Nothing Gonna Change My Love For You

chương 9: rắc rối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dần dần, bọn nó đều tản ra phía ngoài hết, ko ai còn để ý tới mớ " hỗn tạp" đang nằm đó. Thấy nó cứ ở mãi trong xe mà ko chịu lái đi, hắn một tay đút túi quần, tay còn lại gõ cửa kính xe của nó, nó tua mãnh kính cửa sổ xuống. Zu đưa mắt nhìn hắn thay cho câu hỏi. Hắn chỉ quăng cái khăn ban nãy vào xe ý trả lại nó rồi hất hàm nói đúng chữ:

- Về đi!

- Ko.

Hắn tính nói thêm gì đó nhưng chuông điện thoại nó lại vang lên cắt đứt đi cuộc trò chuyện.

- Con nghe!

- ............................... - ông quản gia.

- Tối nay con ko về, con... qua nhà Pj ngủ!

- ................................

- Dạ... dạ...

Nó nói rồi tắt máy, chán nản tựa đầu vào ghế, tay ko quên xoa lên má mình. Jun suy nghĩ một hồi, Pj đã qua nhà Ken rồi mà điều này đâu phải nó ko biết, à, chắc là vì mặt mày bầm dập quá nên ko dám về rồi. Kì này nó ko về là vì sợ ông quản gia lo lắng.

Nghĩ đi nghĩ lại đẫu sao nó cũng là một đứa con gái, đúng là hắn có xíu xíu ko ưa nó thiệt nhưng nếu cứ ở trong chiếc xe đắt tiền như vậy suốt đêm thì coi bộ sẽ có chuyện ko ổn.

- Biến về đi! Đừng để tụi nó phải lo!- hắn.

Nó nhìn qua cửa gương chiếu hậu, vẫn còn số xe chưa chịu rời đi, chắc là chờ nó, nó ghét cái cảm giác người ta lo lắng và quan tâm cho mình thế nên cũng ko do dự nói:

- Đưa tôi về nhà anh!

- Tùy, nếu ko sợ dư luận!- hắn.

- Dẫn đường đi!- câu nói như thể hiện một sự chắc chắn.

Jun ko ngờ là nó dám qua đêm tại nhà một thằng con trai, mà người đưa ra chủ ý lại là nó nữa. Jun ko định đồng ý nhưng nghĩ gì đó rồi hắn lại thôi. chiếc xe dần lăn bánh rồi mất dạng dần trong màn đêm tối tăm.

Lúc này, trong buổi tiệc nhà Ken. Pj cảm thấy rất khó chịu vì các ánh nhìn cứ xăm soi, tăm tia mình, họ thỉnh thoảng lại chụm đầu to nhỏ gì đó. Ken và Pj đang đứng đó thì có mẹ con lại bắt chuyện với họ:

- Hy, chào con, dạo này khỏe chứ?

- Vẫn khỏe!- Ken miễn cưỡng trả lời, xem ra tên đó cũng ko thích mẹ con này lắm.

- Vậy thì tốt! Ai đây???- bà ta nhìn Pj với vẻ khinh miệt.

- Bạn gái!- Ken.

Trong ánh mắt đứa con gái của bà ta có hằn lên tia căm tức, nhỏ đó lên tiếng, lời nói có chút châm biếm:

- Xinh lắm! Anh quả có mắt nhìn người. Xin được hỏi tên tiểu thư đây!

- Trương Khánh Du.- Pj bình thản trả lời mà ko thèm nhìn vào mặt họ.

- À, cô là con gái của tập đoàn chuyên về nước hoa trong nước và xuất khẩu đúng ko, được lắm, rất có tiếng trong khu vực châu Á.

Pj ko thèm đoái hoài gì về lời nói của người đàn bà đó, nó có chút gì đó như là giễu cợt, môi nhỏ chỉ nhếch lên thành nụ cười nhạt, ko khác gì tỏ ý coi thường.

- Cô dám....

- Làm gì thế? Đừng đưa tay chỉ vào tôi như thế!- Pj thẳng tay gạt phăng tay nhỏ đó ra.

- À, tôi nhớ ra rồi! Chị cô- Khánh Hạ đã từng quen Hi rồi, giờ tới cô nữa! Trùng hợp vậy sao? Haha. Các người biết cách moi tiền thật!

Nhỏ đó nói mà ko để ý đến sắc mặt của Ken đang tối sầm lại.

- Ấy chết!- Pj cố tình làm đổ ly vang đỏ lên cái váy trắng tinh của nhỏ đó- tôi thật vô ý quá!

- Cô...... MẸ à!!!- nhỏ nũng nịu.

- người quen nhau bao lâu rồi! Nếu ko lầm thì mẹ cô đã ra nước ngoài công tác, thế thì cô đang ở với ai, anh nào?- lời nói rõ ràng là đang xoáy.

Ken kéo Pj ra phía sau lưng mình, đứng đối mặt với mẹ con bà ta.

- Ở với tôi, vấn đề gì?

Nhỏ con gái cố tình hỏi rõ lại với vẻ thật to ý là để mọi người nghe thấy được điều đó, có lẽ nhỏ đó thành công rồi, giờ thì những tiếng xì xầm ko hay về nhỏ lại nổi lên, nhỏ con gái được đà gạt cả Ken ra, đứng trước Pj chiêm thêm vài câu:

- Tiểu thư??? Mất nết quá, rành rành là một gia đình có tiếng tăm thế mà một chút giáo dục cũng ko tồn tại, ở chung với thằng con trai! Mẹ cô dạy cô quyến rũ con trai theo cái kiểu này đó hả?

Nghe những lời xúc phạm như thế, Pj chợt quay qua nhìn Ken nửa như van nài nửa như oán trách, thấy Pj cứ im im bà ta lấn tới:

- Mà cũng phải, người ta có cha dạy, được biết từ nhỏ cô đã ko có cha, cô ra đời từ mối tình một đêm của mẹ mình với người đàn ông khác mà! Có lẽ vì vậy mà thiếu đi sự dạy dỗ!

Lời nói như vậy là quá tổn thương rồi. Những lời nói đó là quá đáng lắm rồi! Pj cố thật tĩnh, lấy lại tinh thần, cứ điềm đạm mà đáp trả lại:

- Thì ra là bà đã hâm mộ mẹ tôi như thế! Nếu ko thì làm sao bà lại biết rõ ràng như vậy chứ! Ôi, mẹ ơi, có người hâm mộ mẹ đến mức vượt quá giới hạn rồi này!- cười nhạt.

- Ai thèm chứ?- bà ta gắt.

- Bà đấy!- Pj- À, mà sao hôm nay chỉ thấy mẹ con bà thế, ko thấy cha của tiểu thư đây! Có phải... tiểu thư đây cũng ko có cha!

- Cô nói cái gì thế?- nhỏ đó la lên.

- Nếu ko đúng thì thôi, đã quá lời rồi!- tuyệt nhiên ko có chữ " xin lỗi" trong câu nói của Pj.

" BỐP"

Pj lãnh nguyên cái tát từ bàn tay của bà ta, cả đám đông đều sững lại.

- Bà làm cái trò gì thế?- đột nhiên Ken gắt lên khi định hình được điều- đang- xảy- ra, tên đó kéo nhỏ vào lòng mình.

- Làm cái điều mà con thấy đấy! Dì chỉ cho con thấy được mức độ đạo đức của nó thôi!- bà ta ngúng nguẩy trả lời.

- Ko cần đâu! Cảm ơn! Tôi chọn cô ấy chứng tỏ tôi biết rõ về cô ấy! Nếu được, bà nên xem xét lại con gái mình đi, bà có biết là cô ta đã từng van xin tôi qua đêm với cô ta bao nhiêu lần chưa???- Ken.

- Anh... anh... nói dối...- mặt nhỏ đó đang đỏ dần lên rõ ràng là Ken đã nói thật và nhỏ đó đang chối.

- Nói dối??? Her, tôi và cô đã từng làm gì với nhau tôi nghĩ cô biết rõ nhất, đừng để tôi phải nói to cho tất cả người ở đây nghe! Còn bà- quay sang mẹ nhỏ đó- giữa một người ko chung nhà mà luôn có những đêm nồng nàn với nhau với người / luôn gặp mặt kể cả ban đêm, mà còn chưa lên giường với nhau lần nào thì theo bà ai được giáo dục kĩ hơn.

- ............ - im lặng.

- Còn nữa! Đều do con bà chủ động quyến rũ tôi trước, tôi chả qua là phối hợp một chút, cô ta đã nhiệt tình "mời gọi" tôi thế mà!- cười đểu- Vả lại, con gái bà ngoại hình vốn ko đẹp như vẻ ngoài mà tôi thấy, toàn đồ giả, ko bằng một góc người con gái đang trong vòng tay tôi, người con gái trong vòng tay tôi đẹp gấp trăm lần con gái bà! Đặc biệt hơn là cô ta ko hề ve vẩy trước mặt tôi như "ai kia", có chăng đều do tôi khơi mào trước thôi!- Ken tiếp tục nói, lời nói vô cùng sắc.

- Mày...................... - bà ta nghiến răng, đứa con gái thì đứng im như tượng.

- Đừng mày mày tao tao thế, mới đây còn dì dì con con, ko ngờ trở mặt nhanh thật! Tôi nghĩ là bà đã ko hiễu rõ nguyên tắc của tôi rồi: cái gì của tôi thì đừng chạm vào, sẽ bỏng tay đấy!- Ken.

- Hừ! Vô phép thật đấy! Thế mà tôi cứ tưởng... - bà ta cố lấy lại chút danh dự.

- Mọi người ở đây đều chứng kiến cả, là do bà, đã đụng vào người của tôi trước!- Ken.

Bà ta ỷ y thật, rõ ràng là từ khi chia tay Khánh Hạ xong là Ken đâu còn hứng thú với con gái, tự nhiên bây giờ tên đó lại nổi hứng bênh vực đứa con gái tên Pj này làm bà ta mất mặt thật, cứ tưởng là sẽ " dìm hàng" được uy tín gia đình Pj.

- E hèm! Tôi chỉ đi xuống trễ có chút xíu mà có chuyện rồi sao?- ba mẹ Ken từ nhà trên đi xuống

Con gái dù có mạnh mẽ đến mấy cũng cần có một bờ vai...

- E hèm! Tôi chỉ đi xuống trễ có chút xíu mà có chuyện rồi sao?- ba mẹ Ken từ nhà trên đi xuống.

Pj ở đây cũng khá lâu nên tính tình Pj xấu tốt thế nào ai cũng hiểu, và đặc biệt là mẹ Ken có vẻ rất thích nhỏ, vì bà ko hiễu rõ sự thật về chuyện của Ken nên bà có vẻ rất vui vì cứ nghĩ Ken đã dần thoát ra được hình bóng của Khánh Hạ, một thời Ken đau khổ vì người con gái ấy khiến bà vô cùng đau xót cho đứa con trai của mình!

- Ơ... Chào ông Ân!- mẹ con nhà đó có vẻ lúng túng.

- Cho phép tôi được biết có chuyện gì xày ra?- ba Ken từ tốn hỏi, lúc này đã đi đến chỗ bà ta.

- Tôi thấy ông đã quá dễ dãi khi cho con trai mình cặp với một đứa con gái thiếu đạo đức như thế!- bà ta.

- Thế cho hỏi cô bé này- nhìn qua Pj- đã làm gì mà bà bảo là thiếu đạo đức?- mẹ Ken lên tiếng.

- Cô ấy cư xử rất thiếu văn hóa! Đề nghị học lại đạo đức lớp !- bà ta.

- " Ko có lửa sao có khói", tôi nghĩ bà hiểu câu nói này, bà cũng đã "khuyến mãi" cho bạn gái tôi bạt tay còn gì!- Ken.

Đến lúc này, ba mẹ Ken mới để ý rằng một bên má Pj vẫn còn in hằn dấu tay, dù nó đã bị phai nhạt.

- Rồi còn gì nữa?- mẹ Ken vẫn bình thản hỏi.

- Cô ta cố tình làm đổ rượu vào váy con!- lần này là con bà ta trả lời.

- Thế sao con biết là Khánh Du cố ý?- mẹ Ken.

Câu hỏi đó khiến nhỏ phải tái mặt đi, ko dám bon chen vào thêm câu nào nữa.

- Nếu ko thích thì bà có thể ko dự buổi tiệc này, dẫu sao hôm nay là ngày vui nên tôi cũng ko muốn chuyện này diễn ra thêm giây phút nào nữa!- ba Ken.

- Được! Về con!- nói với con gái mình- Tôi nhớ là chúng ta cũng hết thời hạn hợp đồng với nhau rồi, tôi cũng ko muốn hợp tác với các người nữa!

Bà ta nói thế chỉ là để lấy lại chút danh dự cuối cùng còn xót lại cho mình, nói thẳng ra, gia thế gia đình bà ta vốn ko bằng gia tộc Ân nên nếu cắt hợp đồng với nhau thì chỉ có người bên phía Ken mới có đủ quyền hành đó!

- Tiễn người!

Ba Ken vừa búng tay là một toán bảo vệ đi tới "tống khứ" mẹ con đó ra ngoài, trước khi người đó rời đi ba Ken còn nói thêm câu nghe buốt cả sống lưng:

- Cắt hợp đồng thì đã là người lạ, ko có cớ gì mà tôi phải mời người lạ đi dự đại tiệc của mình!

Lúc này, thì mọi người cũng đã tản ra hết, ba mẹ Ken dẫn " đứa nhỏ" vào trong phòng riêng để tiện cho việc nói chuyện, khi chỉ có người, Ken, ba mẹ tên đó và nhỏ thì nhỏ vội cuối:

- Cháu xin lỗi vì đã làm gia đình bác mất đi một đối tác quan trọng!

- Ko sao! Ta đã hưá với mẹ cháu sẽ trông coi cháu cẩn thận! Vả lại vợ chồng ta cũng ko thích gia đình đó!- ba Ken cười hiền từ nói.

- Thôi, con với Hi sửa soạn lại đi rồi ra dự lễ, ăn uống nữa! bác đi trước đây!- mẹ Ken.

Khi chắc chắn ba mẹ Ken đã đi khỏi, Pj liếc nhìn Ken một cái thật sắc:

- Anh là một thằng tồi!

- Cái gì? Nói lại xem!- Ken gằn giọng.

- Tôi nói anh- là- một- thằng- tồi. - Pj nhấn mạnh từng chữ và cố tình nói thật chậm rãi.

- Cô đừng quên lúc nãy ai đã lên tiếng hộ cô!- Ken nhắc lại.

- Nói thế thì anh cũng đừng quên rằng chính anh là người khơi mào mọi việc, chính anh đã nói với họ rằng chúng ta ở chung một nhà, nếu anh ko nói thế thì họ đã ko lôi chuyện gia đình tôi ra mà bàn tán cho cả thiên hạ nghe!!!- Pj.

Ken nghe thế thì ko nói thêm gì nữa, chỉ nhún vai cách rất hờ hững, nét mặt thì ko tồn tại chút cảm xúc nào!

- Thế đấy! Anh ko còn gì để nói đúng ko? Tôi biết rõ mà, anh gây chuyện rồi anh lại bênh vực tôi làm cho mọi người càng thêm tin tưởng vào vở kịch này của chúng ta! Tôi biết, vì anh với tôi có một mối ràng buộc nhau nên anh mới " quan hệ lâu dài" với tôi, đừng tưởng tôi ko nghe được câu nói đó, câu nói trong điện thoại: ko có nhỏ thì tao còn nhiều em khác xinh tươi hơn, đúng chứ?

Nghe đến câu cuối, Ken chợt đưa mắt lên nhìn nhỏ, tên đó ko nghĩ là nhỏ nghe được đoạn đối thoại đó! Nếu nghe được đoạn đối thoại đó, nếu đã để ý đến câu nói đó, tại sao lại ko chịu để ý đến câu cuối cùng??? Thấy Ken im lặng, Pj ko nói gì nữa, nhỏ đột nhiên trầm hẳn rồi quay lưng đi, ko nói thêm lời nào.

Ko khí đang vui vẻ, mọi người đều đã bước vào buổi buffe tại nhà, thấy Ken nhưng lại ko thấy " con dâu tương lai" ( cách gọi rất phổ biến mà ba mẹ Ken thường dùng với Pj ^^!) đâu, ba mẹ tên đó liền giục tên đó gọi Pj ra ăn.

Ken nghe thế cũng buông ly rượu trên tay xuống, hướng về phòng Pj mà bước, cửa ko khóa, tên đó nhẹ nhàng bước vào. Pj ngồi xoay vào trong, đối lưng lại với Ken. Ken đi đến đối diện nhỏ, thấy mặt nhỏ hồng hồng thì mới nhận ra, trên tay nhỏ đang là một chai rượu hạng nặng, phải nói đúng hơn là rất nặng; nhìn lại thì mắt nhỏ đỏ hoe, có vài giọt nước vẫn còn đọng lại, nhỏ khóc???

- Bị gì?- Ken.

Pj nở một nụ cười vô cùng khinh thường, có lẽ đó là nụ cười thể hiện sự khinh thường nhất từ trước cho đến bây giờ. Điều đó có vẻ làm Ken ngạc nhiên.

- Đừng nói chuyện với tôi!

Pj có vẻ đã say rồi, giọng nói nghe ko bình thường nữa!

- Đừng để tôi phải hỏi lại!

- Đừng nghĩ anh có thể làm chủ được tôi! Anh đừng tưởng có được mấy tấm hình đó là hay lắm! Anh bung hình ư, bung đi, chuyện đó sẽ lắng theo thời gian thôi, mình đẹp thì mình khoe, tự tạo scandal làm cho nổi tiếng vậy!- nhỏ cười nhạt.

Ken có chút ngạc nhiên với con người này của nhỏ, đây gọi là " rượu vào lời ra" sao? Khi người ta say, người ta sẽ nói ra những gì thật nhất hay là bởi vì khi đó, con người ta sẽ ko biết gì đến từ " sợ"???

- Cô nghĩ sẽ thoát khỏi tôi sao?- Ken.

- Bởi thế, tôi ko tránh làm gì! Là phúc thì ko phải họa, là họa thì ko tránh khỏi!

Khi Pj say nhỏ thay đổi nhiều lắm, ko có vẻ cam chịu như khi bình thường, mà trái ngược lại, đó là vùng lên, mạnh mẽ vô đối! Cứ như là con người tồn tại tính cách!:)

- Thay đồ rồi ra ngoài!- Ken như nhớ lại lý do mình vào đây.

- Ko đi! Ra ngoài cho bọn họ nhìn tôi bằng cái ánh mắt ấy???- Pj.

- Cô còn nghĩ đến???- Ken.

- Thế anh nghĩ sao? Anh ko như tôi, anh ko phải là đứa con được sinh ra từ tình một đêm nên ko bao giờ hiểu được cái cảm giác đó, her. Ko có ba bên cạnh, mẹ thì đi suốt, một năm gặp chưa đến lần!- Pj.

- Nhưng mẹ cô ko ghét bỏ cô!- Ken.

- Thì sao chứ? Thì bà yêu thương tôi nhưng anh có biết là giữa tôi và mẹ luôn tồn tại một khoảng cách ko?- Pj

- ...................... - im lặng, có lẽ là Ken đang suy nghĩ lại chuyện gì đó.

- Bỏ đi, anh như thế thì ai mà dám xúc phạm chứ! Anh luôn nhận được tình yêu thương, còn tôi thì ko có tình thương cha, vắng bóng sự quan tâm từ mẹ, chỉ có tình bạn bè là ổn! Còn tình cảm,... nực cười!- Pj cười một cách đau xót.

Chưa bao giờ Pj nói gì nghiêm túc với Ken, cũng chưa bao giờ nói lên tâm sự của mình, có lẽ lần này nhỏ say nên mới như thế! Nhưng nhờ thế, Ken mới nhận ra rằng, dù luôn quan tâm mọi người, luôn vui vẻ... nhưng cái nhỏ cần nhất, vẫn là một tình yêu thương chân thành. " Con gái dù mạnh mẽ đến mấy cũng cần có một bờ vai!!!"

Ken nhìn nhỏ rồi lắc đầu, nhỏ say rồi, người gây chuyện dẫu sao cũng là Khánh Hạ, đối xử với Pj như thế liệu có... quá đáng lắm ko? Nghĩ tới điều vừa xuất hiện trong đầu mình, Ken đã gạt ra ngay ko lưỡng lự " Ken khùng, từ bao giờ mày đã biết nghĩ cho người khác vậy hả? Tất cả ko thể nào chấm dứt dễ dàng như thế! ". Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi Pj lên tiếng gọi:

- Wey... lại đây... - Pj dùng ngón tay ngoắc ngoắc. (:)))

Chưa để Ken trả lời, nhỏ đã kéo tay Ken lại gần mình, buôc Ken phải ngồi xuống, tưởng làm gì, hóa ra nhỏ ko trụ nổi nữa nên " mượn" vai Ken để dựa đỡ!

- Chọn tôi để đối đầu là anh sai rồi! Haha, thật đấy! Chưa bao giờ tôi giận ai mà có những biểu hiện quá giới hạn đâu! Tôi là người có sức chịu đựng rất tốt! Anh nghĩ lại đi, xem mình có đủ trình độ để chơi với tôi chưa đã! Haha!- Pj.

Ken dùng tay đẩy nhỏ ra khỏi người mình, nhưng nhỏ kịp thời nắm vào tay áo Ken nên kết quả vẫn là " dính như sam" ( _ __")

- Ak`, ý là ôm ấm ức rồi khóc mình như ban nãy sao? Thế cũng làm như hay lắm!- rõ ràng là đang nói đểu.

Pj đột nhiên đứng dậy, túm lấy cổ áo Ken, đưa mặt mình kề sát tên đó rồi nói rõ ràng từng tiếng:

- Hay thế đấy! Tôi khóc mình đấy, thì sao?- Pj.

Gương mặt Pj gần kề ngay trước mặt, Ken ko trả lời, phớt nhẹ cái mi lên môi nhỏ, Pj như bị điện giật, đột ngột lùi về phía sau:

- Đồ tồi!- Pj ( cắn môi).

- Đã bảo đừng làm cái trò đó!- Ken.

- Ồ, hóa ra anh cũng hay thế với Khánh Hạ???

từ " Khánh Hạ" vừa được thốt ra, mặt Ken đã tối sầm lại, mọi xúc cảm trên gương mặt đều bị mất đi trong phút chốc, thay vào đó là một ánh mắt sắc lạnh ko thể diễn ta hết.

- Câm đi!- Ken.

- Anh chưa đối diện, chưa chấp nhận được nó, thế nên anh mới ko cho mọi người nhắc về chuyện đó!

- Đã bảo câm!- lần này đến Ken nắm lấy cổ áo nhỏ.

- Đó là quyền tự do ngôn luận! Hờ hờ! Giờ thì bỏ cái tay dơ bẩn đó ra đi!- Pj gạt thẳng tay Ken ra khỏi cổ áo mình.

- Đáng ghét! Bọn con gái các người!!!- Ken.

- Nếu ghét tôi thì tháo chiếc nhẫn đó trả đây! Đó là chiếc nhẫn tôi thiết kế!- Pj

- Xảo trá!- Ken ko tin, toan quay đi.

- Ko biết cái quái gì thì đừng nói người ta thế! Thế Khánh Hạ có nói với anh về ý nghĩa của chiếc nhẫn ko này ko??? - Pj.

- Ý nghĩa?- Ken nheo mắt lại.

- Đúng, cái gì cũng phải có ý nghãi riêng của nó. Này nhé, cái hình thoi đó, góc tương đương cạnh, nó tượng trưng yếu tố: lâu bền, tuyệt đối, mãi mãi và vĩnh cửu. cái hình thoi đó cũng tượng trưng cho đức tính kia của mỗi người. Còn đá quý, tôi thích Blue topaz nhưng màu tím tượng trưng cho sự chung thủy sẽ tốt hơn nên tôi quyết định lấy thạch anh tím. Còn cái viền đen nói lên những sóng gió trong tình yêu của người, cái viền đến viên đá thì dừng lại, chứng tỏ là dù khó khăn có đến đâu thì cũng ko làm khó người được! Nhưng đáng tiếc, suy nghĩ trong tôi quá trẻ con, năm trước tôi còn quá nhỏ để nghỉ đến thứ gọi là " mãi mãi"! Rốt cuộc người cũng ko có duyên với nhau!- Pj tuôn một tràng, tình hình cũng ko khá hơn là bao, cãi giọng lúc say nhão nhẹt như cái đĩa nhạc bị hư. >"

Hắn chạy vào giúp nó thì rốt cuộc bị lãnh đòn. Zu hơi ngỡ ngàng tẹo, Goc vừa thấy Jun thì lập tức tìm kiếm Gai, nhìn thấy anh mình đang nằm bất tình phía bên kia thê thảm như thế thì tên đó ko còn bình tĩnh được nữa.

- Chỉ là giành địa bàn mà chơi phi tiêu! Muốn giết người???- mắt hắn lạnh lên thấy rõ, nhìn vào khẽ lạnh người.

Chính là vì thấy phi tiêu từ xa nên hắn mới chạy lại gạt ra, ko khéo lại trúng nó, trúng tiêu là phiền phức lắm! Ko may thì mất cả mạng. Trong lúc gạt ra, cái tiêu đã cứa vào tay hắn đường khá dài, gặp lúc đó Goc cũng đang ra đòn chuẩn bị đánh nó mà Jun lại bất ngờ chen vào như thế nên thành ra, một mình hắn lãnh trọn cả đòn. Thấy người ta vì mình mà bị thương nên nó cũng cảm thấy mình nên có chút bổn phận, nó rút trong túi ra chiếc khăn mỏng, hiểu ý, hắn dùng khăn cầm máu tạm thời. Trận về sau thì khỏi nói, Goc đương nhiên là làm ko lại đứa nó. Bọn Chiang như rắn mất đầu, điều đó khiến đàn em bọn nó có khí thế hẳn.

Trận này, bọn nó thắng mặc dù ko có ai là ko đổ máu. Có lẽ mọi chuyện sẽ hoàn hảo hơn nhiều nếu Nan ko bị ngất vì mất máu khá nhiều, bị nguyên cả một khúc gỗ giáng xuống đầu từ nửa hiệp cho đến phút cuối mà cũng ráng trụ được đã là hay rồi, Jun nhanh lấy điện thoại gọi cho Ken biết tình hình:

- Thắng, nhưng thiệt hại nhiều! Thằng Nan ko ổn!!!

- .....................................

Hắn gấp điện thoại lại rồi quay sang bọn đàn em:

- Đứa nào bị gì thì tới bệnh viện của nhà thằng Ken! Đưa Nan đi gấp!

Mặc dù là máu đổ, nhưng cả nhóm đều ko nhận ra rằng là họ đã ngày càng gần lại với nhau hơn chút sau trận "đại chiến" này! Cả hắn và nó cũng ko là ngoại lệ...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio