Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Con tin
Thấy vậy, Y Mặc thầm cong khóe miệng, được, con mồi đã hoàn toàn mắc câu, còn lại chỉ là thu lưới thôi.
"Ngươi chết đi cho ta." tốc độ Ân Minh tăng lên nhiều, chỉ một cái thở đã đến trước mặt Y Mặc, tay phải biến thành chưởng, lao đến ngực Y Mặc, lòng bàn tay chứa đầy ma khí.
Y Mặc liền làm bộ dạng vô cùng hoảng loạn, không thể chống lại khí thế ác liệt, như một nữ tử bị kinh sợ.
Ngay lúc một chưởng của Ân Minh sắp đến gần ngực Y Mặc, Y Mặc cố ý như bị hù dọa chân lùi lại liền lảo đảo một cái, hạ người xuống liền tránh được chỗ yếu, khiến chưởng Ân Minh đánh vào vai.
Y Mặc nhờ vào lực đạo lùi về sau chừng - m, kéo dài khoảng cách sau đó vờ như chật vật bò dậy, hoảng sợ hô lớn: "ma tu, là ma tu, Ân Minh sư huynh là ma tu."
Cái này khiến mọi người tại chỗ liền kinh động, đại trưởng lão Nhu Thanh phản ứng nhanh nhất, liền xoay người dùng một chưởng cực mạnh đánh bay Ân Minh, liền phóng ra một cái thủy lao giam Ân Minh lại.
Nhưng giam Ân Minh lại chưa đến nửa phút, thì có một thân ảnh liền vọt đến, một đoàn hắc khí đánh ra, khiến thủy lao bị thủng một lỗ, tự tay cứu Ân Minh ra.
Bất quá người nọ vừa đưa tay, liền có một đạo thân ảnh lam y vọt đến, một kiếm chém vào lưng hắn, máu phun ra ngay sau đó là một băng lao giam hắn lại, thủy lao cũng được Nhu Thanh chỉnh lại.
Hai người cùng lại đến chính là Du Thanh và Thiên Nhất.
Thì ra Du Thanh thấy Ân Minh bị bắt, trong lòng lo lắng liền vọt đến, kết quả bị Thiên Nhất tóm lấy.
Chuỗi biến hóa này không quá một phút, từng trải qua một quá trình kinh tâm động phách, mọi người trên quảng trường đều khiếp sợ, đến thở mạnh cũng không dám nhìn lên lôi đài, dù sao chuyện ma tu xâm nhập lúc đang môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái có thể nói là nguy hiểm.
"Y Mặc." nhưng Ngôn Âm không quản được nhiều chuyện như vậy, nàng chỉ biết Y Mặc bị ma tu đả thương.
Kinh hô thất thanh, nàng liền xông lên lôi đài, chạy đến chỗ Y Mặc.
"Y sư muội." khi Ngôn Âm sắp đến, liền có đạo thân ảnh vọt nhanh hơn nàng đến bên cạnh Y Mặc.
Là Chung Ly Ngạo.
Ngôn Âm bỗng dưng dừng bước, ánh mắt ảm đạm, nàng đã sớm biết Y Mặc bị thương thì sao Chung Ly Ngạo mặc kệ được.
"Y sư muội, ngươi sao rồi?" Chung Ly Ngạo vẻ mặt lo lắng, muốn đỡ Y Mặc dậy.
"Ta không sao." Y Mặc không dấu vết tránh được tay Chung Ly Ngạo, ôm vai tự mình đứng dậy.
Chung Ly Ngạo đưa tay ra lúng túng thu hồi lại, bất quá cái này cũng không gây trở ngại hắn quan tâm Y Mặc.
"Ngươi bị ma tu đả thương, sao lại không có việc gì, nếu sơ ý ma khí sẽ xâm nhập cơ thể, hãy để ta giúp ngươi kiểm tra một chút a."
"Đại sư huynh, thực sự không cần, ta không sao." Y Mặc lần nữa cự tuyệt Chung Ly Ngạo, nực cười để Chung Ly Ngạo kiểm tra, thì sao ta giải thích với A Âm được, có nhảy vào hoàng hà cũng không rửa sạch được.
"Thực sự không có gì sao?" Chung Ly Ngạo nhíu mày lo lắng nhìn Y Mặc, hắn sợ Y Mặc cậy mạnh.
"Thực sự không có việc gì, chỉ có chút ma khí trên vai thôi, không có gì đáng ngại." Y Mặc cũng ráng nhịn khó chịu nói với Chung Ly Ngạo, cho dù có trở ngại nàng cũng không cần Chung Ly Ngạo quan tâm.
"Ma tu to gan, dám trà trộn vào môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái dương oai." lúc này, Chung Ly Quyền hét lớn, nhảy lên lôi đài, đi theo sau chính là các vị trưởng lão của phái Thiếu Dương cùng các vị trưởng lão của tứ đại môn phái.
Lúc này Ân Minh bị nhốt trong thủy lao cũng đã bình tĩnh lại, đôi mắt đỏ của hắn đảo quanh mọi người trên lôi đài, khi nhìn thấy Y Mặc được đám lão già hộ tống phía sau, liền nổi điên khuôn mặt hung tợn hô: "là ngươi, chính là tiện nhân ngươi, nữ nhân này bày kế hãm hại ta, cố ý làm lộ thân phận của ta, tiện nhân, ngươi chết cũng không yên đâu."
"Ân Minh sư huynh, sao ngươi lại nói như vậy, ta căn bản không biết ngươi là ma tu, ta chỉ đấu bình thường, ai ngờ ngươi không bằng ta... còn dùng ma khí tổn thương ta..." Y Mặc bộ dạng đáng thương, tựa như cái gì cũng không biết.
"Ma tu to gan, còn dám nói dối, rõ ràng chính ngươi đánh không lại đệ tử phái chúng ta còn dùng ma khí giết người." tứ trưởng lão Nham Hữu cả giận chỉ vào Ân Minh nói, hắn làm người tuy cổ hủ, nhưng cũng rất hay bao che khuyết điểm, đối với kẻ thương tổn người trong môn phái tuyệt đối không tha.
"Lão thất phu, ngươi còn ỷ vào mình có tu vi cao thì lớn lối, nếu không có tu vi thì để người chém chết rồi." Ân Minh tức giận nói.
"Đúng là tên vô giáo dục, câm miệng cho ta." Nhu Thanh lạnh lùng nhìn liếc qua Ân Minh trong thủy lao, ngón tay vung lên, trong thủy lao liền biến ra một cái roi nước, quất vào má phải Ân Minh, khiến Ân Minh phun một ngụm máu, rớt thêm vài cái răng, khiến hắn nói không rõ ràng.
Hơn nữa trước đó bị Y Mặc đá vào má trái, nên hai bên đều sưng to, bộ dạng nhìn thật buồn cười.
" Môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái ma tu việc này không thể khinh thường, ta kiến nghị trước nên nhốt hai tên ma tu này lại, dừng môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái lại rồi bàn bạc kỹ hơn a." nữ trưởng lão phái Thanh Hà dẫn đội nói.
"Nói vậy cũng được, dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái có tiến hành tiếp cũng không được.'' phái Phi Hồng có trưởng lão dẫn đội cũng phụ họa nói.
"Cũng được, vậy trước tiên đem hai gã ma tu này giam vào cấm địa phái Thiếu Dương đã, thuận tiện sau này điều tra thẩm vấn." Chung Ly Quyền gật đầu, "Nhu Thanh, chuyện này để cho ngươi phụ trách."
"Vâng, chưởng môn sư huynh." Nhu Thanh lĩnh mệnh sau đó đích thân đem Du Thanh và Ân Minh đến cấm địa nhốt lại, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Du Thanh không nói gì, đột nhiên bộc phát ma khí phá băng lao của Thiên Nhất, muốn chạy trốn.
"Nhanh bắt hắn lại, đừng để hắn chạy thoát.' Nham Hưu thấy vậy liền hô.
Thiên Nhất cách gần nhất liền đuổi theo, còn có vài vị trưởng lão cũng động thủ.
Nhìn thấy chính mình trốn không thoát, Du Thanh chuyển tầm nhìn thấy Ngôn Âm còn đứng trên lôi đài, cười âm hiểm nhảy một cái vọt đến chỗ Ngôn Âm, ngay trước mặt bóp cổ Ngôn Âm.
Ngôn Âm cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, hoảng thần không kịp tránh né.
"Không được nhúc nhích, nếu không... ta giết nàng."
Nhất thời mọi người đều dừng hành động lại, khẩn trương nhìn Ngôn Âm bị Du Thanh bắt làm con tin.
"Tiểu nhân hèn hạ, buông đồ nhi ta ra." Chung Ly Quyền tức giận đến run người, hắn coi Ngôn Âm và Y Mặc như con gái mình mà chăm sóc, lúc này Ngôn Âm lại bị đem ra uy hiếp, hắn tức đến không thể giết chết Du Thanh tại chỗ.
"Ha ha, nói cho cùng thì ta chính là đệ tiện đó, thì sao." Du Thanh không tức mà cười.
"Đồ vô sỉ, bắt con tin có gì giỏi." Nhu Thanh cũng tức đến cắn răng, Ngôn Âm vốn là đệ tử nàng muốn thu nhận, có làm gì thì nàng vẫn luôn chiếu cố cho Ngôn Âm, để Ngôn Âm gặp chuyện không may, nàng sao có thể không gấp được.
"Bà già thúi, ngươi đem Ân Minh thả ra, nếu không đừng trách ta không khách khí." Du Thanh có Ngôn Âm là con tin trong tay, nên hắn cái gì cũng không sợ.
"Ngươi được một tấc liền muốn tiến một thước." nghe vậy, đôi mắt Du Thanh tức giận quét qua, đưa tay lên muốn công kích Du Thanh.
"Nếu ngươi dám công kích, ta sẽ giết chết nàng." Du Thanh nhìn thấy Du Thanh muốn động thủ, liền kéo Ngôn Âm lùi về sau, cổ tay bóp cổ Ngôn Âm dùng sức thêm vài phần.
"Ah!" Ngôn Âm bị bóp cổ hít thở không thông, thống khổ kêu một tiếng, muốn vùng vẫy thoát khỏi tay Du Thanh, nhưng vì thiếu dưỡng khí mà toàn thân vô lực.
"Du Thanh, ngươi đừng kích động." lúc này, Y Mặc đứng phía sau ôm vai đi lên, nàng nhíu mày nhìn Du Thanh, "Ngươi buông A Âm ra, ta làm con tin của ngươi."
"Y sư muội, ngươi nói ngốc gì đó." Chung Ly Ngạo đuổi theo không thể tin nhìn Y Mặc.
Y Mặc không để ý đến Chung Ly Ngạo, chỉ nhìn chằm chằm Du Thanh, Du Thanh chuyển đôi mắt đỏ như máu nhìn nàng.
"Dựa vào cái gì khiến ta phải tin ngươi." Du Thanh cũng không ngốc, biết rõ nữ nhân trước mặt này cũng không có gì tốt.
"Được rồi, ta tự mình đi đến trước mặt ngươi, đến lúc đó ngươi buông A Âm ra, bắt ta lại, sao nào?" Y Mặc tiến lên trước vài bước.
Du Thanh hồ nghi nhìn Y Mặc, sau đó do dự gật đầu: "được." thấy Du Thanh đồng ý, Y Mặc từng bước đi đến chỗ hắn, đi rất bình thản không chút hoảng loạn vì sắp là con tin.
"Y sư muội, ngươi không thể đi." Chung Ly Ngạo xông về phía trước nắm tay Y Mặc lại.
Y Mặc căn bản không để ý đến hắn, dùng sức hất tay hắn ra, tiếp tục đi về phía trước.
"Mặc Nhi." Chung Ly Quyền cũng nóng này, vì sao đồ đệ của hắn hai người đều như vậy đều khiến người ta không bớt lo được.
Y Mặc cũng coi như không nghe thấy Chung Ly Quyền la lên, không quay đầu lại tiếp tục đi lên trước, nàng nói rồi nàng phải bảo vệ Ngôn Âm, cho nên nàng không thể để Ngôn Âm bị thương được.
Ngôn Âm bị bóp đến thở không được, thoáng chốc nghe thấy Y Mặc muốn thay mình làm con tin, nàng vì thiếu dưỡng khí ý thức mơ hồ liền thanh tỉnh phân nửa, chật vật quay đầu nhìn về phía trước, thực sự thấy được Y Mặc đang đi đến chỗ mình.
Không được! không được! Y Mặc không thể qua đây!
Trong đầu điên cuồng hét lên chữ không, nàng tuyệt đối không thể để Y Mặc thay mình làm con tin, nàng biết rõ con người này rất nguy hiểm, nhưng Du Thanh này còn nguy hiểm hơn, nếu Du Thanh điên lên, mười phần sẽ kéo con tin chết theo hắn.
Cho nên, Y Mặc tuyệt đối không thể qua đây.
Có lẽ do ý chí mãnh liệt có tác dụng, Ngôn Âm cũng không biết làm sao có sức, nhân lúc Du Thanh không chú ý liền đưa chân phải dẫm nát bàn chân Du Thanh, khiến hắn đau đến hít khí lạnh, lực đạo tay phải bóp cổ cũng giãn ra vài phần.
Ngôn Âm nhân lúc đó cúi đầu cắn lên cổ tay phải của hắn, tay trái cong lại, khuỷu tay dùng sức, một kích đánh vào hông Du Thanh.
"Ah..." Du Thanh bị đau, vô ý thu hồi tay phải bóp cổ.
Cái này liền có cơ hội cho Ngôn Âm bỏ chạy, nàng liền chạy đến chỗ Y Mặc, nhưng Du Thanh này cũng không vừa, tay trái một chưởng liền đánh lên lưng Ngôn Âm, bất quá Ngôn Âm không quản được nhiều, theo lực đạo lao thân về phía Y Mặc, ôm lấy Y Mặc lăn trên đất vài vòng, cách xa Du Thanh mới dừng lại.
Ngôn Âm và Y Mặc vừa thoát ra, bên kia đám trưởng lão liền nhao nhao động thủ, người động thủ trước tiên là Chung Ly Quyền, nháy mắt hắn phóng ra một đạo linh lực màu bạc đánh vào Du Thanh.
Du Thanh không phải đối thủ của Chung Ly Quyền, bị đánh đến phun máu, đụng một cái liền quỳ trên đất, đến cả đứng dậy cũng không nổi.
Ngay sau đó Nhu Thanh cũng làm một cái thủy lao nhốt Du Thanh lại.
Ngôn Âm ôm Y Mặc lăn vài vòng rồi dừng lại, tức đến không kịp thở ngẩng đầu trợn mắt tức giận nhìn Y Mặc, mở miệng mắng: "sư tôn và đại sư huynh đã nói ngươi không được qua, sao ngươi lại không nghe chứ? nguy hiểm như vậy ngươi đến làm gì? có phải ngươi ngại mạng mình còn dài, nên ngươi là ta thích ngươi qua cứu sao, ai mượn ngươi tự mình qua đây cứu ta chứ?"
Mắng xong, nàng liền thở phì phò trừng Y Mặc.
Ngôn Âm hiện tại rất giận, nàng không thích Y Mặc đến cứu mình, ngược lại nàng còn bị tức chết, Y Mặc không để ý an nguy của mình còn đi qua, tức Y Mặc không nghe Chung Ly Quyền và Chung Ly Ngạo khuyên, càng tức chính mình vô dụng, hại Y Mặc suýt chút lại thay mình chịu nguy hiểm.
Y Mặc lúc đầu bị Ngôn Âm mắng còn có chút sững sốt, nhưng sau đó nàng liền phản ứng lại, nhìn Ngôn Âm thở hổn hển tức giận với mình, trong lòng liền ấm áp, A Âm đây là lo lắng cho ta, tốt quá, trong lòng A Âm ta vẫn rất quan trọng.
Nghĩ vậy, khóe miệng Y Mặc gợi lên độ cong vui vẻ.
"Ngươi cười cái gì? ngươi còn không biết xấu hổ mà cười, ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm lắm không?" Ngôn Âm thấy Y Mặc cười liền nổi điên.
"Ta đương nhiên là buồn cười." cười ngươi quan tâm ta như vậy, cười ngươi khiến ta vui vẻ, cười ngươi đáng yêu như vậy.
"Ngươi!" Y Mặc quả thực đáng ghét, Y Mặc này có phải hồi nãy lăn vài vòng đầu đụng trúng gì không? sao giống như tên ngốc vậy?
Y Mặc nhìn Ngôn Âm tức giận thở, đột nhiên khuôn mặt giãn ra nở nụ cười rực rỡ, đưa tay lên giữ chặt Ngôn Âm, đem Ngôn Âm ôm vào ngực mình.
Ngôn Âm không ngờ Y Mặc lại đột nhiên làm như vậy, do bất ngờ không kịp đề phòng liền ngã vào lòng Y Mặc, đầu chôn trong cổ Y Mặc, nàng muốn vùng vẫy, lại nghe Y Mặc bên tai nàng nhẹ nhàng nói một câu khiến nàng đến giận cũng giận không nổi, trong lòng bối rối không biết làm sao.
Y Mặc nói: "ngươi không ngại ta đến cứu ngươi, ta nhưng lại là người rất hiếm đến cứu ngươi a."
bản mặt Ngôn Âm khi giận ~
bản mặt Ngôn Âm khi được gái nịnh... kkk ~
còn các thím, hãy cho sao sao đi, nhớ bình luận nhiều nhiều dô he he ~