Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Người tu tiên và người thường
"Trong khoảng thời gian ta không ở nhà, có xảy ra chuyện gì lớn không?" Ngôn Âm nhìn Ngôn phủ thay đổi đồ trang trí, quay đầu hỏi Tiểu Lục. "đại sự không có, nhưng lại có việc vui." Tiểu Lục vừa cười vừa nói.
"Việc vui?" Ngôn Âm nghi ngờ nói.
"Đúng vậy, có đại hỷ sự!"
"Việc vui gì a, nhìn ngươi có vẻ hưng phấn."
"Ta không thể nói trước cho tiểu thư được, ngài đến gặp phu nhân sẽ hiểu."
Tiểu Lục mập mờ không chịu nói cho Ngôn Âm, mà Ngôn Âm nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ cần Tiểu Lục không gạt mình.
Ngôn Âm cùng Tiểu Lục đến tiền viện Ngôn phủ, Ngôn phu nhân cũng đem theo hai hạ nhân chạy đến, nhìn thấy Ngôn Âm thì mắt cũng sáng rỡ.
"Âm Nhi!" Ngôn phu nhân từ từ tiến lên, nắm tay Ngôn Âm.
"Mẫu thân." Ngôn Âm cười, nhìn Ngôn phu nhân vừa thấy mình đã kích động.
"Âm Nhi con về rồi, nghe nói tu tiên thì năm cũng không được về, ta và cha con cũng rất nhớ ngươi." Ngôn phu nhân ánh mắt mừng rỡ nhìn Ngôn Âm.
"Lần này con xuống núi rèn luyện, nên quay về nhà một chuyến, qua vài ngày thì con sẽ đi." Ngôn Âm cũng rất vui, ánh mắt nàng hơi đổi liền thấy bụng Ngôn phu nhân cũng hơi nhô lên.
"Mẫu thân, bụng của người..." Ngôn Âm có chút kinh ngạc hỏi.
"Ai nha ~ xem ta kích động quên nói cho con biết, đây là đệ đệ hoặc muội muội của con chưa ra đời." Ngôn phu nhân nhẹ nhàng vuốt cái bụng đang nhô lê của mình, mỉm cười nói.
Ngôn Âm đột nhiên bị tin tức này làm cho kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.
Cái định mệnh! ta chỉ mới đi có mấy tháng không về nhà, sao lại sắp có thêm đệ đệ hay muội muội rồi!
"Mẫu... mẫu thân, người mang thai khi nào?" Ngôn Âm nhìn thoáng qua cái bụng Ngôn phu nhân rồi hỏi, thì cái bụng nhô lên chắc cũng được năm tháng rồi, có thể nói là sau khi ta đi phái Thiếu Dương không bao lâu thì mẫu thân liền mang thai a.
"Cũng sắp năm tháng rồi, mừng năm mới xong thì sẽ sinh." Ngôn phu nhân cười nói.
"Vậy sao người chạy ra đây, không ở trong phòng nghỉ ngơi." Ngôn Âm đưa tay giữ Ngôn phu nhân.
"Âm Nhi con đi lâu như vậy không về, khó có lần trở về, đương nhiên phải ra rồi a, sau này cũng không biết có về nữa không." nói xong, ánh mắt Ngôn phu nhân có chút cô đơn.
"Hài nhi bất hiếu, không thể bồi mẫu thân cùng cha được, hy vọng là đệ đệ hay muội muội này sau khi sinh có thể bên cạnh mẫu thân và cha, thay ta báo hiếu." Ngôn Âm mỉm cười sờ cái bụng Ngôn phu nhân, thọ mệnh người tu tiên dài hơn người thường, vài trăm năm hay vài ngàn năm thọ mệnh so với người thường thực sự là rất lâu, huống hồ nàng còn phải tu luyện vốn không thể quay về bồi ai được, có đệ đệ hay muội muội ở đây thay mình bồi bạn cũng tốt, ... ít nhất... bọn họ cũng sẽ không quá tịch mịch.
"Nói bậy gì đó, Âm Nhi ngươi làm tiên nhân là rạng rỡ tổ tông, sao có thể nói là bất hiếu được." Ngôn phu nhân giận, nhìn thoáng qua Ngôn Âm trách cứ, "trong khoảng thời gian con không ở đây thì mọi người trong thành Tô Châu đều nói con là thần tiên tiểu thư rồi."
"Thần tiên tiểu thư?" Ngôn Âm sửng sốt.
"Thì không phải con được danh môn tu tiên phái Thiếu Dương coi trọng sao, trở thành tiên nhân, trong thành Tô Châu đều nói con là thần tiên hạ phàm a." Ngôn phu nhân cười tủm tỉm nói, nàng luôn vì nữ nhi của mình mà kiêu ngạo, cũng vì nữ nhi của mình là tiên nhân a.
Đối với chuyện này Ngôn Âm chỉ có thể ậm ờ cười cười, thực sự thì người thường đem người tu tiên nhìn quá thần thánh rồi, kỳ thực người tu tiên cũng chẳng có gì to tát, nói trắng ra thì sống lâu hơn người thường và biết dùng chút pháp thuật mà thôi.
Ngôn Âm đỡ Ngôn phu nhân vào đại sảnh tiền viện, Ngôn lão gia đang ngồi bên trong chờ các nàng.
"Âm Nhi." Ngôn lão gia nhìn thấy Ngôn Âm đi vào đại sảnh, liền đứng dậy tiến lên nghênh đón.
"Cha." Ngôn Âm cười lên tiếng, vẫn không quên đỡ Ngôn phu nhân còn mang thai ngồi xuống rồi mới tìm chỗ ngồi.
"Âm Nhi lần này trở về dự định ở lại bao lâu?" Ngôn lão gia có chút mong đợi hỏi, hắn hy vọng nữ nhi của mình có thể ở lại lâu một chút.
"Bốn năm ngày a." Ngôn Âm định nói hai ngày, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là mẫu thân và cha mình, tuy cũng chỉ là mình nửa đường trọng sinh đến, không có tình cảm sâu sắc, nhưng bọn họ đối với mình rất tốt, chính mình cũng nên vì bọn họ mà ở lại thêm vài ngày.
"Có thể về là tốt rồi, chúng ta cũng không dám giữ con ở lại lâu hơn, con có thể về là tốt rồi." Ngôn lão gia khẽ thở dài một cái, có chút cô tịch nói, dù sao nghĩ đến nữ nhi của mình hơn chục năm không thấy, làm cha như hắn trong lòng cũng rất khó chịu.
"Cha đừng quá thương tâm, mẫu thân hiện tại đã có thai, không lâu nữa sẽ có hài tử ra đời, đến lúc đó trong nhà sẽ náo nhiệt." Ngôn Âm cũng không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng tìm lý do để an ủi Ngôn lão gia và Ngôn phu nhân.
"Nói đến mẫu thân con cũng đã mang thai, con bây giờ cũng đã là tiên nhân, nếu vậy nhân lúc này con xem mạch giúp cho mẫu thân được không?" Ngôn lão gia đột nhiên nghĩ đến gì đó nhìn Ngôn Âm nói.
"Dĩ nhiên là được." Ngôn Âm gật đầu đáp ứng, đứng dậy đi đến trước mặt Ngôn phu nhân, đưa tay nắm lấy cổ tay Ngôn phu nhân, dùng một tia linh lực theo gân mạch tiến vào.
Nàng vốn không biết y thuật, chứ đừng nói gì là bắt mạch, bất quá tu tiên cũng có chỗ tốt, nàng chỉ cần cho linh lực vào trong cơ thể Ngôn phu nhân kiểm tra tình huống, tiện thể dùng chút linh lực bồi bổ cho đứa bé trong người Ngôn phu nhân.
Ngôn Âm kiểm tra thân thể Ngôn phu nhân một hồi, phát hiện không có gì đáng ngại, tiếp đó dùng linh lực ôn dưỡng đứa bé trong người Ngôn phu nhân rồi mới thu hồi tay, mở miệng nói: "Mẫu thân cơ thể không có đáng ngại, chỉ cần hoạt động bình thường là được. Mặt khác, vừa rồi ta cũng dùng linh lực ôn dưỡng thân thể của mẫu thân, cái này bất luận là đối với mẫu thân hay thai nhi đều rất tốt."
"Âm Nhi cũng thật lợi hại a, vi nương thực sự cảm giác thân thể mình dường như thoải mái hơn nhiều." Ngôn phu nhân tươi cười trên mặt.
"Âm Nhi nhà chúng ta thực sự trưởng thành rồi a, vi phụ thực sự vui mừng a." Ngôn lão gia nhìn bộ dạng Ngôn Âm trưởng thành chững chạc cao hứng không thôi, không có gì vui hơn chuyện khi nhìn thấy con mình đã trưởng thành.
Ngôn Âm đối với chuyện này chỉ cười ngại ngùng, mình thực sự là đã lớn hơn nhiều, thế nhưng vẫn chưa đủ.
"Ai nha, nếu tốt như vậy, Âm Nhi bây giờ là tiên nhân, đứa bé chưa ra đời này hãy để cho Âm Nhi đặt tên đi." Ngôn phu nhân đột nhiên nghĩ tới nói.
"Mẫu thân, cái này không được a, còn chỉ là tỷ tỷ của đứa nhỏ này, nếu đặt tên cứ để cha nương đặt là được." Ngôn Âm lúc này cũng ngượng ngùng, nàng tự nhận không thể đặt tên cho đứa nhỏ, huống hồ còn có liên hệ máu mủ với đứa nhỏ này.
"Ai nha ~ sao lại không được a, con là tiên nhân, chúng ta là người phàm, tiên nhân đặt tên dĩ nhiên là không giống bình thường được, cũng có thể khiến hài tử này dính chút tiên khí." Ngôn lão gia cũng nói phụ họa theo.
Ngôn Âm có chút khó khăn, người thường đối với người tu tiên hiểu lầm thực sự quá nặng, nếu muốn nói rõ với người thường thì sẽ mất nhiều công sức đây, nàng cũng lười nói.
"Vậy con mạo muội a." Ngôn Âm suy nghĩ một hồi thì đáp ứng, nàng cảm thấy cũng chỉ là lấy cái tên, bản thân nàng cũng là người trọng sinh, đối với thời đại này chút nghi lễ bối phận cũng không chú ý nhiều, cho nên ban đầu cũng cảm thấy có chút không ổn.
Ngôn Âm nghĩ một hồi, sau đó lấy trong nhẫn trữ vật ra một khối ngọc xanh để lên tay: "Vậy thì lấy tên là Ly đi được không? là Ngôn Ly dù nam hài hay nữ hài đều dùng được."
"Ngôn Ly, Ngôn Ly... cái nghe được a, nhưng không biết vì sao lại đặt cái tên như vậy?" Ngôn lão gia cũng thì thầm trong miệng hỏi.
"Khối ngọc trong tay cũng không phải khối ngọc bình thường, nó là linh thạch đã hơn ba trăm năm, bên trong chứa linh khí dồi dào, người thường mang theo có thể dưỡng sinh kiện thể, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ," Ngôn Âm nhìn linh thạch trong tay mình rồi nói, "ta đem khối linh thạch này tặng cho đệ đệ hay muội muội chưa ra đời, coi như là lễ vật ta tặng cho đệ đệ hay muội muội chưa ra đời, mà tên cũng lấy từ màu sắc của khối linh thạch này, ngọc lưu ly để trong nhà thì có nghìn vàng, là quan chức thì sẽ được thăng quan, bất luận là nam hay nữ thì ra đời đều tốt."
"Hảo hảo hảo, Ngôn Ly, Ngôn Ly, hài tử này sau này cứ gọi là Ngôn Ly." Ngôn lão gia cười gật đầu khen hay.
"Ngôn Ly, cái tên rất hay, không hổ là Âm Nhi." Ngôn phu nhân vuốt ve cái bụng cao hứng cười.
Đối với chuyện này Ngôn Âm cũng chỉ cười nhạt, kỳ thực cái tên này nàng cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi, còn ngọc lưu ly cũng đúng lúc có trong nhẫn trữ vật mà thôi.
"Khối linh thạch này lát nữa ta sẽ cho người đem đi mài, làm thành mặt đeo dây chờ hài tử sinh ra thì đeo cho nó." Ngôn lão gia nói.
"Cái này thì không cần, lúc cắt gọt không nên động quá nhiều vào linh thạch, cứ để ta đi." Ngôn Âm lắc đầu, sau đó linh lực tụ lại bên ngón trỏ tay phải, đầu ngón tay nhẹ điểm lên linh thạch một cái, linh lực trên ngón tay nháy mắt đã làm thủng một lỗ trên linh thạch, có thể dễ dàng xỏ dây vào đeo.
Linh thạch này không quá lớn, có thể dễ làm thành mặt dây đeo cổ.
"Vậy là có thể xỏ qua để đeo rồi." Ngôn Âm cầm linh thạch đã xỏ lỗ đưa cho Ngôn phu nhân.
Ngôn phu nhân trịnh trọng nhận lấy, quả thực đem linh thạch coi như bảo bối gia truyền, thận trọng cho hạ nhân đem hộp gỗ tinh xảo đến cất vào trong.
Ngôn Âm cũng không thấy gì là lạ, dù sao đồ của người tu tiên trong mắt người bình thường chính là bảo vật vô giá, còn không nói đến đó chỉ là viên linh thạch, cho dù là đá bình thường chỉ cần là của người tu tiên, bọn họ cũng sẽ coi như báu vật vô giá bảo vệ.
Sau đó Ngôn Âm ở lại Ngôn phủ vài ngày, trong mấy ngày này nàng cùng Ngôn lão gia và Ngôn phu nhân ở chung cũng phải nói là rất hờ hững, nàng vốn nửa đường trọng sinh đến, tuy nói nàng cũng tên Ngôn Âm, nhưng tóm lại nàng cũng không phải Ngôn Âm ở thế giới này, nàng cũng không có ký ức sống cùng Ngôn phu nhân và Ngôn lão gia, đối với thế giới này từ khi nàng trọng sinh đến thì ngoài tư liệu vụn vặt biết được thì có thể nói nàng hoàn toàn không biết gì hết.
Nàng đối với thế giới này cũng không nhiều tình cảm, kỳ thực trong lòng nàng căn bản cũng không hoàn toàn tiếp thu khi mình trọng sinh đến thế giới này, cũng vì vậy nên khi nàng biết mình thích Y Mặc nên rất hoảng loạn, mặc dù nàng không nói, nhưng chung quy lòng nàng vẫn nghĩ thế giới này cũng chỉ là thế giới trong cuốn sách, nàng sợ nàng thích Y Mặc chỉ là một nhân vật trong sạch, nhưng mà tình cảm thì không thể dùng sức người để khống chế được, ngược lại càng khống chế thì nó càng mãnh liệt.
Khi nàng quyết định tỏ tình thì nàng cũng đã dùng dũng khí toàn thân, nàng đem mọi lo lắng quên đi, mặc kệ thế giới hư cấu này, Y Mặc là nhân vật trong sách cũng không sao, nàng chỉ thích Y Mặc thích là thích, nếu đã trọng sinh đến thế giới này, cần gì lo sợ mà không làm càn một lần.
Nhưng thế sự khó lường, trùng hợp nàng lại gặp được Chung Ly Ngạo đi tỏ tình với Y Mặc, trái tim nóng bỏng bị dội một gáo nước lạnh, lạnh quá nháy mắt liền mất hết dũng khí, còn lại cũng chỉ có ý muốn trốn, tránh thoát ánh mắt Y Mặc, thoát khỏi phạm vi xung quanh Y Mặc trốn càng xa càng tốt.
Đến ngày thứ năm, Ngôn Âm cáo biết Ngôn lão gia và Ngôn phu nhân lần nữa lên đường, trước khi nàng cũng thấy Ngôn phu nhân lặng lẽ quay lưng lau nước mắt.
Đối với lần này nàng cũng không làm gì, không phải nàng tâm lạnh mà thực sự thì nàng đối với Ngôn phu nhân và Ngôn lão gia cũng điều khó nói ra, hơn nữa Ngôn phu nhân còn mang thai, sau này đứa nhỏ đó cũng có thể bồi bọn họ, nàng sau này cũng không thể thường xuyên quay về, thậm chí có thể sẽ không về, nếu quyến luyến nhiều quá thì tương lai đối với đôi bên sẽ không tốt.
Người thường khi tiếp xúc với tu tiên rồi thành người tu tiên, chắc chắn tình nghĩa trước kia sẽ nhạt nhẽo, kể cả thân tình.
Tuy lúc vào phái Thiếu Dương không có ai nói đến chuyện này, nhưng cả phái cho dù không nói cũng sẽ biết, người tu tiên với người thường khác biệt, không chỉ sinh ra cơ thể có linh lực, mà thọ mệnh cũng nhiều hơn, nhưng thọ mệnh dài hơn cũng chỉ khiến người thường và người tu tiên cách xa hơn, đây chính là khoảng cách không thể vượt qua được.
Ngôn Âm vì hiểu điều này nên mới lánh xa Ngôn phu nhân và Ngôn lão gia, lần này về gặp bọn họ cũng vì muốn hướng họ cáo biệt vĩnh viễn, sau này nàng sẽ không về nữa, từ nay về sau đôi bên không còn liên hệ máu mủ chỉ là người dưng thôi.
Đây cũng chính là vận mệnh của người tu tiên và người thường, cho dù ràng buộc giữa họ có sâu hơn thì cũng chặt đứt.