có sức hút với động vật nên tình hình là cái lưỡi con chó cứ lượn lờ qua lại ở đó mà ko rời đi:

- Gun, ra nào! ( Gun là tên con chó nhak cả nhà, lạy tr`, mong là ko trùng tên bn nào ở đây, ko chết mất! T.T)

Trông hắn có vẻ khổ sở, nó ko phản ứng gì chỉ có chút ngạc nhiên, ko ngờ hắn như vậy mà cũng thích chó, có lẽ hắn và nó cũng có điểm chung đây, nó... cũng thích chó lắm!:">

Được lúc con chó mới nhận ra người lạ, muộn màng tý! ( >.

Nó thay bộ quần áo mình ra, khoác lên mình chiếc áo của hắn, dù đã lâu rồi hắn ko sử dụng chiếc áo này nhưng vẫn còn chút mùi hương thoang thoảng, phải nói là mùi hương tỏa ra từ chiếc áo hắn rất cuốn hút nó, có chút gì đó... ko nồng, rất dịu nhưng vẫn ko khuất nổi mùi hương nam tính của chủ nhân chiếc áo này. Tự dưng lúc hắn quăng cho nó cái đầm của nhỏ nào đấy nó lại thấy tức, nó tức vì hắn coi nhẹ nó, đưa cho nó những thứ dơ bẩn đó hay nó tức vì một lý do khác??? Kể cả khi thấy vết máu đó, nó cũng cảm thấy khó chịu, khó chịu vì hắn quá tùy tiện, vì hắn quá lăng nhăng hay khó chịu là vì... Nhưng dù gì nó cũng ko phủ nhận rằng thân hình hắn rất chuẩn, chuẩn đến từng milimet!!! Chuẩn đến mức khiến nó phải chú ý đến!

Đang ngẩn ngơ với những suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên, mở cửa ra, là bà quản gia, thấy nó mặc chiếc áo của Jun, bà tỏ vẻ hơi kinh ngạc nhưng rồi cũng nở nụ cười hiền hậu:

- Cậu chủ nhờ tôi đưa cô trứng gà để lăn lên mặt!

Nó lễ phép nhận lấy quả trứng lại từ tay bà. Câu nói bà vang lên làm nó phải ngước lên nhìn bà:

- Có vẻ cô là người đặc biệt?

- Sao ạ?- nó hơi nhíu mày.

Bà đứng lên rồi đi vòng vòng nói rõ cho nó nghe:

- Cậu chủ chưa bao giờ chủ động dẫn một đứa con gái nào về nhà hết, chỉ là họ tự động đến! Cô là người đầu tiên trong năm qua! Cậu chủ cũng ko thích đứa con gái nào khoác lên người quần áo của mình, thà cậu bỏ cả đống tiền ra mua những cái bộ quần áo, những cái đầm hàng hiệu cho những đứa con gái đó mặc chứ ko bao giờ cho họ khoác lên người từng chiếc áo của mình! Cô vẫn là người đầu tiên!

Nghe thế thì nó cũng hơi ngạc nhiên, thì ra là vậy! Xem ra nó được ưu ái hơi nhiều nhỉ? Chắc là vì nó là " đối thủ hạng nhất" của hắn nên đặc biệt chút thôi!

- Mà... cô đừng bao giờ tùy tiện vào phòng cậu chủ khi chưa được phép nhé! Tính cậu chủ là ko bao giờ khóa cửa đâu, kể cả những lần "vui đùa" với bọn con gái đó! Tuy là thế nhưng cậu ko thích bị quấy nhiễu cuộc sống riêng tư của mình! Hậu quả nặng lắm đấy! Đã có rất nhiều người bị đuổi vì điều đó rồi! Còn những đứa con gái kia thì ko ít người bị " đá" thẳng ra khỏi nhà!

Nói thế...., xăm xăm vào phòng hắn khi chưa được phép thì nó là " người đầu tiên" à? Cảm xúc thế nào nhỉ, hỗn độn!!!

- À, ta nói nhiều quá! Xin lỗi! Cô làm xong thì cứ để đó nhé! Ngày mai dọn phòng tôi sẽ dọn giúp cô! Tôi xin phép!

Nói rồi bà quản gia lui ra, khép cửa phòng lại cho nó.

Cầm quả trứng lăn vào chỗ sưng trên mặt, cũng đỡ đau hơn! Nó ko thích người ta quan tâm mình, nhưng sao lần này lại có cảm giác khác khác! Người quan tâm nó ko ít, trừ Pj và ông quản gia ra thì sự quan tâm của mọi người khác đối với nó nó đều thấy có chút phiền phiền và tất cả đều là vô nghĩa, trong cái xã hội này có người nào tốt với nhau thực sự đâu chứ!?!?!?! Kể từ lần đầu gặp Jun thì nó đã ghét cay ghét đắng hắn, bằng một cách vô tình hay cố ý nào đó mà hắn luôn làm lung lay " cái hàng rào" của nó! Sự phòng vệ, cái vỏ bọc mà nó tạo ra cũng may còn chút vững vàng???

Tiếng ư ử vang lên trước cửa phòng làm nó thoát khỏi suy nghĩ, tiếng kêu này chỉ có thể là con Gun thôi, nghĩ thế, nó mở cửa phòng mình. Con chó nhìn nó, cứ kêu ư ử, hướng về phòng kế bên, đuôi cụp xuống. Nó hiểu ý nên cũng ra xem thử. Dù biết rằng phòng hắn lúc nào cũng khép hờ chứ ko khóa nhưng nó vẫn gõ cửa.

- Ngủ rồi!- tiếng hắn vọng ra.

Xạo kinh, giờ này còn sớm chán mà ngủ, ngày nào hắn chả ở bar đến lờ mờ sáng. Vờ như nói chuyện với con chó, nó cố tình nói to:

- Người ta ngủ rồi! Tao với mày đi thôi!

Vừa quay lưng đi, cửa phòng bật mở, con chó mừng vẫy đuôi liên tục. Biết ngay là vì hắn ko muốn tiếp xúc với ai nên viện cớ mà.

- Đã nói với mày rồi! Muốn vào thì vào! Mày đâu phải là người nên ko cần thế! Đâu cần nhờ người khác, phiền!- hắn nói với Gun, có lẽ con chó hiểu những gì hắn nói nên sủa " gâu, gâu" cái.

Zu mở cửa phòng mình ra, nhưng con chó cứ cắn lấy gấu áo nó, chiếc áo ko dài lắm nên mọi cử động có vẻ bất tiện, thế nên nó đi theo " sự lôi kéo" của Gun, thấy nó đứng trước cửa phòng mình, hắn quay lưng bước vào:

- Vào đi!

Nghe thế, nó cũng bước theo sau, nó muốn biết cớ gì mà con Gun cứ nhìn vào phòng hắn mà hứ. Thấy dãy băng nằm sóng xoài trên ghế, có cả mấy chai thuốc sát trùng, nhìn miếng băng bị nhăn nhúm có vẻ chủ nhân của nó băng nhiều lần mà ko được. Hiểu được " tín hiệu SOS " của Gun ban nãy, nó cũng ko nói gì nhiều, tiến lại dãy ghế ngồi kế hắn, cho thuốc sát trùng vào miếng bông gòn ở đó. Giờ thì hắn đã hiểu ý định của nó, hiểu cả " việc làm" của con Gun ban nãy, thì ra là thế, hằng ngày con Gun cứ xăm xăm vào phòng hắn chứ có như ban nãy đâu, vậy mà hắn cứ tưởng con Gun sợ. Đưa mắt sang nhìn con chó bên cạnh, hắn buông một câu nghe phũ vô cùng:

- Mày nhiều chuyện thật, Gun ạ!

Alright! Vậy thì tốt thôi! Thích thì chiều! Tính hắn cũng ko phải loại người thích mặc cả! Cái này là bản thân nó tự muốn làm, chả phải hắn bắt buộc! Thế nên, Jun ko nói gì cả, chỉ đưa cánh tay cho nó " tùy ý xử lý":

- Thằng Nan sao rồi?- hắn gọi điện thoại cho thằng đàn em để hỏi thăm tình hình.

- ..................

- Thay nhau canh thằng nhóc!

- ..................

- Có Mon rồi thì ko làm? Bắt con bé gánh hết?- hắn.

- ..................

Nghe câu trả lời từ thằng đàn em xong, hắn gập điện thoại lại rồi quăng lên ghế. Quay qua thấy nó chưa băng xong, hắn chán nản tựa đầu vào ghế:

- Tụi nó cảm ơn cô!- hắn.

- Chuyện gì?- nó ngẩng mặt lên nhìn hắn.

- Vì đã gọi điện hỏi thăm - hắn.

Nó ko nói gì thêm, tiếp tục công việc của mình.

- Nhanh nhỉ? Hỏi thăm đấy! Cứ tưởng động vật máu lạnh- hắn cười khẩy.

- Tôi là người!

Nó nói rồi đột nhiên siết băng thật chặt ko biết là cố ý hay vô tình đầy. Có vẻ đau nên hắn hơi nhăn mặt.

- Đểu!- hắn.

- Quá khen!- nó. Mon ở lại với Nan?- nó hỏi.

- Ừ, nó ko muốn về nhà!- hắn.

Nó dường như hiểu được gì đó.

- Ngoài cái mã ra thì hiểu biết bao nhiêu?- câu hỏi của hắn có chút khinh thường, ý hắn muốn hỏi rằng nó thành thạo được bao nhiêu " trò".

- Đủ để bảo vệ anh em mình!- nó.

- Vẫn thua tôi!- hắn cao ngạo.

Nó chuyển chủ đề.

- Lý do Khánh Hạ chia tay Ken...

Nó chưa nói hết câu thì hắn đã ngắc lời.

- Khánh Hạ đã nói với các người?

- Chỉ tôi và Pj- im lúc rồi nó nói tiếp, thanh âm vẫn đều - Chẳng phải Ken đã bày trò uy hiếp để bắt Khánh Hạ giấu nhẹm gia thế của mình với mọi người sao? Chả cần giở trò đó, cô ta cũng sẽ im, các người chó thật!- nó mỉa.

- Bày trò? Nực cười! Cô ta quay lưng ko thèm nhìn lại, có biết thằng Ken đã trải qua khoảng thời gian đó thế nào ko, đổ hết tội cho Ken là được à, cứ làm như Ken là thằng sợ chết ko bằng!- Jun nói mà mắt ánh lên tia căm phẫn, hắn chưa bao giờ quên những hậu quả mà Khánh Hạ đã gây ra cho Ken.

Lời nói của phía có mâu thuẫn ko đồng với nhau. Vậy thì bên nào đúng đây? Vậy là chuyện đó nó phải suy nghĩ lại rồi. Nó hỏi tiếp những gì mình cần biết:

- Gia thế Ken?

- Ba Ken là người có tiếng trong thế giới ngầm, những điều thấy được bên ngoài chỉ là hình thức che mắt!- hắn.

- Anh cũng thế?- nó.

Lần này hắn ko trả lời, khóe môi chỉ nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt, nhạt đến sợ!?!

Nó ko ngờ mọi chuyện lại là thật, nghĩ đến Pj, nó lại hỏi:

- Còn Pj?

- Ken đủ khả năng bảo vệ người cạnh mình!- hắn đáp ngắn gọn.

Lúc này, tay hắn đã được băng xong, hắn cử động vài cái cho bớt mỏi.

Thấy thế, nó cũng ko ở lại nữa, quay lưng đi ra ngoài.

Có nhiều chuyện khiến hắn phải nghĩ, dạo này, hắn phải dùng thuốc an thần khá nhiều để vỗ về bản thân vào giấc ngủ. Tối, hắn đi dạo vòng vòng quanh hồ bơi. Đi được nửa hồ. chuông điện thoại hắn reo lên, nhìn số đang calling, hắn bắt máy ko có chút hứng thú:

- Ba đây, con chưa ngủ?

- Vẫn chưa!- hắn.

- Mẹ con...

- Bà ta ko phải mẹ tôi!- hắn gắt lên.

- Được! Ta biết! Mẹ con đã qua đời năm rồi, con phải hiểu!- ba hắn cương quyết.

- Tôi ko hiểu!- lời nói nhẹ nhưng rõ ràng là ko phục- Tôi chỉ có một mẹ!

- Nhưng năm rồi!- ba hắn ra sức thuyết phục.

- Làm sao tôi quên chứ!- hắn nở nụ cười khổ- lúc đó tôi t, tang mẹ còn chưa mãn ông dẫn bà ta về nhà, ép tôi phải gọi bà bằng "mẹ", tôi ko gọi thì ông làm thế nào? Ông đánh tôi như đánh con ghẻ, ông bỏ đói tôi ngày, khi tôi lăn đùng ra xỉu thì ông bảo tôi đóng kịch! Ông hãy tự hỏi lương tâm mình, điều đó có ảnh hưởng gì đến tâm lý một thằng nhóc t?- hắn.

- Ta xin lỗi!- ba hắn.

- Ko dám nhận- cười khẩy- xã hội đen có tiếng như ông phải hiểu rõ rằng lời xin lỗi ko có chút giá trị nào chứ!- hắn.

- Ý ta là... - ba hắn.

- Nếu có giá trị, thì đã có bao nhiêu người bị ông giết khi họ đã nói lời xin lỗi?

- Ta chỉ muốn con biết rằng cuộc sống này có những điều mà ta phải học cách chấp nhận!- ba hắn.

- Tôi ko phải người dễ chấp nhận!- hắn.

- Nhưng dì ấy đã làm cho con rất nhiều điều!- ba hắn.

- Tiêu biểu?- hắn.

- Chiếc điện thoại con cầm trên tay thật ra ko phải bà quản gia tặng con! Mà là dì ấy mua! Vì ta biết, nếu ta hoặc dì ấy đưa thì con sẽ ko nhận nên ta đã... - ba hắn.

- Mẹ kiếp!

Vừa nghe tới đó, hắn đã xen ngang vào rồi cúp máy thẳng thừng. Nhìn chiếc điện thoại ko một chút tia hối tiếc nào, hắn thẳng tay quăng nó xuống đất, khiến nó vỡ tan tành nhưng dường như là điều đó còn chưa thỏa được cơn tức trong người hắn, khi ngồi bệt xuống, hắn còn dùng tay gạt những mảnh vụn trước mặt mình đi làm nó văng tung tóe khắp nơi, tay hắn thì rớm đầy cả máu. Hắn đưa tay tì lên trán mình, khuỷu tay trụ vào đầu gối, miệng lẩm bẩm:

- Giả tạo! Các người coi tôi là gì? t, mẹ mất, ko quan tâm đến cảm giác của tôi, ông mang bà ta về nhà, đám cưới linh đình, trong khi đó, mẹ tôi chưa một lần khoác lên người chiếc áo cô dâu! Giờ kêu tôi chấp nhận? Các người ảo tưởng quá rồi!- hắn nở nụ cười chua xót như để mỉa mai chính hoàn cảnh của mình.

Cảm nhận được sự có mặt của người khác, hắn ngẩng đầu lên, đúng thật, cảm nhận của hắn chưa bao giờ sai, nó đang đứng đối diện với hắn, ánh mắt đau khổ biến mất trong phút chốc, thay vào đó là một tia nhìn bất cần, lạnh lùng tàn nhẫn đến vô đối. Đây mới thực sự là bộ mặt hắn dùng để đối đãi với xã hội bất công này, cố gắng tách li mình ra khỏi cuộc sống của mọi người, lúc này, trông hắn cô độc đến lạ. Có chăng những biễu hiện vừa nãy là vì có con chó nên hắn mới thế. Nó ko phủ nhận điều mình nhận thấy, khi về nhà gặp Gun thì nhiệt độ băng giá của hắn đã giảm bớt, vẫn lạnh nhưng ko bằng mọi lần. Có lẽ vì chó trung thành với chủ, có lẽ với hắn, chó mới thực sự là một người bạn chân thành nhất, ko biết dối lừa ai, ko có những âm mưu, toan tính như con người; khi đùa với nó, thì mọi điều dường như tan biến. Huống hồ, Gun lại là một con chó lanh lợi, biết lấy lòng chủ đến thế! Nó đã chứng kiến được câu chuyện từ lúc " mở màn" cho đến khi " kết thúc", đây là lần đầu tiên nó thấy hắn như thế, thì ra sau vẻ ngoài luôn tĩnh lặng là cả một thế giới nội tâm bị tổn thương hết sức nặng nề, chai lỳ đến gần như mất hết cảm xúc, thảo nào tính tình hắn lại như thế! Khó trách! Rõ ràng là hắn đang kìm chế cảm xúc của mình. Ko một chút quan tâm, hắn đứng dậy, ánh mắt chỉ lướt nhẹ qua nó, tỏ vẻ nó là vô hình, hắn quay đi.

- Có vẻ khổ sở?- nó nhướng mày.

Nghe nó nói thế, hắn tiến lại gần nó.

- YOU DON"T CARE!- hắn.

- Anh... đáng thương thật!- nó.

Nghe cứ như bị xỏ mũi, hắn quắt mắt nhìn nó:

- Tôi ko nhẹ tay với con gái!

- I don"t care!- nó nhún vai, xoáy thẳng vào mắt hắn.

- Chuyện chưa xong đâu!- ý hắn muốn nói đến chuyện solo giữa người.

Hắn định cho tay vào túi quần nhưng lúc này mới cảm nhận được vết thương ở tay, nó hơi rát, nên hắn buông thõng tay xuống.

Hắn định cho tay vào túi quần nhưng lúc này mới cảm nhận được vết thương ở tay, nó hơi rát, nên hắn buông thõng tay xuống.

Mỗi lần thấy người có mối quan hệ xác định với mình, dù thân hay ko mà bị thương thì nó lại ko thể nào xem là bình thường được. Nó là thế, lạnh lùng đến khó hiểu nhưng đôi khi lại quan tâm đến người khác chỉ bởi những điều nhỏ nhoi nhất. Theo một cách nào đó của riêng nó, ko ồn ào, ko sỗ sàng, đủ lặng lẽ để mọi người cảm nhận được. Chính vì lẽ đó, nên cũng như Pj, nó được bọn đàn em bí mật đặt cho cái tên là " Chocolate sữa", sữa là để nói lên màu da trắng của nó ý mà, còn chocolate có lẽ ai cũng biết, có vẻ ngoài bắt mắt, lúc mới ăn sẽ có vị đắng nhưng khi tan vào miệng rồi thì lại có chút ngọt ngọt, cũng như nó, ko hiểu, ko tiếp xúc với nó thì thấy nó là đứa con gái vô cùng "đắng", khó mà hòa hợp cho được, nhưng qua thời gian, ta sẽ vô tình nhận ra rằng, đằng sau cái vị đắng đó lại có gì đó " ngọt ngọt" ẩn sâu bên trong, dù là ít ỏi. Ngọt trong đắng.:)

Cẩn trọng nắm lấy bàn tay vừa buông thõng của hắn, giữ phần cổ tay, nó nói:

- Máu nhiều!

- Bao đồng, chuyện tôi tôi biết!

Hắn nói rồi hất mạnh tay nó ra, do đang đứng đối lưng lại với hồ bơi, khoảng cách từ nó đến cái khoảng nước mênh mông cũng ko xa, cộng thêm cái " hất tay" khá mạnh của hắn ( do đang tức giận) và sự ko phòng thủ của nó nên kết quả khá rõ ràng, theo một cách phũ phàng nào đó, nó bị " đẩy" thẳng xuống vùng nước phía sau, đúng thật làm ơn mà mắc oán. Biết rõ nó biết bơi nên hắn cũng ko lưu tâm mà quay lưng đi vào.

Đi được một lúc, ko nghe tiếng động gì ngoại trừ tiếng kêu ư ử của con Gun nên hắn quay đầu lại, thấy nó đang khó khăn " vật lộn" với làn nước, gần bờ thế mà cũng ko xoay xở được? Nhưng rõ ràng là nó biết bơi, nếu vậy thì chỉ có thể là... nó bị chuột rút!!! Thấy nó dần mất tăm dưới làn nước thì hắn đã hiểu. Khẩn trương chạy lại hồ, trước khi nhảy xuống miệng hắn còn lẩm bẩm chữ: " Phiền" ( >"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio