Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tỏ tình
"Mặc Nhi, Âm Nhi các ngươi sao rồi?" sau khi giải quyết xong chuyện Du Thanh và Ân Minh, Chung Ly Quyền vội chạy đến kiểm tra tình huống của Ngôn Âm và Y Mặc, "có bị thương không?"
"Sư tôn, ta không sao, ngài xem vai trái cho Y Mặc trước a." Ngôn Âm nhân cơ hội thoát khỏi Y Mặc.
"Mặc Nhi nhanh cho vi sư xem vai của ngươi." thấy Y Mặc đứng dậy, Chung Ly Quyền liền lo lắng nói.
"Sư tôn, thương thế của ta không có gì đáng ngại, chỉ là chút thương nhỏ mà thôi, quay về vận công tu dưỡng một chút là ổn." Y Mặc uyển chuyển cự tuyệt Chung Ly Quyền, nàng thực sự không có việc gì, thương trên vai chỉ diễn cho mọi người xem mà thôi, nhìn thì giống như bị ma khí đánh, kỳ thực nàng đã sớm đem linh lực đến vai chắn rồi.
"Thực sự không có việc gì sao? đừng cậy mạnh a.'' Chung Ly Quyền vẫn không yên lòng.
"Ân, ta không sao, sư tôn cứ việc yên tâm." Y Mặc gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi, nhưng nếu có việc gì thì không được nói dối đó, nhất định phải nói với vi sư." Chung Ly Quyền dặn dò.
"Ta biết rồi, sư tôn."
"Được rồi, chuyện ma tu chúng ta tự quyết, không cần lo lắng, các ngươi hãy về trước đi, nghỉ ngơi cho thật tốt." Chung Ly Quyền nói.
"Vâng, sư tôn." Ngôn Âm và Y Mặc cùng xoay người xuống lôi đài, nếu Du Thanh và Ân Minh đã bị bắt, vậy thì chuyện các nàng cần làm cũng đã hoàn thành, còn lại chính là chuyện của các trưởng lão, căn bản không cần các nàng nhúng tay.
Đợi Ngôn Âm và Y Mặc rời đi, Chung Ly Quyền liền tuyên bố ngưng lại môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái, giải tán mọi người.
Quay về Mặc Âm Các, Y Mặc vốn muốn cùng Ngôn Âm nói vài chuyện, kết quả nàng còn chưa kịp mở miệng, Ngôn Âm liền nói mình mệt, sau đó về phòng nghỉ, hại nàng buồn bực hồi lâu.
Kỳ thực Ngôn Âm về phòng gấp như vậy, cũng do câu nói đó của Y Mặc, tuy nét mặt nhìn không ra, nhưng trong lòng cũng đã rối bời, thực sự do Y Mặc nói câu đó quá ái muội khiến cho tình cảm của nàng dành cho Y Mặc liền rối loạn.
Về đến phòng, Ngôn Âm ngồi trên giường, nhìn chằm chằm một chỗ ngây người, qua nửa ngày, nàng thu hồi ánh mắt, thở dài.
"Xem ra cần phải nhanh tìm cơ hội nói rõ với Y Mặc." nếu không sẽ bị câu nói ái muội đó khiến tâm lý hoang mang không làm gì được, vậy chiều nay cứ đi giải quyết sớm cho yên tâm.
Sau quyết định xong Ngôn Âm liền bỏ xuống chuyện này, sau đó nàng lại nhớ đến nàng vì tránh thoát Du Thanh khống chế mà bị một chưởng của Du Thanh, vì không muốn Chung Ly Quyền và Y Mặc lo lắng, nàng không nói ra, mà cũng không biết có chuyện gì hay không.
Cởi y phục xuống, lộ ra cái lưng Ngôn Âm quay đầu nhìn xuống, nhưng lại không thấy gì, bất đắc dĩ nàng đưa tay sờ sau lưng, phát hiện trơn bóng một mảng, không có dấu vết bị đánh trúng, cũng không đau.
"Lẽ nào Du Thanh đùa ta? nhưng hắn sắp bị bắt, làm gì có tâm tư trêu chọc ta?" Ngôn Âm nhíu mày, trong lòng không yên tâm, suy tư một hồi nàng liền đưa tay phải lên, tạo một băng kính trong phòng.
Đưa lưng về phía băng kính nhìn, Ngôn Âm càng thêm nghi ngờ, rõ ràng nàng bị Du Thanh đánh một chưởng, nhưng sau lưng lại không có gì, không đau không ngứa, cũng không có vết bầm.
Bỏ đi, nếu không có gì đáng ngại vậy thì tốt rồi, nghĩ nhiều làm gì, không chừng một chưởng đó của Du Thanh cũng chỉ phô trương thanh thế mà thôi, mà lúc ta bị đánh cũng không quá khó chịu, xem ra chỉ là một chiêu hư vô thôi.
"Trưa nay xảy ra chuyện lớn như vậy, xem ra phái Thiếu Dương sau này cũng sẽ không yên ổn rồi." Ngôn Âm mặc y phục đàng hoàng, nhớ đến vừa rồi trên quảng trường ở núi Lâm Dương, phát sinh một loại chuyện khiến nàng cũng có chút hoang mang, bất quá nghĩ kỹ lại nàng cũng không khó nhìn ra kỳ quái trong đó.
Y Mặc trước khi tranh tài cũng đã nói với nàng ba chữ chơi bắt ma, từ ba chữ này cũng đoán được Y Mặc kỳ thực đã sớm biết Ân Minh và Du Thanh là ma tu, nhìn qua phản ứng của Thiên Nhất, mười phần chính là hai người bọn họ thông đồng, vở diễn này rất đặc sắc a.
Ngôn Âm cũng không tức khi Thiên Nhất đem chuyện này nói cho Y Mặc, chỉ là khiến nàng mệt ban đầu tính bày kế vạch trần Ân Minh và Du Thanh là thân phận ma tu, nhưng lại không ngờ nàng còn chưa nghĩ ra, thì Y Mặc bên này đã hành động, còn thành công bắt được.
Trong lòng nàng lại sùng bái Y Mặc thêm một phần, Y Mặc quả thực lợi hại, không hổ là nữ chủ, người ta yêu thật lợi hại, đúng là bổng a!
Ngôn Âm nhìn thời gian, cũng đến trưa rồi, nàng liền ăn hai khỏa linh quả thay cơm trưa, sau đó lấy hết y phục của mình ra, từng cái ướm qua, nhưng nhìn thấy cái nào cũng không hài lòng, cuối cùng liền chọn bộ lam y nhạt.
Chờ nàng tắm rửa, mặc vào thì cũng qua hai giờ, bất quá nàng lại cảm thấy rất đáng giá, dù sao chờ lát nữa đi ra tỏ tình với Y Mặc, không mặc đẹp một chút, thì sao lên tinh thần được.
Ngôn Âm sau khi chuẩn bị xong liền ra cửa, nhưng khi nàng vừa đưa tay chuẩn bị đẩy cửa mở ra thì dừng lại.
''Lỡ như... lỡ như ta đi tìm Y Mặc, nàng không ở trong phòng thì phải làm sao đây?" trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương.
"Hơn nữa ta đi tỏ tình, phải mở miệng với nàng làm sao đây a? câu đầu tiên nói thế nào đây a?" ôm khuôn mặt có chút đỏ, Ngôn Âm khẩn trương không biết làm sao.
"Ah... xấu hổ quá, phải làm sao đây a?" còn chưa tỏ tình thì mặt nàng cũng đã đỏ rồi.
"Không biết, đã quyết định nói rõ, vậy thì phải kiên trì a." cuối cùng Ngôn Âm giậm chân một cái, mở cửa không quan tâm đi ra ngoài, cảm giác như ra chiến trường.
Ngôn Âm xuyên qua hành lang đến cửa phòng Y Mặc, có chút do dự rồi đưa tay lên gõ cửa, nhưng bên trong không có ai đáp lại.
"Y Mặc, ngươi có trong đó không?" Ngôn Âm mở miệng hỏi.
Bên trong vẫn không có ai đáp lại, xem ra Y Mặc không ở trong phòng.
"Vậy đi đâu rồi?" Ngôn Âm nghi ngờ nhíu mày, đang lúc quan trọng lại đi loạn ở đâu không biết, mà Y Mặc còn đang bị thương, không ở trong phòng tu dưỡng ra ngoài làm gì?
Ngôn Âm cũng không buông tha tỏ tình, nàng dự định đi tìm Y Mặc, e là Y Mặc ra ngoài tản bộ, hoặc ở quanh đây cũng nên.
Nghĩ như vậy, Ngôn Âm liền đi tìm Y Mặc, nàng tìm hết tiền viện Mặc Âm Các một lần, cũng không thấy Y Mặc đâu, nàng liền ra hậu viện.
Đúng là không phụ lòng người, vừa vào hậu viện nàng liền nghe thấy tiếng của Y Mặc, âm thanh truyền tới từ sau núi giả ở hậu viện, trong lòng mừng thầm, nàng muốn đi qua, nhưng lại không ngờ nghe thấy âm thanh của người khác.
"Y sư muội, ta lần này gọi ngươi ra ngoài là có vài lời muốn nói với ngươi."
Âm thanh này Ngôn Âm cũng biết a, rất quen đó là Chung Ly Ngạo.
Ngôn Âm dừng chân, theo bản năng xoay người núp vào núi giả, giác quan thứ sau nói cho nàng biết Chung Ly Ngạo lần này đến tìm Y Mặc là chuyện, nếu mình không nghe thì sẽ hối hận.
"Đại sư huynh, có chuyện gì ngươi cứ nói đi, ta nghe đây." lúc này âm thanh Y Mặc nghe nhẹ nhàng nhu nhu, khiến người nghe cũng thấy thoải mái.
"Y sư muội... ngươi cảm thấy ta thế nào?" Chung Ly Ngạo có chút bất an hỏi.
"Đại sư huynh là người hiền lành ôn thuận, đối xử với mọi người đều khiêm cung lễ phép, tướng mạo đường hoàng, dĩ nhiên là rất tốt."
"Vậy ngươi... vậy ngươi... cảm thấy ta đối với ngươi thế nào?"
Ngôn Âm trốn phía sau nghe Chung Ly Ngạo nói, cảm thấy chính mình không cần nghe thêm phần sau nữa, nhưng nàng lại không dám đột ngột đi ra ngoài, không thể làm gì hơn là nghe.
"Đại sư huynh đối với ai cũng rất tốt, đối với sư muội của mình đương nhiên là tốt rồi, đâu chỉ có ta thôi."
Ngụ ý của Y Mặc chính là: Chung Ly Ngạo ngươi đối với ai cũng rất tốt, mà đối với hai sư muội là ta và Ngôn Âm cũng đều như vậy.
Bất quá lời này Y Mặc nói là như vậy, nhưng lọt vào tai người bên cạnh lại không như vậy, không nói đến Chung Ly Ngạo còn có Ngôn Âm a, nàng vốn thích Y Mặc, lần này đến tìm cũng là vì tỏ tình, nhưng giờ nhìn thấy Y Mặc và Chung Ly Ngạo ở đây, còn nghe lời ái muội như vậy, trong lòng cũng rối loạn, mà câu vừa rồi của Y Mặc nàng lại không tâm tư nghĩ đến, liền hiểu nhầm, nghĩ là Y Mặc đối với Chung Ly Ngạo là hài lòng cũng thích hắn.
"Y sư muội, kỳ thực... ta đối với ngươi cũng không phải tình cảm huynh muội bình thường, ngươi... có hiểu không?"
Nghe vậy trong lòng Ngôn Âm run lên, quả nhiên tình cảm đại sư huynh đối với Y Mặc không đơn thuần, chỉ là không biết Y Mặc đối với đại sư huynh là tình cảm gì.
"Vậy đại sư huynh ngươi là muốn nói cái gì?"
"Y Mặc, ta thích ngươi, ta không biết từ lúc nào thích ngươi, có lẽ là ngày đó ở tết hoa đăng Thiếu Dương đã đối với ngươi nhất kiến chung tình rồi, ngươi... có bằng lòng tiếp nhận ta?" Chung Ly Ngạo nói những lời này rất thành khẩn, chân thành, tha thiết. Đối với nữ hài tử bình thường nghe thấy liền xúc động mà đồng ý liên, nhưng Y Mặc cũng không phải nữ hài tử, tìm nàng chỉ có một nữ tử, dĩ nhiên là chỉ một lòng với người đó.
"Đại sư huynh, ngươi thực sự là nam tử ưu tú." nhưng ta không thích ngươi.
Y Mặc nói một câu không mặn không nhạt, cũng không thấy được là cự tuyệt, hay đồng ý.
Ngôn Âm nghe vậy trong lòng liền khó chịu, hô hấp cứng lại Y Mặc nói vậy là có ý gì? nàng khen đại sư huynh ưu tú? vậy nàng tiếp nhận đại sư huynh sao? nàng thực sự thích đại sư huynh?
"Y Mặc, ta biết hiện tại ta chưa đủ mạnh, không thể bảo vệ ngươi chu toàn, nhưng ta cam đoan với ngươi, có ngày ta sẽ mạnh hơn những kẻ khác, sẽ không để ngươi chịu tổn thương gì, ta sẽ hộ tống ngươi một đời, yêu ngươi một đời, sủng nịch ngươi một đời." Chung Ly Ngạo chân thành tha thiết, nói lời thề son sắt với Y Mặc.
Chung Ly Ngạo nói lời này đến cả Ngôn Âm núp phía sau cũng không khỏi động lòng ba phần, nàng nghĩ, hẳn là không có nữ tử nào có thể nghe được lời nói chân thành như vậy mà mặt không đổi sắc được.
Nhưng thực tế, Y Mặc cũng thực sự là động dung, nhưng động dung của nàng không phải là tâm động, mà vì kiếp trước Chung Ly Ngạo cũng từng thề với nàng như vậy, người cũng như vậy, ánh mắt này, biểu tình này, đến cả ngôn ngữ cũng như vậy, so với kiếp trước của nàng không có gì thay đổi, nhưng đổi lại tim nàng cũng không chút rung động nào, chỉ có hờ hững.
Mặc dù lời thể nhìn nghe đẹp tai, nhưng cuối cùng ngươi cũng đâu có bảo vệ ta, chỉ là nói bằng miệng rồi thôi.
"Đại sư huynh, ta..." Y Mặc trầm mặc hồi lâu không mở miệng.
Y Mặc lên tiếng, Ngôn Âm cũng không còn dũng khí nghe tiếp, nàng cảm thấy Y Mặc đối với Chung Ly Ngạo trầm mặc lâu như vậy, nhất định là động lòng rồi, câu trả lời mười phần là đồng ý, nàng cần gì ở đây nghe những lời khiến mình không thoải mái chứ.
Đôi mắt rũ xuống, xoay người lặng lẽ rời đi, từ đầu đến cuối Y Mặc và Chung Ly Ngạo cũng không phát hiện sau lưng bọ họ còn có người núp sau núi giả.
Khi chân vừa bước ra khỏi hậu viện, Ngôn Âm liền cắm đầu chạy, từ Mặc Âm Các đến vườn cây núi Thái Dương thì dừng lại, thở dốc.
Nàng không biết lòng mình như thế nào, chỉ cảm thấy suy sụp, thở không nổi, trong lòng như bị đào mất một miếng thịt, cả người đau như trực chiến.
"Ngươi nói ngươi a, sao lại ngốc như vậy, người ta là tình cảm nam nữ chủ, ngươi còn muốn chen chân vào, đây không phải là tự mình đa tình sao?" Ngôn Âm tự giễu lẩm bẩm nói, nàng đã sớm biết Y Mặc là nữ chủ, còn Chung Ly Ngạo là nam chủ, hai người bọn họ tình cảm là định mệnh, sao có thể xa nhau đơn giản như vậy được.
Nhưng Ngôn Âm vẫn không cam lòng, rõ ràng ta biết Y Mặc trước, rõ ràng ta với Y Mặc thân nhất, rõ ràng ta và Y Mặc ở chung nhiều nhất, rõ ràng ta cũng rất thích rất thích Y Mặc... vì sao Chung Ly Ngạo lại là nam chủ, mà Y Mặc phải định trước là người của hắn chứ!
Keng!
Lấy Thanh Hàn kiếm ra, niệm chú đem linh lực vào Ngôn Âm nổi giận một kiếm ba khỏa linh quả, nháy mắt linh quả rớt xuống đất, đông thành băng.
Thở dài một hơi, thu hồi Thanh Hàn kiến, Ngôn Âm lúc này mới cảm thấy hơi dễ chịu một chút, nhưng trong lòng vẫn còn đau đớn hoảng sợ, nhíu mày cười khổ một tiếng: "cái này có phải là chưa kịp yêu thì đã kết thúc rồi?"
Ngôn Âm đảo mắt nhìn linh quả bị đóng băng do mình chém rớt, đột nhiên lại cười cười, tự giễu nói: "Hồ ly tinh Hoa Ngọc kia nói không sai, ta thực sự đúng là nữ ma đầu bị điên biết đông người thành tượng đá."
Ed: ed lại bị viêm họng rồi, hu hu đau quá, cầu sao sao, cầu an ủi... hic ~