Đến Thái Y viện, Diên nhi nói lại tình huống đại khái của Lệ Ảnh Yên với Lộ Lệ.
Diên nhi vừa mới nói xong, Lộ Lệ liền tràn đầy tức giận nắm tay lại thật chặt.
Không khỏi rủa thầm một câu ở trong lòng: "Nam cặn bã họ Tiêu rất có tiền đồ, gà con biến thành hùng ưng rồi!"
Lộ Lệ vội vàng cho mấy phương thuốc, lại dặn dò Diên nhi một vài lời, rồi mới để cho nàng trở về Dịch Đình.
Diên nhi về tới Dịch Đình, vừa vào cửa lại thấy Tiêu Dung Diệp dựa ở bên giường, ôm sát thân thể suy yếu của Lệ Ảnh Yên.
Không có khiếp sợ như lúc ban đầu, Diên nhi thu lại ánh mắt tiến lên, nói khẽ: "Thần vương điện hạ, nô tì đã trở lại!"
Nghe được giọng nói Diên nhi, Tiêu Dung Diệp cũng không có ngẩng đầu, chỉ là hơi hơi gật đầu, ngón tay dài tiếp tục quyến luyến vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tro tàn của Lệ Ảnh Yên.
"Lộ thái y nói như thế nào?"
"Hồi bẩm vương gia, Lộ thái y chỉ đưa cho nô tì mấy phương thuốc, dặn dò nô tì một vài việc cần chú ý, còn về bệnh tình của Cẩu Đản thì không có nói một câu nào với nô tì!"
Diên nhi vừa nói ra khỏi miệng, đầu ngón tay của Tiêu Dung Diệp hơi ngừng lại, con ngươi đen lạnh lùng cũng co rút lại rất nhanh.
"Diên nhi, ngươi tới chiếu cố Cẩu Đản, bổn vương có việc ra ngoài một chuyến!"
Nói xong, động tác thong thả đặt thân thể Lệ Ảnh Yên nằm thẳng ở trên giường.
Xoay người liền muốn ra cửa, vừa tới cửa, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, xoay người, đôi mắt chợt dâng lên vẻ rét lạnh.
"Diên nhi, có một số việc..."
"Vương gia không nói, Diên nhi cũng biết!"
Làm nô tì tất nhiên phải học đoán tâm tư chủ tử, như vậy mới có thể nhận được tán thưởng của chủ tử. Diên nhi không ngốc, đã sớm đoán được Tiêu Dung Diệp muốn nói cái gì với mình.
Thần vương gia cơ trí thông tuệ như vậy, tự nhiên là sợ miệng mình không kín, để lộ tiếng gió.
Diên nhi điều chỉnh thân mình, cúi đầu, giọng nói mềm nhẹ - -
"Cẩu Đản đã cứu mạng nô tì, nô tì sẽ không bán đứng Cẩu Đản. Vương gia có thể yên tâm, nô tì nhất định giữ kín như bưng!"
Nghe được Diên nhi nói gằn từng tiếng, Tiêu Dung Diệp vừa lòng gật gật đầu, coi như tiểu cung nữ này có lương tâm.
"Thay bổn vương chiếu cố nàng thật tốt, bổn vương sẽ không bạc đãi ngươi!"
Vội vàng nói dứt lời, Tiêu Dung Diệp liền ra khỏi cửa phòng.
- - phân cách tuyến - -
Vì không để cung nhân nghi ngờ, Tiêu Dung Diệp phái nô tài gọi Lộ Lệ vào đình hóng mát phía sau núi giả trong Ngự Hoa Viên.
Lộ Lệ mới vừa vào trong đình hóng mát, Tiêu Dung Diệp liền tiến lên, một phen kéo lấy cổ áo của hắn.
"Không nói với Diên nhi bệnh tình của nàng, ngươi tính tự mình nói với ta ư? Còn tính toán dẫn ta rời khỏi bên cạnh nàng sao?"
Trong đôi mắt sáng của Tiêu Dung Diệp tràn đầy tức giận, đều là lửa mạnh không thể che giấu, mắt ưng đỏ như lửa, mà trong mắt thâm thúy đều là một mảnh rét lạnh tĩnh mịch.
"Đáng chết, ngươi cứ như vậy không hy vọng ta có liên quan gì với nàng sao?"
Tiêu Dung Diệp không kiềm chế nổi, lực đạo nắm chặt cổ áo Lộ Lệ tăng thêm vài phần. Tuấn nhan xanh mét, hoàn toàn không chút che giấu phẫn nộ.
"Ngươi nói ngươi phát thần kinh cái gì hả?"
Lộ Lệ cũng nóng nảy, nắm lấy cổ tay Tiêu Dung Diệp, lực đạo mạnh mẽ lôi kéo.
Kéo gông cùm xiềng xiếc của Tiêu Dung Diệp ra, Lộ Lệ đưa tay chỉ vào Tiêu Dung Diệp, nổi giận quát - -
"Tiêu Dung Diệp, ngươi không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc như thế, hôm nay ngươi là vì người nữ tử đó mà bại lộ tất cả cảm xúc của ngươi. Đáng chết, ngươi có nghĩ tới đây rất có khả năng trở thành nhược điểm trí mạng, sẽ bị người khác kiềm chế ngươi hay không?"
Lộ Lệ vừa nói như thế, thân thể hùng ưng của Tiêu Dung Diệp run lên.
Mỗi câu nói của Lộ Lệ đều không có sai, hiện tại có bao nhiêu người muốn thấy hắn và Ý phi bị chê cười, nhưng mấy năm nay đều không để cho bọn họ nắm giữ được nhược điểm. Nhưng hiện tại bản thân lại có thể bại lộ nhược điểm của mình, nếu để cho gia tộc hoàng hậu bắt lấy nhược điểm, hắn và mẫu phi còn lấy cái gì đấu với người khác.
Nhưng dù sao Tiêu Dung Diệp cũng là người lý trí, hắn sẽ không cho phép có người lấy Lệ Ảnh Yên đến uy hiếp mình. Cho dù chết, cũng tuyệt không cho phép.
Tiêu Dung Diệp hít sâu mấy hơi, muốn để lòng dạ bản thân bình tĩnh lại. Chốc lát, một bộ dáng nghiêm trang nói qua với Lộ Lệ - -
"Vậy tại sao ngươi không chịu nói cho Diên nhi về bệnh tình của Cẩu Đản?"
"Tiêu Dung Diệp, ta nói đầu ngươi bị đổ trì vào sao? Diên nhi kia là địch hay bạn, chúng ta đều không phân rõ, ta có thể nói bệnh tình cho nàng ta sao?"
Lộ Lệ tức giận liếc mắy nhìn Tiêu Dung Diệp một cái, nam cặn bã này thật đúng là gặp đúng người, thần kinh sẽ trở nên thô đến thiếu đầu óc.
"Ta... Ta..."
"Ta cái gì mà ta, không phải ta nói ngươi, Dung Diệp, tối hôm qua nam cặn bã ngươi làm quá độc ác đi, phía dưới của cô nương nhà người ta đều có dấu hiệu xé rách rồi! Đã chảy ra tơ máu! Mặc kệ thế nào, trong vòng bảy ngày không thể phát sinh chuyện phòng the lần nữa, ngươi khắc chế chút đi!"
Tâm đại phu như phụ mẫu, làm một thế hệ thần y, không chỉ có muốn học giết phú tế bần, càng muốn học che chở người bệnh, cho nên Lộ Lệ tất nhiên sẽ thiên vị bên yếu thế. Huống chi Lệ Ảnh Yên còn là nữ, điều này làm cho tâm Lộ Lệ - hoa hoa công tử này càng nảy sinh yêu thương.
"À? Như vậy..."
Nghe được lời nói của Lộ Lệ, Tiêu Dung Diệp nhíu mày, phiền chán nắm lấy tóc.
"Ta... không phải, nàng là nữ nhân của ta, ta nghĩ muốn nàng mà thôi... Cho nên liền..."
Tiêu Dung Diệp còn chưa nói xong, Lộ Lệ liền cường ngạnh ngắt lời hắn.
"Mẹ nó, nàng là nữ nhân của ngươi, vậy thì ngươi sẽ không cho nàng không bị thương à? Tiêu Dung Diệp, nam nhân như ngươi có chút kiến thức thông thường được không? Có nghĩ tới làm như vậy đối với cô nương nhà người ta có bao nhiêu tổn hại không? Ngươi thật đúng là một cầm thú mặc y phục!"