Mộ Dung Tuyênkhông quan tâm đến đám huynh đệ của mình, ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Thanh Linh đang bình thản thưởng trà sau liếc mắt nhìn Thi Sách ngồi phía sau cười ha hả.
“--, sao lại như vậy, sao lại có thể như vậy được?” Thất Hoàng Tử từ mừng như điên thoáng chốc đông lại như tượng, không dám tin nhìn những viên xí ngầu, rõ ràng là con báo, sao lại ra như vậy được?
Niềm hưng phấn nháy mắt đọng lại trên khuôn mặt Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử.
Chỉ cách một chút thôi, toàn bộ đều đảo ngược.
Lạc Thanh Linh buông ly trà xuống không khách khí cười vô cùng sung sướng: "A! Thắng? Xem ra hôm nay số tại hạ hên thật!"
Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử, mặt biến sắc nhìn Lạc Thanh Linh tao nhã nhẹ nhàng cầm khế ước vẩy vẩy đưa cho Thi Sách ở phía sau.
Thi Sách, Ngạn Hổ lập tức tiến lên, bắt đầu thu thập toàn bộ tiền cược trên bàn, nhìn sắc mặt cố gắng nén hưng phấn, hồng hồng như say rượu vậy.
“Bùm.” Thất hoàng tử hướng phía sau ngất đi.
“A…….” Hoa nương chung quanh nhất thời kinh hách kêu to, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Lạc Thanh Linh tỏ vẻ như không thấy Thất hoàng tử bị mình chọc tức đến ngất, quay đầu nhìn phía Nhị hoàng tử thân thiết nói: “Nhị hoàng tử, ngài muốn tự giác hay để tại hạ cưỡng chế đây?”
Dường như để chức minh năng lực của mình, mấy viên ba viên xí ngầu bằng bạch ngọc trong tay Lạc Thanh Linh “rắc” một cái, hoá thành bột phấn, tuôn trên mặt bàn.
Nhị hoàng tử mặt tái nhợt, khoé miệng co rúm, nửa ngày sau mới cười cười nói:“Ván này là Thất đệ cùng Tam đệ chơi, ta không có tham gia.”
“Vậy à!?” Lạc Thanh Linh ra vẻ tiếc nuối hít một tiếng, quay đầu nhìn Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử lúc này miệng cũng không mở ra nổi, thấy Lạc Thanh Linh nhìn mình, không ngừng lắc lắc đầu.
“Được rồi, hôm nay tới đây là đủ.” Mộ Dung Tuyên nhìn Lạc Thanh Linh đang tính gây sự.
Cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi! Lạc Thanh Linh nhìn Mộ Dung Tuyên từ nãy giờ vẫn không nói gì.
Bắt gặp ánh mắt của nàng Mộ Dung Tuyên gật gật đầu, cười nhìn hai người kia sắc mặt trắng bệch, vẻ tao nhã vẫn không mất đi.
“Một khi đã như vậy…” Lạc Thanh Linh nghe vậy liền đứng dậy.
Thu lại nụ cười trên mặt, Lạc Thanh Linh lạnh lùng nhìn lướt qua Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: “Trong vòng ngày, ta nếu không thấy tiền trả, sẽ không ngại tự mình đến cửa nhà các ngươi giải quyết đâu, nếu ba vị hoàng tử không có, vậy vài vị mẫu phi, gia tộc chắc cũng không keo kiệt chút tiền còm này nhỉ.”
“Ha ha ha ha ha.” Rời hoa lâu, lên xe ngựa rồi, Thi Sách rốt cục không nhịn nỗi nữa, cười ha hả ầm ĩ.
“Chặc chặc, không hổ là chủ nhân một khi ra tay là vơ vét hết tiền bạc của ba vị hoàng tử.” Vừa cười lớn, Thi Sách vừa phẩy quạt, hắn định cho qua việc hôm nay rồi hảo hảo thu thập ba người kia sau, có một số việc không dùng cờ bạc để quyết định thắng thua được, bất quá Lạc Thanh Linh so với hắn còn ngoan độc hơn, một ván khiến bọn họ không thể ngóc đầu lên nổi.
" Đúng rồi, Dục Vương tìm chủ nhân làm chi?" Thi Sách không khỏi hiếu kì, Dục Vương tìm đến hắn liền đoán đại khái mục đích song vẫn muốn từ miệng Lạc Thanh Linh để biết cụ thể.
" Chẳng qua là muốn lôi kéo chúng ta!" Lạc Thanh Linh chống má nhìn bên ngoài xe, khóe môi hơi cong lên: " Ba vị hoàng tử kia cũng thật ngốc bị Dục Vương lợi dụng triệt để a!"
Lạc Thanh Linh biết rõ ba người kia tỏ vẻ thân thiết với Dục Vương chẳng qua là mong muốn tìm chút ít lợi ích, Mộ Dung Tuyên sao không biết liền tương kế tựu kế từ chỗ bọn họ tìm lấy lợi ích, nhìn quang cảnh người ồn ào cười nóiLạc Thanh Linh không khỏi hồi tưởng lại cuộc trò chuyện ban nãy với Mộ Dung Tuyên.
" Dục Vương ngài rõ ràng là có thể ngăn cản họ, tại sao ngươi không làm?" Lạc Thanh Linh lông mày dựng đứng nhìn người ngồi đối diện mình.
"Bọn họ thắng hay thua đâu có liên quan gì đến ta? Lần này đến lượt ta cá cược, nếu ngươi thua thì phải việc cho ta."Mộ Dung Tuyên hơi nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nâng tóc đen tán loạn tại đầu vai, thanh âm nhu hòa quỷ mị nói.
" Nói thật ta chẳng có chút tự tin gì có thể thắng ngươi cả." Sớm đã mơ hồ đoán mục đích Mộ Dung Tuyên tìm đến Thi Sách cho nên Lạc Thanh Linh không có vẻ kinh ngạc.
" Trúc cơ công tử quá kiên tốn!"
" Không, đây là lời thật lòng!" Có thể làm kì phùng địch thủ với nam chính Mộ Dung Thấu, Mộ Dung Tuyên đâu phải hạng tầm thường nếu không phải sau này vì cố chấp muốn có được Mộ Khuynh Tuyết mà phạm phải sai lầm thì người ngồi trên ngai vị kia ... Mặc dù hiện tại nàng đã không còn là 'Lạc Thanh Linh' trong tiểu thuyết Khuynh thế vương phi của Tà Vương đi, cũng không đảm bảo đấu lại người này.
" Dù như vậy ngươi cũng phải đánh cược với ta!"
"Quả thật! Kia chúng ta cược xem ba vị hoàng tử có chịu trả tiền đúng hạn không? Nếu họ không trả thì ngài thắng, đương nhiên vì đảm bảo tính công bằng không ai trong hai bên động tay chân gì nếu không xem như chưa từng có cuộc trò chuyện này, Dục Vương thấy thế nào?" Lạc Thanh Linh cười nói.
" Được!" Mộ Dung Tuyên biết rõbản thâncó rất nhiều cách để lôi kéo thế lực củangười trước mặttuy nhiên hắn muốn chính là người này cam tâm tình nguyện trợ giúp, mặc dù hắn không rõ tại sao bản thân lại hao tâm đối với Lạc Thanh Linh, có lẽ do thưởng thức tài năng?
Nếu để Lạc Thanh Linh biết suy nghĩ của Mộ Dung Tuyên nhất định sẽ kinh ngạc mà nói: Mộ Dung Tuyên, ngươi là một kẻ kì lạ!
Tại sao lại nói như thế tất cả đều từ những gì đã được miêu tả trong tiểu thuyết, nàngcảm thấy để hình dung Mộ Dung Tuyên thì chỉ có thể dùng cụm từ “con người phi thường, kiệt nhân xuất thế”, người này hùng tài đại lược, dũng cảm mưu trí hơn người nhưng cũng là người đa nghi, nham hiểm và tàn nhẫn...Đây là một tính cách đặc trưng... Chính vì tính cách con người Mộ Dung Tuyên rất nhiều mặt nên có rất nhiều độc giả có bình luận đánh giá về hắn rất khác nhau.
Bởi không biết ý nghĩ của Mộ Dung Tuyên mà Lạc Thanh Linh cảm thấy vô cùng rối rắm, mặc dù nàngbiết trước vụ cá cuộc này mình chắc chắn thắng vì chưa đầy ba ngày nữa ba vị này sẽ vì đắc tội với Mộ Khuynh Tuyết bị nàng ta làm chân tàn mang dại cho nên thế nào cũng tìm đến chỗ nàngđể trị đến lúc đó không mang tiền đến trả nợ, muốn cầu y còn khó hơn lên trời.
Chỉ mong thắng được vụ cá cược này Mộ Dung Tuyên không tiếp tục làm khó cô.