Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Phiên ngoại Y Mặc ()
Ta trọng sinh.
Đúng vậy, ta trọng sinh, rõ ràng vừa rồi đã chết đi, sau đó lại trọng sinh quay về kiếp trước, toàn bộ kiếp trước không cải biến nhiều, thay đổi duy nhất chỉ có ta.
Đây là suy nghĩ sau khi ta trọng sinh mới biết được.
Nếu trời đã không để ta chết dễ dàng như vậy, thì trọng sinh rồi ta cũng không thể ngồi chờ chết, cũng may là khi ta trọng sinh đã mang về chút tu vi, ta ngầm lặng lẽ tu luyện, tăng thực lực lên, để chính mình không còn bị động như trước kia, đời này ta muốn một tay mình khống chế mọi chuyện, vì hận thù phản bội kiếp trước.
Ta phong bế nội tâm của mình không mang nhiều tình cảm đối với người liên quan đến mình, ta ngụy trang bản thân, khiến mình so với đời này cùng đời trước không khác nhau quá nhiều, ta cười hư tình giả ý với mọi người, gặp dịp thì chơi.
Cho đến khi gặp nàng.
Ngày đó một đám cường đạo không có mắt tính đánh cướp ta, ta tính toán xung quanh vắng lặng, định dứt khoát động thủ giải quyết hết, trùng hợp lại có người chạy đến, ta đành phải thu tay lại, nhưng ta lại không ngờ đó là nàng, chính là đại tiểu thư Ngôn gia - Ngôn Âm kiếp trước luôn nhắm vào ta.
"Dừng tay!" một tiếng kêu khẽ vang lên từ sau người.
Trong ta kinh ngạc, nghĩ đến kiếp trước vị đại tiểu thư kiêu ngạo này sẽ không bao giờ xen vào việc của người khác.
Ah, có thể do chính mình nghĩ bốc đồng mà thôi.
Ta lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy nàng được Trương Trí Hằng mang theo ngồi trên ngựa, y phục màu nhạt không mang theo vòng tay hoa lệ, cùng đồ trang sức lòe loẹt, một thân trang phục đơn giản khuôn mặt thì không cần nói, so với kiếp trước không có gì khác vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không giống.
Nhưng khi ta nhìn thấy đôi mắt nàng sáng rực trong suốt liền sửng sốt, trong lòng càng thêm xác định Ngôn Âm này với kiếp trước không giống nhau, Ngôn Âm kiếp trước không có đôi mắt trong suốt như vậy, đơn thuần khiến người ta muốn bật cười.
Nàng đã cứu ta, cũng không thể nói là cứu, không có bọn họ đến thì ta vẫn có thể thoát thân, chỉ là đúng lúc mà bọn họ đến thôi, không ngờ nàng còn mời ta đồng hành chung, cái này không như đại tiểu thư kiếp trước cao ngạo biết làm.
Sau vài ngày, ta càng tin chắc đây không phải Ngôn Âm kiếp trước, lúc đầu ta cảnh giác cùng xa lạ với Ngôn Âm này, nhưng thực sự quá đơn thuần, kiểu đơn thuần này không phải ngây thơ như kiểu cái gì cũng không biết, mà thực sự trong lòng nàng rất thuần túy, dường như đối với ai cũng đều có tâm tình hữu hảo, lễ phép, ôn hòa, giỏi đoán ý người, nhưng chính nàng cũng không chú ý đến sự ôn nhu này cũng khiến người ta trúng độc, mà ta trong lúc đó vô tình lại là người trúng độc.
Ta bắt đầu hữu ý vô ý tiếp cận nàng, chú ý đến nàng, quan sát nàng, phát hiện dường như sau khi biết tên ta thì nàng dường như rất sợ ta, muốn rời xa ta, cái này khiến ta có chút tức giận, loại tức giận này không biết từ đâu mà có, nhưng lại làm bản thân thực sự khó chịu.
Khi sự tức giận đang bùng phát, nàng càng muốn rời xa ta, ta càng muốn đến gần nàng, nhìn dáng vẻ nàng ngại ngùng ta ngược lại rất vui.
Nàng nói muốn học cưỡi ngựa, Trương Trí Hằng cũng không nguyện ý dạy nàng, ta lại có cơ hội tốt tiến thêm một bước tiếp cận nàng, nên tự động xin đi giết giặc, ngay lúc đầu nàng có chút do dự, bất quá cuối cùng vẫn đồng ý.
Nàng thực sự rất ngốc, ngốc đến nỗi lên ngựa cũng không biết, nếu đã sợ ngựa sao lại còn đòi học cưỡi ngựa làm gì, đúng là tự tìm phiền phức cho mình.
Nhìn nàng cẩn thận từng li từng tí, sợ muốn chết mà còn lì lợm đòi cưỡi ngựa, ta liền nảy ý xấu, đầu ngón tay khẽ búng, một đạo linh lực bắn ra đánh lên mông ngựa, con ngựa nháy mắt bị kinh sợ liền chạy ra ngoài.
Quả nhiên, nàng sợ đến căng người, ta cũng vờ bị kinh sợ nói nàng buông tay, nàng ngoan ngoãn thu tay, ta ôm nàng lăn ra ngoài, vốn dĩ chỉ muốn ôm nàng một chút, bất quá lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì nàng kinh sợ nên không phát hiện ta lại cảm nhận được rõ ràng một màn mềm mại đó.
Là môi của nàng, mặc dù chỉ vô tình chạm vào, nhưng lại vô cùng mềm mại non nớt, cảm giác thật kỳ diệu, ta cũng không biết đến cùng là như thế nào, bất quá không thể phủ nhận là loại cảm giác này ta cũng không chán ghét, ngược lại cảm thấy rất thích, rất muốn... một lần nữa...
E là bắt đầu từ khi đó, thì phòng tuyến trong lòng ta cũng bỏ xuống trước mặt nàng, cho nên cuối cùng để nàng chiếm lấy cả trái tim ta.
Tết hoa đăng Thiếu Dương ngày đó ta nhìn thấy Trương Trí Hằng mặc vô cùng tuấn lãng, trong lòng cũng sớm biết Trương Trí Hằng muốn làm gì, đơn giản chỉ là muốn lấy hoa đăng Ngôn Âm thả xuống đi bày tỏ với Ngôn Âm mà thôi, Trương Trí Hằng thích Ngôn Âm điều này so với đời trước vẫn không thay đổi.
Nhưng lòng ta lại bất mãn với Trương Trí Hằng, sự bất mãn này cuối cùng càng thêm mãnh liệt, thế nên ta cố ý đem theo Ngôn Âm bỏ qua Trương Trí Hằng, đương nhiên thuận đường ta còn bỏ lại một cái bóng đèn chướng mắt theo đuổi, chính là nha hoàn Tiểu Lục của Ngôn Âm.
Ta chỉ muốn an an ổn ổn trôi qua thế giới chỉ có hai người a, chỉ có ta và Ngôn Âm vậy thì rất tốt đẹp rồi a.
Ai ngờ lại gặp phải Chung Ly Ngạo, người mà kiếp trước ta yêu.
Sau khi trọng sinh, tình cảm ta đối với hắn cũng nhạt tới mức không còn gì, đúng hơn thì như người xa lạ không quen biết.
Khi ta nhìn thấy Ngôn Âm dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Chung Ly Ngạo, lòng ta không biết vì sao lại phẫn nộ, phẫn nộ không phải vì Ngôn Âm có hảo cảm với Chung Ly Ngạo, cũng không phải ghen vì Chung Ly Ngạo, mà vì Ngôn Âm mới nổi máu ghen, rất khó chịu khi thấy ánh mắt Ngôn Âm nhìn Chung Ly Ngạo.
Nàng chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn ta a.
Không tự chủ được, ta kéo cánh tay nàng lại, ép nàng kéo dần khoảng cách. Quả nhiên, phản ứng của nàng như ta nghĩ, thân thể liền căng thẳng, nàng cố gắng rút tay khỏi tay ta, nhưng ta sao có thể để nàng đào tẩu dễ dàng như vậy, đây là cơ hội vất vả lắm mới thân cận được, hơn nữa Chung Ly Ngạo còn ở đây, nàng đối với Chung Ly Ngạo có hảo cảm như vậy, buông nàng ra lỡ sau này nàng bỏ chạy thì phải làm sao a? tốt nhất nắm chặt là ổn rồi.
Sau đó lại đến bờ sông Thanh Dương thả đèn hoa, ta cùng nàng thả đèn hoa xuống sông Thanh Dương, cùng nhau nguyện ước, nguyện ước của ta dĩ nhiên chính là báo thù rửa hận thành công, nếu không sao có thể bỏ xuống hận ý nồng nặc trong lòng ta được.
Ngay lúc đó, ta cũng không biết rằng cuộc sống sau này ta sẽ thích nàng, thích đến nỗi có thể đem mọi chuyện của nàng để trên việc cừu hận, thích đến nỗi hận không thể đem nàng ăn sạch sẽ, thích đến nỗi muốn đem mọi thứ tốt nhất đều cho nàng.
Nếu như sớm biết ta sẽ yêu nàng, ta nên nguyện ước là sớm ngày được ở cùng nàng.
Ta hỏi nàng ước nguyện điều gì, cứ nghĩ rằng nàng sẽ ước như bao người bình thường cho người thân cùng bạn bè được khỏe mạnh, nhưng không ngờ ước nguyện của nàng lại lan tỏa hơn như vậy, nụ cười của nàng chân thành nhẹ nhàng như sáng sớm, tựa như đèn hoa thả dưới sông Thanh Dương cũng không có màu sắc gì, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Ta thấy Chung Ly Ngạo nhìn chằm chằm đèn hoa như đang nghĩ gì đó, với hiểu biết kiếp trước của ta về hắn, cũng không có gì lạ, phần là hắn muốn đi vớt đèn hoa kia rồi, hắn muốn vớt đèn hoa kia xuất phát vì cái gì ta cũng hiểu được, nếu là bình thường ta sẽ để hắn đi, mặc dù ta đối với hắn không còn tình cảm, nhưng hắn đối với ta có tâm tư gì ta cũng không quản được, hắn muốn vớt đèn hoa kia thì cứ để hắn vớt đi, còn chấp nhận hay không là chuyện của ta.
Nhưng hiện tại ta tuyệt đối không muốn cho hắn vớt hoa đăng đó, không vì lý do nào khác, đơn giản là vì đèn hoa đó là ta cùng Ngôn Âm cùng nhau thả, nó không chỉ đại biểu cho ta, mà còn đại biểu cho Ngôn Âm. Ta không muốn để Chung Ly Ngạo lấy được đèn hoa đó, cái này khiến ta cảm giác như hắn đang cầm đồ của Ngôn Âm, cho nên sau khi ta cùng Ngôn Âm quay về khách điếm, thì lặng lẽ thay hắc y, che mặt đi, lén đến hạ du sông Thanh Dương, đúng như dự liệu, Chung Ly Ngạo cũng đến, còn có cả Trương Trí Hằng, khi ta đến thì hai người bọn họ đang tranh đoạt đèn hoa, Trương Trí Hằng dĩ nhiên là đánh không lại Chung Ly Ngạo, lúc đó đèn hoa cũng đã trong tay Chung Ly Ngạo.
Ta dĩ nhiên là sẽ không để Chung Ly Ngạo lấy đèn hoa đi được, nên nhân lúc hai người giằng co liền nhảy lên, xuất thủ đoạt đèn hoa trên tay Chung Ly Ngạo, Chung Ly Ngạo cũng là người khó dây dưa, ta đoạt đèn hoa trên tay hắn, hắn cũng không từ bỏ ý đồ, liền đấu với ta, trong hỗn loạn, đèn hoa bị đánh nát, ai cũng không lấy được, đáng tiếc đèn hoa đó, đây chính là thứ ta và Ngôn Âm cùng nhau thả, cùng nhau coi trọng, nếu có thể ta vẫn hy vọng có thể giữ lại nó, dù sao đây cũng là một thứ tốt đáng để kỷ niệm.
Bất quá, ta tin là sau này ta và Ngôn Âm sẽ còn nhiều thứ đáng giá để giữ lại hơn, cũng không kém món này.
Ta nghĩ, từ sau khi gặp Ngôn Âm thì ta càng ngày càng trở nên kỳ quái, nhưng là ma ám không đi, luôn nhịn không được muốn thân cận Ngôn Âm, muốn nhìn bộ dạng nàng cười, nhìn dáng vẻ nàng xấu hổ, nhìn dáng vẻ nàng bị chọc đến đỏ mặt xấu hổ...