"Linh Nhi, con rốt cuộc là có đang nghe ta nói hay không?"
Hạ Tâm Lan nhìn đứa con gái đang mơ mơ màng nhịn không được mà đánh thức tinh thần Lạc Thanh Linh trước khi nàng đi gặp chu nàngng.
Lạc Thanh Linh chu môi nhu thuận xốc lại tinh thần cười đáp lại mẫu thân đại nhân của mình: "Đương nhiên, mẫu thân đang nói đến việc đi dự tiệc...tiệc thiên kim nhà..."
Ngồi bên cạnh Lạc Triều Nhan cầm lên bánh ngọt bên cạnh bàn cắn một miếng, nhỏ giọng nhắc nhở: " Là tiệc Thiên Kim!"
Cấp cho muội muội của mình một ánh mắt cảm kích, Lạc Thanh Linh nhanh miệng trả lời.
Hạ Tâm Lan nhìn nàng có chút lo lắng: " Hôm nay trông con vô cùng uể oải có cần mời đại phu ?"
" Không cần đâu mẫu thân, con ổn mà!" Lạc Thanh Linh vội từ chối, sau liền dùng ánh mắt đáng thương nhìn mẫu thân: " Mẫu thân, không đi không được sao?"
Lạc Thanh Linh không muốn đi, không muốn ra khỏi cửa, bởi vì nàng. . . Rất lười.
Huống chi, lần này hoàng cung nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay ho mà chuyện không hay ho kia liền xuất phát từ Mộ Khuynh Tuyết a!
Nếu là tiệc bình thường Hạ Tâm Lan cũng không cưỡng ép nàng, nhưng lần này không đi không được cho nên quả quyết nói: "Không được! Con cũng rõ tiệc Thiên Kim chính là yến hội chỉ có thiên kim tiểu thư tham gia, hơn nữa là trong cung hạ chỉ, cho nên con nhất định phải tham gia."
Nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của Lạc Thanh Linh, Hạ Tâm Lan quyết định dùng tuyệt chiêu sát thủ của bản thân để buộc nàng đi: " Mẫu thân biết con không ham thích mấy yến tiệc này nhưng con cũng rõ tiệc Thiên Kim này quan trọng cỡ nào, nó đánh giá phẩm hạnh của một vị tiểu thư ảnh hưởng đến tương lai con có lấy được một đức lang quân như ý không? Linh Nhi coi như vì mẫu thân con tham dự đi, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn ta ăn ngủ không yên vì đường tình duyên của con gái mình sao?" Dường như để chứng minh sự đau lòng tột độ của mình, Hạ Tâm Lan cầm khăn lau nước mắt không thôi.
Lạc Triều Nhan vô cùng phối hợp với mẫu thân mình dùng ánh mắt đáng thương hề hề của mình nhìn Lạc Thanh Linh: " Nhị tỷ, chẳng lẽ người nhẫn tâm để mẫu thân mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt sao?"
Nhìn hai người càng nói càng hăng, Lạc Thanh Linh chịu không nổi giơ tay đầu hàng, phía sau Phiến Đình và Xảo Nhi che miệng cười trộm.
Tiệc Thiên Kim là buổi tiệc dành cho tất cả con gái của quan viên, quần thần cửu phẩm trở lên đều được tham gia. Đến khi đó, nhất định là lúc để trăm hoa đua nở, thậm chí nếu có thể gặp vận khí tốt, biết đâu sẽ có cơ hội được vào làm thành viên trong hoàng thất. Hạ Tâm lan không có ước mơ cao như vậy chẳng qua lao lắng con gái mình cứ ở trong nhà suốt như vậy thì không hay, tiệc Thiên Kim này lại là cơ hội trời ban để cho con mình tìm được vài người bạn nếu có thể tìm được con rể tương lai càng hay.
"Tỷ tỷ nghe nói ngũ tuyệt công tử cũng có tham dự, muội nhất định sẽ giúp tỷ nhìn cho thật kỹ xem ai có khả năng trở thành anh rể tương lai." Ánh mắt Triều Nhan bắt đầu long lanh, khi nói ra lời đó còn mang theo sự sùng bái không gì sánh được, rất giống với mấy fan điên cuồng siêu sao thời hiện đại.
" Kia mọi thứ liền trong cậy vào con nhé, Triều Nhan!" Hạ Tâm Lan cảm thấy tiểu nhi nữ quả nhiên là tri kỷ của mình, cầm lấy tay con bé vỗ nhẹ vài cái.
Mà đừng xem hai mẹ con bước vào vòng ảo tưởng lựa chọn tiêu chuẩn con rể, Lạc Thanh Linh khóe miệng không khỏi co rút: "..."
Nhật nguyệt luân phiên, ngày dài lại đến đêm tối, thời gian thoáng một cái đã hai ngày trôi qua.
Hôm nay, vừa qua khỏi giờ Thìn (-h sáng), Lạc Thanh Linh đã bị muội muội đáng yêu Triều Nhan hùng dũng xông vào chỉ huy người kéo nàng dậy từ trên giường, sau đó là Phiến Đình và Xảo Nhi nhanh tay bước đến trang điểm thay đổi y phục cho nàng.
Cuối cùng, Lạc Thanh Linh mệt mỏi muốn ngủ mà bước lên xe ngựa hoàn toàn đối lập với nàng muội muội bừng bừng sức sống.Bên trong xe ngựa lay động lắc lư khiến cho Lạc Thanh Linh cảm thấy bắt đầu buồn ngủ.
Lạc Triều Nhan nhìn nhị tỷ mình đi gặp chu công không lắc đầu quay sang trò chuyện chuyện với Phiến Đình và Xảo Nhi cho đỡ buồn mà đề tài trò chuyện đương nhiên là về tiệc Thiên Kim.
Xe ngựa xuyên qua những con phố, một mạch chạy thẳng tới cửa thành phía Đông hoàng cung, sau đó dừng lại kiểm tra theo thông lệ.
Khi xe ngựa của bọn họ dừng lại để kiểm tra thì ở phía sau cũng có một chiếc xe ngựa theo đuôi mà đến. Hạ Tâm Lan biết rõ thế nào Lạc Thanh Linh cũng sẽ ngủ cho nên đưa ra thiệp mời cho Triều Nhan. Triều Nhan đưa ra thiệp mời, sau đó được thái giám dìu đỡ bước xuống xe ngựa, may mà đoạn đường này cũng không dài, Lạc Thanh Linh vừa đúng lúc từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại.
Lạc Thanh Linh đang chuẩn bị bước xuống xe ngựa, chợt nhìn thấy tên thái giám hai tay gầy như que củi tự mình đi đến tính nâng đỡ. Nàng khẽ cau mày do dự một chút, sau đó nhếch miệng cười với tên thái giám kia một tiếng để lộ ra hàm răng trắng muốt, thân thể mềm mại mũm mĩm liền tự mình nhảy xuống.
Lạc Thanh Linh chính là loại người lười biếng từ trong xương cốt, những cũng biết rõ lúc nào mình có thể lười.
Tên thái giám nhìn bàn tay mình còn để ở giữa không trung, trên mặt hiện lên một tia khó hiểu song rất chuyên nghiệp biết rõ phận sự của mình cúi đầu lùi về phía sau tiếp tục đi làm nàngng việc của mình.
Chợt nghe được ở phía sau có tiếng vó ngựa giẫm đạp phá không trung phi đến.
Theo bản năng quay đầu lại, thì thấy hai chiếc xe ngựa lộng lẫy đều sử dụng màu xanh lam cấp tốc phóng qua bỏ lại từng đợt bụi đất bị gió cuốn tung lên, bước chân Lạc Thanh Linh dừng lại một chút.
Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy một vị thiếu niên ngồi ở bên trong, thiếu niên đó có diện mạo rất động lòng người. Khuôn mặt tựa như tiên nhân từ trong tranh bước ra mang theo vài phần lạnh nhạt, người này mặc chiếc áo choàng lam thuần thêu hoa văn màu bạc, cực kì khéo léo, tinh xảo vô cùng. Mái tóc đen dài tung theo gió bay càng tô đậm thêm vẻ phiêu dật xuất trần. Chiếc tua màu trắng lộng lẫy trên thân quạttheo từng nhịp bước mà lay động như dòng nước, không trung dường như cũng nổi lên gợn sóng nhỏ.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Lạc Thanh Linh nụ cười ẩn trong ánh mắt của người nọ trong lòng có vài điểm nghi hoặc, im lặng nhìn hai chiếc xe ngựa nọ đã chạy đi về hướng thâm cung, nhưng người vẫn còn quỳ đầy trên mặt đất.
Cuối cùng cũng chứng kiến đủ cả ba vị vương gia, Đại Hoàng tử được sắc phong làm Húc Vương- Mộ Dung Tuyệt.
Lạc Triều Nhan do bị dung mạo tựa như tiên nhân của Mộ Dung Tuyệt cho nên không để ý đến sắc mặt đăm chiêu của Lạc Thanh Linh, khẽ thì thào nói: "Đẹp thật, ứng cử viên thứ nhất cho vị vị trí anh rể xuất hiện!"