Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

chương 127-2: vì nàng, ta có thể buông tha vương vị (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Dung Diệp và Lộ Lệ đi ra phòng ngoài, ngồi xuống quanh bàn tròn gỗ hồng tùng.

"Này, Dung Diệp, mau nói cho ta nghe một chút đi, ngươi và người nữ tử đó là tình huống gì hả?"

Lộ Lệ rõ ràng là một bộ dáng cục cưng tò mò, vẻ mặt đều là khát vọng ham học hỏi.

"Tình huống gì? Ta và nàng không có quan hệ gì!"

Tiêu Dung Diệp nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn không muốn dùng nét bút mực đen đề cập quan hệ của hai người bọn họ, nói không thông, giảng không rõ!

"Làm sao có thể? Đều làm cô nương người ta đến ngất xỉu, còn nói không quan hệ? Tiểu tử ngươi không suy nghĩ, tìm nữ nhân tới chơi đùa đều không thông báo một tiếng với vị huynh đệ như ta!"

"Có cần phải nói cho ngươi không? Mỹ nữ bên người Lộ thái y nhiều như mây, đến nữ nhân của Tiêu Dung Diệp ta cũng muốn tò mò chạm vào một chút ư?"

Tiêu Dung Diệp nâng tay cầm lấy tách trên bàn, nhấp một ngụm, trong con ngươi đen lướt qua một tia giảo hoạt.

"Nữ nhân của Tiêu Dung Diệp ta? Mẹ nó, còn nói không có quan hệ với nữ nhân kia! Tiêu tứ gia, nếu ngươi tiếp tục gạt ta, ta có thể nói cho ngươi biết, chờ hài tử ngươi đánh rắm đi!"

Chợt nghe đến Lộ Lệ nói qua "Hài tử ta mới không đánh rắm ấy!"

Tiêu Dung Diệp lập tức cười to phun nước trà trong miệng ra ngoài.

"Phốc!" Một tiếng, nước trà bắn tung tóe lên trên y phục thái y của Lộ Lệ.

"Ưm... Khụ khụ, Lộ thần y, đứa nhỏ ngươi không đánh rắm à, đó là tình huống gì? Chẳng lẽ, muốn vật bài tiết đi ra từ trong miệng sao?"

Nghĩ đến đây, miệng Tiêu Dung Diệp liền dài như ngựa, không chịu khống chế cười ha hả!

"Em gái ngươi, Tiêu Dung Diệp, ít giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo cho ta!"

Lộ Lệ nhìn Tiêu Dung Diệp càn rỡ cuồng tiếu, hắn liền tức giận đến gân xanh giữa trán nhảy lên điên cuồng.

Nhưng không đến một lát, giống như là nhớ tới cái gì, một bộ nghiêm trang hỏi - -

"Đúng rồi, Dung Diệp, ngươi và nữ nhân kia phát sinh phòng sự vài lần rồi hả? Có áp dụng biện pháp tránh thai gì không?"

Vừa nghe được vấn đề của Lộ Lệ, Tiêu Dung Diệp lập tức ngưng tiếng cười. Không thể không nói, hắn ta hỏi vấn đề này, cho tới bây giờ hắn vẫn không có lo lắng qua.

"Ta không nghĩ tới vấn đề này!"

"Ôi chao, ta nói Tứ gia ngươi có thể có chút đầu óc không? Nếu ngươi để cho nữ tử kia hoài thai con của ngươi, ngươi có cưới nàng hay không? Nàng chính là cung nữ, thân phận hèn mọn, mẫu phi của ngươi không thể đồng ý đâu!"

"Cái gì thân phận địa vị, cùng lắm thì vì nàng, ta có thể buông tha vương vị!"

Nghe được lời cảnh cáo của Lộ Lệ, Tiêu Dung Diệp lập tức nóng nảy. Hắn thật vất vả mới hứng thú với một nữ nhân, lại có thể muốn lấy địa vị này đến áp chế bản thân, nhìn Tiêu Dung Diệp hắn giống như rất để ý vinh hoa phú quý sao!

Cho dù những vật ngoài thân đó có bao nhiêu quý trọng, cũng không trân quý bằng "Nguyện được tâm một người, bạc đầu chẳng xa nhau!"!

"Ngươi đang nói lời hồ đồ gì đấy? Lời này ngươi nói với ta thì được, nếu để người khác biết, ngươi có nghĩ đến kết cục sau này hay không? Ngươi - kẻ ngu ngốc này!"

Lộ Lệ khó thở, đứng dậy nện một quyền lên bàn gỗ hồng tùng.

Mắt Lộ Lệ đều là ánh lửa, hai tròng mắt xuất hiện tơ máu, bộ dáng hung tợn đến có thể nuốt sống Tiêu Dung Diệp bên kia.

Lại không nghĩ thấy được một màn như vậy, Tiêu Dung Diệp cũng không có quá nhiều cảm xúc dao động, thần thái tự nhiên như trước cầm lấy tách, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn rót thêm một chút nước trà.

"Lộ thần y, cảm xúc của ngươi quá kích động rồi. Nếu nàng hoài thai con của ta, kiếp này Tiêu Dung Diệp ta nhất định không phải nàng không cưới! Chỉ tiếc, nàng giống như không có mang thai con của ta!"

"Ngươi khẳng định như vậy, nàng không có mang thai con của ngươi?"

Lời nói của Lộ Lệ nhất thời giống như một loại cảnh tỉnh nện vào đầu Tiêu Dung Diệp, làm thân thể to lớn của hắn theo bản năng run lên.

Lời nói của hắn có ý tứ gì? Cẩu Đản mang thai con của mình ư?

"Lời này của ngươi có ý tứ gì? Nàng thật sự có hài tử của ta sao?"

Hai tròng mắt của Lộ Lệ màu đỏ tươi, trong đó là ánh sáng ngoan lệ, đoán không ra hắn muốn nói cái gì!

"Không, có lẽ làm cho ngươi thất vọng rồi, nàng không có mang thai hài tử của ngươi. Bất quá các ngươi tiếp tục kéo dài, ta không dám cam đoan tiếp theo nàng có mang thai hài tử của ngươi hay không!"

Lộ Lệ có nề nếp, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa của Tiêu Dung Diệp.

Quả nhiên, một trận hoảng loạn run rẩy nhiễm lên trong đôi mắt hắn rồi biến mất.

"Lần sau, nếu lại khống chế không nổi phát sinh quan hệ với nàng, nhớ tránh thai! Nếu ngươi thật sự thích nàng, thật sự muốn tốt cho nàng. Xin khuyên ngươi một câu, đừng đi trêu chọc nàng nữa!"

Như là cảnh cáo, hoặc như là lời khuyên. Bất kể như thế nào, Lộ Lệ hoàn toàn không hy vọng huynh đệ tốt của mình sẽ vì một nữ nhân mà buông tha tiền đồ tốt đẹp.

"Nàng là nữ nhân của ta, cho dù chết, ta cũng sẽ không thể để nàng chịu một chút ủy khuất!"

"Đừng há mồm ngậm miệng là nữ nhân của ngươi, nếu ngươi muốn ở cùng với nàng, phải vượt qua cửa ải của mẫu phi ngươi!"

Lộ Lệ mồm mép sắc bén ngăn lại lời nói của Tiêu Dung Diệp, một mặt nghiêm nghị nói với hắn.

Đang lúc hai nam nhân nói chuyện, Diên nhi chạy ra từ phòng trong.

"Thần vương Điện hạ, Lộ thái y, nô tì kiểm tra xong rồi!"

"Ừ, được rồi, ngươi đi với ta, đi Thái Y viện ký tên một chút, sau đó bắt mấy gói thuốc trở về!"

Lộ Lệ giao đãi việc xong, đôi mắt thâm thúy liếc mắt nhìn Tiêu Dung Diệp một cái, nói - -

"Nhớ kỹ mỗi một câu nói của ta và ngươi!"

Sau khi lạnh lùng bỏ lại những lời này, Lộ Lệ mang theo Diên nhi ra khỏi cửa phòng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio